News :
Xiaomi Watch 5 và Xiaomi Buds 6 sẽ ra mắt cùng Xiaomi 17 Ultra vào ngày 25/12 4 trường hợp được nhận lại tiền đóng Bảo hiểm y tế năm 2025 Người xưa dặn: Nhà dù to hay nhỏ, 3 chỗ này Không Được Để Trống nếu muốn năm mới tài lộc dồi dào Mẹ và vợ mâu thuẫn, tôi là kẻ đứng giữa ‘hai làn đạn’ Tên lửa H3 tiếp tục gặp sự cố, thách thức cho chương trình vệ tinh Nhật Bản Internet Việt Nam đang được bảo vệ như thế nào trước AI, lừa đảo và các cuộc tấn công vô hình? Huawei Pura X2 sẽ có màn hình lớn như máy tính bảng 5 nét tướng của người phụ nữ lận đận tình duyên: Có 1 cũng nên hóa giải Sắp sinh con, bối rối khi chồng đề nghị mẹ tôi trông con để đỡ tiền thuê giúp việc Mừng và tiếc cho ca sĩ Lân Nhã Người mua vàng tại Bảo Tín Minh Châu, Bảo Tín Mạnh Hải chú ý: Thông báo khẩn từ doanh nghiệp Loạt đồng hồ mới về hàng tại TGDĐ, giá tốt, đa dạng mẫu mã, hỗ trợ trả chậm (tuỳ sản phẩm) Liên đoàn bóng đá Malaysia tin chắc án kỷ luật từ AFC có trước trận tái đấu đội tuyển Việt Nam Bạn có thể trò chuyện trực tiếp với người tiền sử thông qua tựa game tích hợp AI này! Xiaomi lắp 17 Ultra lên drone quay pháo hoa đẹp mê, khoe thêm loạt ảnh chụp đêm chứng minh năng lực Lời Tổ Tiên dặn dò: “Bếp không giữ 3 hướng, giường không đặt 3 nơi” – đó là những vị trí nào? Bán ra gần 1 tấn vàng trong năm 2025, một doanh nghiệp Việt báo lãi tăng vọt lên 2.399 tỷ bất chấp thiên tai Máy điều trị ung thư trên 200 tỷ đồng ‘đắp chiếu’ gần 15 năm Hiểu lầm tai hại về tinh bột Chú Tễu lớn nhất Việt Nam đang ở tỉnh nào? Chốn bình yên… Cuộc chiến “số chấm” có diễn biến mới: OPPO Find X9 Ultra là smartphone đầu tiên sở hữu tới 2 camera độ phân giải 200MP 3 thứ trước cửa chặn đứng tài lộc: Cuối năm dọn ngay để đầu năm bừng sáng, đón tiền qua cửa Thêm 4 bệnh truyền nhiễm nhóm B đã có vắc-xin HUAWEI Nova 15 chính thức ra mắt: Kirin 8020, pin 6.000mAh và sạc nhanh 100W Huawei ra mắt điện thoại Nova có camera trông như bếp từ đôi, màu xanh người ngoài hành tinh lạ mắt Cây trầu bà dễ trồng nhiều Lộc nhưng kị nhất tuổi này Phát hiện 1 thứ âm thầm “nuôi lớn” ung thư phổi mỗi ngày – không phải thuốc lá Thêm 4 bệnh nhân ghép tủy, ghép tạng xuyên Việt thành công ở Bệnh viện T.Ư Huế Phát biểu khai mạc của Tổng Bí thư Tô Lâm tại Hội nghị Trung ương 15 khóa XIII Cảnh báo gấp những người có 4 thói quen này khi sử dụng máy tính: chủ quan là dính mã độc, mất sạch tiền Nên mua realme C85 luôn hay ‘ráng’ thêm tí chi phí lên luôn phiên bản 5G vivo sắp có điện thoại tầm trung mới thiết kế nhỏ gọn, chip Snapdragon 8 Gen 5, chống nước IP69+ cạnh tranh Xiaomi Một người tử vong sau bữa rượu tại Hải Phòng, nghi ngộ độc methanol Nhà nào sắp giàu thường có 5 dấu hiệu, số 1 cực may Nhảy dây 3.000 lần mỗi ngày trong một tháng, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra với nữ sinh 15 tuổi Trước khi đi ngủ có 5 dấu hiệu này, coi chừng đột quỵ sắp ập đến Lần đầu tiên phẫu thuật chấn thương sọ não phức tạp tại BV đa khoa Vũng Tàu Thống đốc Ngân hàng Nhà nước quy định hạn mức chi trả tiền bảo hiểm tiền gửi Facebook thử nghiệm tính phí khi người dùng chia sẻ đường link Mặt tối tại hãng gọi xe nổi tiếng nhất nhì thế giới: Tuyển dụng tài xế từng là tội phạm, cứ mỗi 8 phút lại nhận 1 báo cáo tấn công tình dục Galaxy S26 sẽ ra mắt muộn hơn, phải tới tháng 3/2026 mới tới tay người dùng? Sinh viên hiến gan cứu giảng viên hôn mê sâu Các cụ dặn: Trồng 4 cây cảnh này trong nhà như “bảo vật phong thủy”, gia chủ quanh năm dư dả Sinh viên hiến gan cứu thầy Cách nhận biết video AI bằng Gemini không phải ai cũng biết Tin chuyển nhượng hôm nay 23/12: Sao MU nhận đề nghị từ Ý, Lyon xúc tiến tiền đạo Real Madrid Không phải mê tín: Nhà có 4 đặc điểm này càng ở càng “vượng”, tài lộc dễ sinh sôi Startup Hyra Holdings đang gây xôn xao của Shark Hưng: Tăng vốn điều lệ gấp 14 lần trong hơn 1 năm Lần đầu cãi lời bố: Tôi nhất quyết không cho phép ‘nhà nội’ đứng ra gả chồng sau 20 năm ruồng rẫy

