Những giấc mơ dài (Phần 1)


blogradio.vn – Anh biết cô nói đúng, nhưng cảm xúc của anh dành cho cô không thể dễ dàng từ bỏ. Anh yêu cô – không phải vì cô xinh đẹp hay vì cô khác biệt, mà vì cô đã khiến anh cảm nhận được sự ấm áp và thấu hiểu, điều mà anh không còn tìm thấy ở cuộc hôn nhân của mình.

***

Tiếng mưa rơi nặng hạt hòa cùng tiếng sấm rền vang như xé toạc bầu trời đêm. Nga đứng lặng ngoài cánh cổng đã khép chặt, trên tay là bé Linh – cô con gái nhỏ vừa tròn ba tuổi. Lạnh. Cái lạnh của cơn mưa tháng Tư thấm vào da thịt, nhưng còn lạnh hơn là sự cô độc đang bóp nghẹt trái tim cô.

Chỉ vài giờ trước, cô vẫn còn là người vợ của anh ta, người mẹ của một gia đình tưởng chừng êm ấm. Những cuộc cãi vã kéo dài, những lời cay nghiệt như những nhát dao cứa vào lòng cô, cuối cùng kết thúc bằng câu nói cộc lốc: “Ra khỏi nhà tôi! Ngay bây giờ!”

Cô chẳng có thời gian để chuẩn bị gì, ngoài bộ quần áo cũ trên người và cái ôm chặt của Linh. Không tiền, không quần áo, không người thân bên cạnh. Nga ngước nhìn bầu trời đêm, nước mắt hòa vào nước mưa, “Cùng mẹ ra đi và chịu khó cùng mẹ con nhé. Trời cũng cảm động với mẹ con mình hay sao, sao mưa to thế này, đừng sợ, có mẹ đây rồi…” – Cô thì thầm vào tai Linh, rồi cô bước đi.

Nga bế con đi dọc con đường vắng, từng bước chân nặng trĩu. Nghệ An – quê hương cô, nơi cô sinh ra và lớn lên – giờ đây là điểm đến duy nhất mà cô nghĩ tới. Nhưng nó xa quá, hàng trăm cây số, mà cô thì chẳng có gì trong tay.

Khi cơn mưa nặng hạt hơn, Nga nhìn thấy ánh đèn xe phía xa. Cô đứng giữa đường, giơ tay lên vẫy, hy vọng mong manh rằng ai đó sẽ giúp đỡ. Chiếc xe tải cũ kỹ dừng lại. Từ bên trong, một người đàn ông trung niên ló đầu ra, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt hiền lành.

“Cô đi đâu mà giữa đêm thế này?” ông hỏi, giọng hơi khàn.

Nga nghẹn ngào, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chỉ nói ngắn gọn: “Cháu muốn về Nghệ An. Không có tiền, không có nơi nào để đi.”

Người đàn ông nhìn cô một lát, rồi mở cửa xe. “Lên đi. Tôi cũng đang đi về hướng đó.”

Nga cảm ơn, giọng run rẩy. Cô bế Linh bước lên xe. Bé Linh đã mệt lả, ngủ gục trong lòng mẹ. Trong suốt quãng đường, Nga chỉ im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm ra màn đêm mịt mù.

Người tài xế không hỏi thêm gì, nhưng ông dừng xe ở một quán nhỏ ven đường, mua cho Nga một ổ bánh mỳ và một hộp sữa cho bé Linh. “Cầm lấy ăn đi, cô và con bé cần sức, ông nói, giọng đầy cảm thông.

nhung giac mo dai (7)

Đến rạng sáng, chiếc xe dừng lại ở một con đường nhỏ dẫn vào làng quê của Nga. Cô cảm ơn người đàn ông tốt bụng, rồi bế con đi bộ về phía ngôi nhà cũ kỹ của cha mẹ cô.

Khi đứng trước cánh cổng quen thuộc, Nga bật khóc. Cánh cổng gỗ xưa cũ vẫn như ngày cô rời đi theo chồng. Nhưng giờ đây, cô trờ về với hai bàn tay trắng, với bao tổn thương và sự ê chề.

Cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Một lát sau, mẹ cô xuất hiện, đôi mắt già nua lập tức nhòe đi khi nhìn thấy con gái và cháu ngoại.

“Mẹ ơi…” Nga bật khóc, quỵ xuống, tất cả nỗi đau dồn nén suốt đêm dài cuối cùng cũng tuôn trào.

Mẹ cô ôm chầm lấy cô, không cần hỏi điều gì, chỉ vỗ về như thuở cô còn bé. Trong vòng tay ấy, Nga cảm nhận được một chút ấm áp, một chút hy vọng. Cô biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, cô vẫn còn nơi để bắt đầu lại.

Hoàng, người đàn ông 40 tuổi, đứng giữa những trách nhiệm chồng chất của cuộc đời. Ban ngày, anh là một nhân viên xuất sắc tại một công ty liên doanh nước ngoài ở Hà Nội. Trong mắt đồng nghiệp, Hoàng là một người nghiêm túc, gương mẫu và luôn hoàn thành tốt mọi công việc được giao. Anh là người mà các sếp tin tưởng, là tấm gương để đồng nghiệp trẻ noi theo.

Nhưng phía sau vẻ ngoài vững chãi ấy là một cuộc hôn nhân mục ruỗng. Vợ chồng anh không còn nói chuyện nhiều như trước, chỉ còn lại những tranh cãi lặp đi lặp lại về tiền bạc, con cái, và những điều nhỏ nhặt. Hai đứa con – một trai, một gái – là cầu nối duy nhất giữa họ, nhưng thậm chí cả điều đó cũng không đủ để giữ gìn sự bình yên trong căn nhà.

Mỗi ngày sau giờ làm, Hoàng thường chọn cách tránh né thực tại. Anh ghé vào một quán rượu quen, nơi anh có thể thả mình vào ly rượu, nhấm nháp từng ngụm trong ánh đèn vàng mờ ảo. Có những ngày, anh theo chân đồng nghiệp đi đến những quán karaoke để xua tan đi cảm giác trống rỗng.

Một buổi tối, khi Hoàng cùng nhóm đồng nghiệp ghé vào một quán karaoke nổi tiếng, anh gặp Nga. Cô là một phụ nữ trẻ, khoảng 28 tuổi, với đôi mắt buồn nhưng nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, như một chiếc mặt nạ che giấu tất cả. Nga làm nhân viên phục vụ, ngồi cùng khách để khuấy động không khí.

Nga bước vào phòng, mái tóc đen dài buông xõa, mặc chiếc váy đơn giản nhưng tôn lên vẻ thanh lịch. Cô ngồi xuống cạnh Hoàng, ánh mắt thoáng chút lúng túng khi nhận thấy sự trầm mặc của anh giữa căn phòng đầy tiếng cười nói.

“Anh có vẻ không quen với những nơi thế này?” Nga hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng pha chút dò xét.

Hoàng nhìn cô, cười nhạt. “Không hẳn. Nhưng tôi đến đây không phải vì thích.”

Họ bắt đầu nói chuyện. Trong lúc những người khác đang say sưa hát hò, Hoàng và Nga chia sẻ những câu chuyện đời thường. Nga kể rằng cô làm công việc này để nuôi con gái nhỏ, sau khi ly hôn với người chồng nghiện rượu. Những câu chuyện của cô như chạm vào một góc khuất trong tâm hồn Hoàng – nơi anh giấu đi những nỗi buồn, sự cô đơn và cả những khát khao được thấu hiểu.

Từ hôm đó, Hoàng thường xuyên ghé quán karaoke chỉ để gặp Nga. Không phải vì anh tìm kiếm sự lãng mạn, mà vì cô mang lại cho anh một cảm giác mà anh đã quên từ lâu – sự đồng cảm. Nga lắng nghe anh nói, không phán xét, không yêu cầu.

Nhưng mối quan hệ ấy dần trở nên phức tạp hơn. Nga không chỉ là một người xa lạ nữa, mà là một phần trong những suy nghĩ của Hoàng. Anh bắt đầu cảm thấy có lỗi với vợ mình, nhưng cũng không thể dứt ra khỏi những buổi gặp gỡ với Nga.

Một đêm muộn, khi Hoàng đang ngồi trong quán bar quen thuộc, anh nhận được một tin nhắn từ Nga:

“Cảm ơn anh vì đã lắng nghe. Nhưng em không muốn trở thành lý do khiến anh rời xa gia đình. Hãy sống vì những điều quan trọng nhất của anh.”

nhung giac mo dai (5)

Tin nhắn ấy như một gáo nước lạnh. Hoàng ngồi lặng, nhìn màn hình điện thoại, lòng ngổn ngang. Anh biết rằng mình đã lạc lối, và chỉ có anh mới có thể tìm lại hướng đi đúng.

Từ hôm đó, Hoàng cố gắng thay đổi. Anh tập trung hơn vào gia đình, cố gắng hàn gắn mối quan hệ với vợ. Nhưng ký ức về Nga vẫn còn đó, như một bài học quý giá nhắc anh rằng đôi khi những cám dỗ và sự đồng cảm nhất thời có thể làm ta quên đi điều gì thực sự quan trọng trong cuộc sống.

Hoàng không biết từ khi nào hình bóng của Nga đã chiếm trọn tâm trí anh. Dù anh vẫn cố gắng hàn gắn với vợ, vẫn đi làm, vẫn duy trì vai trò người cha mẫu mực trước mặt con cái, nhưng mỗi khoảnh khắc rảnh rỗi, suy nghĩ của anh lại hướng về Nga. Cô như một ngọn gió lạ len lỏi vào cuộc đời tẻ nhạt của anh, mang theo cảm giác vừa ấm áp, vừa day dứt.

Mỗi đêm, Hoàng nằm trên chiếc giường trong căn phòng riêng, nhìn đồng hồ và chờ đến 4 giờ sáng. Đó là giờ Nga kết thúc ca làm việc tại quán hát. Anh thường nhắn tin hỏi cô đã về nhà chưa, chỉ để chắc chắn rằng cô an toàn. Những tin nhắn ngắn gọn như “Em về chưa?” hay “Về cẩn thận nhé” đã trở thành thói quen của anh.

Những hôm Nga trả lời: “Em về rồi. Anh ngủ đi.” là những ngày anh cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí mỉm cười trong màn đêm tĩnh lặng. Nhưng có những hôm tin nhắn không đến. Hoàng trằn trọc, lo lắng, tưởng tượng đủ thứ trong đầu: Có khi nào cô say đến mức không thể nhắn tin? Có khi nào cô đi cùng người đàn ông khác? Những ý nghĩ ấy bóp nghẹt anh, khiến anh bật dậy, ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc và ngồi đó đến sáng.

Khói thuốc bay lững lờ trong không khí, nhưng tâm trí Hoàng chẳng thể nào bình yên. Anh tự cười mình. “Mày ghen ư? Mày có tư cách gì mà ghen?” Anh biết mình không có quyền yêu cầu hay kiểm soát Nga, nhưng trái tim anh lại không chịu nghe lời.

Một lần, Nga trêu anh: “Anh không sợ nhắn tin vào giờ này, vợ anh sẽ biết sao?”

Hoàng đọc tin nhắn, ánh mắt buồn bã nhưng lòng lại ấm áp. Anh trả lời: “Anh và vợ đã ly thân rồi. Cùng chung một mái nhà nhưng mỗi người một thế giới. Thật ra, anh cũng không quan tâm cô ấy biết hay không. Nhiều lúc anh còn muốn nói hết mọi chuyện, công khai hết, để anh có thể đường hoàng ở bên em.”

Nga im lặng một lúc lâu, rồi đáp: “Em không muốn là người phá vỡ gia đình của anh. Em không muốn con cái anh phải khổ. Một mình con em khổ, em đã đau đớn lắm rồi, bây giờ thêm 2 đứa trẻ nữa, em không biết mình có chịu được hay không.”