Ký ức về mẹ

Ký ức về mẹ


blogradio.vn – Con từng nghĩ, mẹ luôn mạnh mẽ, kiên nhẫn, nên không sao cả khi con về trễ, khi con im lặng, khi con không gọi. Nhưng mẹ cũng là người – cũng cô đơn, cũng buồn, cũng mong được ai đó hỏi han.

***

Tiếng nhạc du dương vang lên trong phòng thử đồ sang trọng, ánh đèn vàng nhạt rọi xuống những lớp ren trắng muốt khiến không gian như một giấc mơ. Mi xoay nhẹ người trước gương, váy cưới ôm sát lấy thân hình mảnh mai của cô, từng đường cong hiện rõ, tinh khôi và rực rỡ như cô dâu trong tranh.

“Xinh quá, chị Mi!” – cô nhân viên thốt lên – “Bộ này là hot nhất mùa cưới năm nay đấy. Nhìn chị mặc như công chúa luôn ấy!”

Mi khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng không thật sự rung động. Mọi thứ dường như đúng chuẩn, mọi kế hoạch đang đi theo một lộ trình hoàn hảo: công việc ổn định, bạn trai thành đạt, lễ cưới sắp tới được tổ chức ở một resort cao cấp bên biển. Tất cả đều chỉn chu như những bản kế hoạch mà cô từng viết hàng trăm lần trong công việc.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi xách rung lên. Một cuộc gọi từ số lạ.

Mi định lờ đi, nhưng linh cảm bất an khiến cô chần chừ. Cô xin phép bước ra ngoài, bắt máy với giọng đều đều:

“A lô, tôi nghe…”

Giọng người phụ nữ ở đầu dây nghèn nghẹn:

“Có phải… Mi đó không? Mẹ cháu là bà Năm đúng không? Cô là hàng xóm. Mẹ cháu… mẹ cháu mất rồi con ạ…”

Mi đứng sững lại. Cô tưởng mình nghe nhầm.

“Cô nói gì cơ? Mẹ… mẹ cháu sao?”

“Bà ấy đột quỵ sáng nay… đi làm đồng sớm, xong về kêu nhức đầu, tụi cô đưa đi viện nhưng không kịp… Cô xin lỗi…”

Mi không nhớ rõ sau đó mình tắt máy như thế nào. Cô đứng chết lặng bên hành lang, nơi ánh đèn không còn rực rỡ như trong phòng thử váy. Tất cả như tối sầm lại, tiếng nhạc du dương phía xa giờ vang lên như từ thế giới khác.

Cô rút điện thoại, bấm vào tin nhắn cũ gần nhất từ mẹ:

“Lâu rồi không thấy con gọi. Con bận lắm hả Mi?”

Tin nhắn từ hai tuần trước. Cô chưa kịp trả lời.

Một chiều mùa thu, Mi 17 tuổi, đứng trước cổng nhà, tay cầm vé xe khách, sắp lên thành phố học đại học. Mẹ đứng bên, dúi vào tay cô gói bánh nếp buộc dây chuối. Mắt mẹ hoe đỏ nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:

“Lên đó nhớ giữ ấm, đừng bỏ bữa. Ở trọ lạ nước lạ cái, đừng tin người dễ quá…”

Mi vội đẩy tay mẹ ra: “Thôi, mẹ nói mãi. Con lớn rồi.”

Cô kéo vali đi, không ngoái lại. Nhưng mẹ vẫn đứng đó, rất lâu sau, dưới làn mưa bụi, tay khư khư giữ chiếc nón lá đã sờn.

Ky Uc Ve Me

Mi siết chặt điện thoại trong tay. Lần gần nhất cô gọi về là ba tháng trước. Lần gần nhất cô về quê là Tết… ba năm trước.

Bên trong, tiếng cô nhân viên cất lên vui vẻ: “Chị Mi ơi, chị vào thử mẫu thứ hai nhé!”

Mi không trả lời. Cô đứng yên như hóa đá. Chỉ có nước mắt, từ lúc nào, lặng lẽ chảy xuống má, thấm vào lớp trang điểm.

Chiếc xe đưa Mi rời sân bay, lăn bánh về vùng quê nơi cô sinh ra – một làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa những triền đồi xanh và những cánh đồng lúa đang thì con gái. Gió lùa qua ô cửa, mang theo mùi đất ẩm, mùi rơm khô – mùi quê hương mà Mi đã lãng quên từ rất lâu rồi.

Cô ngồi ở ghế sau, lặng lẽ nhìn cảnh vật trôi qua. Con đường làng vẫn hẹp, vẫn gập ghềnh ổ gà, nhưng trong mắt cô bây giờ, nó trở nên gần gũi và nặng nề đến đau đớn.

Làng quê không thay đổi nhiều, chỉ có Mi đã khác. Tóc cô nhuộm nâu nhạt, móng tay sơn đỏ, váy áo thanh lịch và điện thoại đời mới nhất – tất cả dường như lệch nhịp với từng mái nhà cũ kỹ ven đường, nơi những cụ già ngồi quạt bên hiên, trẻ con chạy chân trần dưới nắng trưa.

Xe dừng trước cổng nhà. Cánh cổng gỗ sơn xanh đã bạc màu, chốt khóa cũ kỹ vẫn được cột bằng sợi dây thép. Mùi nhang nghi ngút từ trong nhà bay ra. Mi bước xuống, đôi chân run nhẹ. Mọi người trong làng đang tụ tập, ánh mắt hướng về cô – người con gái đã bao năm không trở về, giờ lặng lẽ đứng nơi ngưỡng cửa tang.

Cô cúi đầu chào từng người, rồi bước vào nhà. Bên trong, mẹ đang nằm yên trong chiếc quan tài gỗ giản dị. Gương mặt mẹ thanh thản, nhưng nhợt nhạt như khói nhang.