Những lời nói của Nga như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng Hoàng. Anh biết cô nói đúng, nhưng cảm xúc của anh dành cho cô không thể dễ dàng từ bỏ. Anh yêu cô – không phải vì cô xinh đẹp hay vì cô khác biệt, mà vì cô đã khiến anh cảm nhận được sự ấm áp và thấu hiểu, điều mà anh không còn tìm thấy ở cuộc hôn nhân của mình.

Càng ngày, Hoàng càng cảm thấy bất lực. Anh không muốn lừa dối bản thân hay vợ mình, nhưng cũng không thể dứt ra khỏi mối quan hệ này. Những đêm dài không ngủ, những điếu thuốc cháy dở, những tin nhắn ngắn ngủi vào rạng sáng – tất cả là bằng chứng cho thấy anh đã lạc lối.

Một ngày nọ, khi ngồi trong quán cà phê quen, Nga nhìn anh và nói:

“Anh có chắc anh muốn từ bỏ tất cả để đến bên em không? Anh nghĩ con anh sẽ nhìn anh như thế nào? Em không muốn anh phải lựa chọn, nhưng anh không thể sống mãi như thế này.”

Hoàng im lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm. Anh biết mình phải đưa ra quyết định, nhưng quyết định nào cũng đau đớn. Một bên là gia đình, trách nhiệm; một bên là tình yêu và sự khao khát được sống thật với cảm xúc của mình.

Đêm ấy, anh lại ngồi ngoài ban công, hút thuốc, Lần này, anh không nhắn tin cho Nga, chỉ ngồi đó nhìn ánh sáng le lói từ các căn hộ xung quanh. Anh tự hỏi, liệu có bao nhiêu người đàn ông như anh – bị mắc kẹt giữa điều nên làm và điều trái tim mách bảo?

Trái tim anh đã chọn Nga, nhưng lý trí lại kéo anh về phía gia đình. Đó là một cuộc chiến mà anh biết mình không thể thắng.

Hoàng ngồi lặng lẽ nghe Nga kể câu chuyện của mình. Đó là một buổi tối cuối thu, không khí se lạnh, hai người ngồi bên nhau trong góc nhỏ yên tĩnh của một quán cà phê mà Nga yêu thích. Giọng Nga đều đều, không có sự trách móc hay oán hận, nhưng mỗi câu nói của cô như từng lát cắt đau nhói trong lòng anh.

nhung giac mo dai (4)

Nga kể rằng cô sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở một vùng quê nhỏ. Là con thứ hai trong ba chị em, trên cô là chị Tâm, người luôn hy sinh mọi thứ để chăm lo cho các em, còn dưới cô là Đông – cậu em trai nhỏ nhắn nhưng đầy nghị lực. Bố mẹ cô không có công việc ổn định, cuộc sống của cả nhà chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng và những chuyến đi rừng của bố. Những con sóc hay gà rừng mà ông vất vả bắt được là thứ duy nhất giúp gia đình có thêm chút thịt trong bữa cơm đạm bạc.

“Năm đó, em học lớp 10,” Nga kể, mắt nhìn xa xăm. “Nhưng em biết mình không thể tiếp tục. Gia đình khó khăn quá. Chị Tâm cũng không được học đến hết cấp ba, em không muốn bố mẹ và chị phải khổ thêm vì mình. Em quyết định nghỉ học, vào Đồng Nai làm công nhân.”

Hoàng im lặng, ánh mắt đầy cảm thông. Anh biết cô đã phải gánh vác trách nhiệm quá lớn từ khi còn rất trẻ. Nga kể rằng cuộc sống công nhân không hề dễ dàng. Mỗi ngày, cô làm việc 12 tiếng trong xưởng may, hít bụi vải đến ngột ngạt. Lương tháng chẳng đáng là bao, vừa đủ trang trải cho bản thân và gửi chút ít về quê.

“Những ngày đó em nhớ nhà lắm,” Nga nói, đôi mắt thoáng buồn. “Nhưng em không dám than phiền, chỉ biết nhắn về bảo bố mẹ đừng lo, rằng em vẫn ổn.”