Mi quỳ xuống. Nước mắt không còn là những giọt âm thầm như trong phòng thử váy cưới nữa, mà bật trào ra như suối vỡ bờ. Cô nắm lấy mép áo mẹ, thì thầm, như một đứa trẻ:

“Mẹ ơi… sao mẹ đi vội vậy, mẹ chưa thấy con mặc váy cưới mà…”

Mi còn bé, mới học lớp 2. Có lần, cô bị té xe đạp, trầy cả đầu gối. Mẹ ôm cô vào lòng, thổi nhẹ lên vết thương, vừa dỗ vừa mắng:

“Con gái mà cứ phi như con trai. Đau chưa? Mẹ đã bảo đi chậm mà…”

Đêm đó, mẹ thức canh bên giường, thi thoảng lại cúi xuống kiểm tra vết thương. Mi rúc vào lòng mẹ, tay quàng qua eo bà. Trong ánh đèn dầu leo lét, mẹ vuốt tóc cô, hát khe khẽ một điệu ru cũ.

“Ầu ơ… ví dầu cầu ván đóng đinh… Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi…”

Mi ngày ấy từng hỏi:

“Mẹ ơi, sao cứ ru con hoài vậy?”

Mẹ cười:

“Vì ru để con ngủ, và để mẹ đỡ lo…”

Bên ngoài, trời đã nhá nhem. Ánh nắng tắt dần sau rặng tre già. Trong nhà, tiếng kinh kệ vang đều đều, nhưng trái tim Mi thì như bị xé ra từng mảnh.

Cô ngồi lặng bên quan tài mẹ, tay siết chặt chiếc khăn trắng. Những người xung quanh thì thầm, vài người già lau nước mắt.

Mi không nghe rõ. Tất cả âm thanh giờ chỉ còn là khoảng trống, vang vọng trong đầu cô một câu duy nhất:

“Mẹ mất rồi. Và con đã không ở bên mẹ những năm cuối đời.”

Sau lễ an tang, nhà cửa dần vắng người. Hương nhang vẫn còn vương khắp gian nhà nhỏ. Trời chiều se lạnh, gió len qua từng khe vách. Mi ngồi một mình bên chiếc giường mẹ từng nằm, tay chạm vào từng đồ vật quen thuộc: cái quạt nan đã sờn, chiếc khăn vuông cũ phai màu, chiếc gối có đường thêu lệch lạc do mẹ tự tay khâu.

Khi mở tủ gỗ, Mi thấy một chiếc hộp nhỏ đặt gọn gàng nơi góc tủ. Hộp gỗ cũ, sẫm màu thời gian, khóa gỉ sét nhưng không chốt.

Mi mở nắp. Bên trong là những thứ không giá trị với ai, nhưng khiến tim cô nhói buốt: vài bức ảnh cũ, mấy mảnh giấy gấp gọn ghi những dòng chữ nguệch ngoạc, và một chiếc áo len màu xanh đã sờn chỉ.

Mi cầm áo lên. Vẫn còn mùi hương quen thuộc: mùi mồ hôi, mùi củi đun, mùi mẹ.

Năm lớp 10, Mi lên tỉnh học nội trú. Mùa đông đầu tiên, trời lạnh cắt da. Một buổi tối, cô bất ngờ nhận được bưu phẩm từ quê: là chiếc áo len mẹ đan. Cùng với mảnh giấy nhỏ:

“Trời lạnh rồi, con mặc cho ấm. Mẹ đan hơi xấu, đừng cười nhé.”

Mi từng bật cười thật – không phải vì xúc động, mà vì thấy… quê. Cô nhét áo vào ngăn tủ, không mặc lần nào. Những ngày sau đó, cô ra phố mua chiếc áo khoác hàng hiệu rẻ tiền đang giảm giá.

Đến khi dọn phòng chuyển trọ năm cuối cấp, Mi thấy lại chiếc áo mẹ đan trong góc tủ. Mốc meo. Cô ném nó vào túi, không chút do dự.

Giờ đây, chiếc áo ấy lại nằm trong tay cô, được mẹ giữ suốt bao năm – không phải vì nó đẹp, mà vì đó là thứ mẹ đã làm cho con, lần đầu tiên và cũng là duy nhất.