Cuộc sống khó khăn ở Đồng Nai kéo dài vài năm, và rồi Nga quyết định ra Hà Nội, nơi cô tin rằng có nhiều cơ hội hơn. Cô học nghề làm tóc, hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ mở được một tiệm nhỏ của riêng mình. Và cũng chính ở Hà Nội, cô gặp Nam – người đàn ông khiến cô tin rằng mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên.

“Chúng em yêu nhau, rồi có con. Dù không có điều kiện tổ chức đám cưới, em cũng không buồn. Em nghĩ chỉ cần có anh ấy và con là đủ.”

Hoàng cảm nhận được nỗi đau ẩn sau nụ cười nhợt nhạt của cô. Nga kể rằng khi con gái ra đời, gánh nặng kinh tế đè lên vai cô. Nam không có công việc ổn định, còn Nga thì làm đủ mọi việc để lo cho gia đình.

“Ban đầu, chúng em mở một quán ăn nhỏ, nhưng không thành công. Rồi em theo anh ấy về Nam Định, quê anh ấy. Em mượn tiền để mua mấy cái máy may, nhận hàng về làm tại nhà. Cuộc sống dần ổn hơn, nhưng Nam… anh ấy vẫn không thay đổi.”

Nga dừng lại, hít một hơi thật sâu, như muốn kìm nén cảm xúc.  “Anh ấy suốt ngày nhậu nhẹt với bạn bè, không quan tâm đến vợ con. Em giận, em khóc, em khuyên nhủ đủ điều, nhưng anh ấy chẳng nghe. Càng buồn hơn là bố chồng em rất gia trưởng, ông can thiệp vào mọi chuyện trong nhà. Nam thì nhu nhược, chỉ biết nghe lời bố. Em cảm thấy mình như người dưng trong chính ngôi nhà của mình.”

Hoàng thấy tay mình siết chặt lấy cốc cà phê. Anh không nói gì, nhưng lòng anh đau nhói khi tưởng tượng cảnh Nga phải chịu đựng tất cả những điều đó một mình.

“Đỉnh điểm là một đêm mưa…” Nga cười nhạt, nhưng giọng nói run run. “Anh ấy đuổi em ra khỏi nhà. Một mình em ôm con gái nhỏ, bước đi giữa cơn mưa. Lúc đó em chỉ nghĩ đến quê nhà, nơi có bố mẹ, có chị Tâm và em Đông. Em thất vọng, nhưng cũng hy vọng… Hy vọng rằng, ít nhất mình còn có nơi để quay về.”

Hoàng không kìm được, khẽ nắm lấy tay cô. “Nga, em đã quá mạnh mẽ rồi. Anh không biết nói gì, chỉ mong em đừng gánh chịu mọi thứ một mình nữa.”

Nga ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô long lanh nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. “Cảm ơn anh, Hoàng. Nhưng em đã quen rồi. Em không dám mong ai gánh vác giúp mình, chỉ mong con gái em có một cuộc sống tốt hơn.”

Hoàng siết chặt tay cô hơn, lòng tràn ngập những cảm xúc không thể gọi tên. Anh nhận ra rằng, người phụ nữ trước mặt anh không chỉ là một cô gái khiến anh rung động, mà còn là một người anh muốn che chở, bảo vệ suốt đời. Nhưng liệu anh có thể làm điều đó mà không phá vỡ tất cả những gì anh đang có?

nhung giac mo dai

Bầu không khí trầm mặc bao trùm, chỉ có tiếng lá xào xạc bên ngoài. Trong ánh mắt của Hoàng và Nga, có những câu hỏi không cần lời đáp, chỉ có những nỗi niềm chồng chất và một tương lai đầy rẫy những ngã rẽ chưa rõ lối.

Nga ngồi đối diện Hoàng, đôi mắt đượm buồn khi cô kể về lần rời quê để trở lại Hà Nội. Câu chuyện của cô như một mạch nước ngầm, lặng lẽ chảy qua nhưng để lại trong lòng Hoàng những con sóng xô mãi không nguôi.

“Cũng chẳng dễ dàng gì khi em quyết định đi lần nữa,” Nga cất giọng, ánh mắt nhìn xa xăm. “Nhưng ở quê, không có công việc gì đủ để em lo cho con bé, em cũng không muốn nó lớn lên trong căn nhà lụp xụp, chẳng có tương lai. Em phải đi để kiếm tiền, để xây một ngôi nhà nhỏ ở quê, nơi hai mẹ con có thể sống bình yên sau này.”

Hoàng nghe đến đây, cảm nhận được sự day dứt trong từng câu chữ của cô. Anh lặng lẽ chờ đợi, không ngắt lời, để cô tiếp tục trút hết nỗi lòng mình.

“Ngày ra đi, em ôm con trong lòng, khóc rất nhiều,” Nga kể, giọng nghẹn ngào. “Con bé chỉ mới ba tuổi, nhưng dường như nó hiểu hết được tất cả. Nó không níu giữ em, chỉ thút thít khóc. Điều đó làm em đau hơn cả khi nó òa lên gào khóc. Em tự hỏi, con mình đã tổn thương đến mức nào để trở thành một đứa trẻ biết điều, già dặn hơn cả tuổi của nó?”

Nga dừng lại, ánh mắt thoáng ướt. Hoàng nhìn cô, lòng trĩu nặng. Câu chuyện của Nga khiến anh nhận ra nỗi đau của một người mẹ – phải rời xa con mình để mưu sinh, vì tương lai của chính đứa trẻ.

“Mỗi lần em gọi điện về, con bé luôn tỏ ra vui vẻ, luôn nói rằng nó ngoan, không hờn dỗi, không trách móc. Nhưng em biết, nó cũng nhớ em như em nhớ nó. Sau mỗi cuộc gọi, em lại khóc, vì em cảm thấy mình có lỗi với nó…”

Hoàng khẽ thở dài, cảm xúc trong anh trào dâng nhưng không thể diễn tả bằng lời. Từ sâu trong lòng, anh cảm thấy một tình yêu đặc biệt bắt đầu nhen nhóm – không chỉ với Nga, mà còn với cô bé ba tuổi mà anh chưa từng gặp mặt.

“Em biết con bé tổn thương, em cũng biết có thể sau này nó sẽ trách em, nhưng em không còn lựa chọn nào khác,” Nga tiếp tục. “Chỉ cần nó có một tương lai tốt hơn, em sẵn sàng đánh đổi tất cả.”

Hoàng đặt tay lên bàn, khẽ nắm lấy tay Nga, ánh mắt đầy sự đồng cảm và chân thành. “Nga, em không phải đánh đổi một mình đâu. Nếu em cho phép, anh muốn được gánh vác cùng em. Anh muốn được gặp con bé, để nói với nó rằng: “Không sao đâu con, bác sẽ cố gắng chăm sóc hai mẹ con. Bác hiểu hai mẹ con đã thiệt thòi quá nhiều rồi.”

Nga nhìn anh, ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên xen lẫn xúc động. “Anh có chắc không, Hoàng? Con bé là một phần cuộc đời em, nếu anh không thể chấp nhận nó, anh cũng không thể chấp nhận em.”

Hoàng gật đầu, giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyết tâm: “Anh chắc chắn. Anh không biết con bé sẽ phản ứng ra sao, liệu nó có chấp nhận anh không. Nhưng anh tin rằng, bằng sự chân thành, anh sẽ dành được tình cảm của nó. Nga, em không phải đi một mình nữa. Anh ở đây, và anh muốn cùng em xây dựng tương lai cho cả hai mẹ con.”

Nga không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay anh. Trong lòng cô, những cảm xúc đan xen – vừa sợ hãi, vừa hy vọng. Cô biết hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự ấm áp của một người sẵn sàng bước vào thế giời của cô, không chỉ vì tình yêu, mà còn vì cả đứa con nhỏ mà cô yêu thương hơn chính bản thân mình.

Hoàng cũng vậy, lòng anh đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Anh biết con đường này không dễ dàng, nhưng anh sẵn sàng đi, vì Nga, vì cô bé mà anh đã yêu từ trước cả khi gặp mặt.

 

(Còn tiếp)

 

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Bỏ Lỡ Một Mùa Hoa, Bỏ Lỡ Một Người | Radio Tâm sự