Mi ôm áo vào ngực, nức nở.

“Mẹ giữ lại để làm gì chứ… Con có mặc bao giờ đâu… Con thật tệ…”

Chiếc hộp gỗ còn một bức thư – thư mẹ chưa gửi.

“Mi à, mẹ biết con bận, con không về cũng không sao. Chỉ cần con khỏe là mẹ yên tâm rồi.

Ở nhà, mẹ vẫn trồng thêm rau sạch, lần tới con về mẹ nấu cho ăn. Món canh cua đồng con thích mẹ vẫn nhớ.

À, mẹ có gửi ít bánh đậu xanh, con nhớ đừng ăn nhiều khi đói.

Mẹ thương con nhiều lắm.

Mẹ của con.”

Mi gục xuống bàn, ôm lấy chiếc hộp, lòng quặn thắt. Thì ra, mẹ chưa bao giờ trách. Chỉ có cô, lớn rồi, mà chẳng kịp hiểu lòng mẹ.

Dieu Uoc Cua Me (2)

Đêm đầu tiên ở lại nhà sau tang lễ, Mi nằm một mình trên chiếc giường nhỏ mẹ từng nằm. Không còn tiếng mẹ ho khan ban đêm, không còn tiếng dép lê khẽ khàng bước ra bếp đun nước như những lần trước. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngoài sân, gió vẫn thổi, lá tre xào xạc. Trong nhà, bóng đèn vàng hắt bóng Mi lên tường – lẻ loi và lạc lõng.

Khoảng nửa đêm, Mi không ngủ được. Cô chợt nhớ đến gian bếp – nơi mẹ đã dành gần cả cuộc đời để nhóm lửa, nấu cơm, làm mắm, nấu canh…

Cô bước ra. Gian bếp lạnh lẽo, bếp tro nguội ngắt, mùi ẩm mốc pha lẫn mùi khói củi cũ kỹ.

Cô khẽ bật đèn. Trên bàn, chiếc rổ đựng hành mẹ hay để vẫn nằm nguyễn chỗ cũ. Cái nồi nhôm trầy xước vẫn úp ngược, miệng nồi còn vết cháy đen.

Mi kéo chiếc ghế gỗ cũ, ngồi xuống như ngày còn bé, hai tay đặt lên bàn.

Một đêm trời mưa, Mi gọi điện bảo mẹ:

“Mẹ, con bận không về được. Mẹ ăn cơm trước đi.”

Mẹ im lặng vài giây rồi bảo:

“Ừ, con làm đi. Ở nhà mẹ cũng chẳng đói mấy.”

Nhưng sau đó, người hàng xóm gọi cho Mi, bảo: “Tội bà cụ, ngồi chờ con gái về ăn cơm tới tận 10 giờ, rồi mới ăn một mình, đồ ăn nguội ngắt… ”

Lúc ấy, Mi chỉ khẽ nhíu mày.

“Con bận thật mà… mẹ không hiểu…”

Mi ngồi trong căn bếp giờ đã nguội lạnh, nhìn mọi thứ mà thấy ruột gan mình như có lửa thiêu.

Cô cúi đầu xuống bàn, nước mắt nhỏ từng giọt trên mặt gỗ nứt nẻ.

Cô thì thầm, như thể mẹ còn đang ở đó:

“Mẹ à… giờ con mới hiểu… Cái đau nhất không phải là bị trách mắng, mà là được tha thứ quá nhiều…”

Đêm đó, Mi mơ thấy mình còn là một đứa bé. Cô ngồi trong gian bếp, mẹ đang thổi cơm, vừa thổi vừa hát. Mi chạy lại ôm lưng mẹ, thơm một cái lên vai trần đã rám nắng của bà.

Mẹ quay lại, cười:

“Con gái của mẹ… giờ mới chịu về à?”

Mi òa khóc trong mơ. Cô không biết mình nói gì, chỉ biết ôm mẹ thật chặt.

Giấc mơ tan khi trời vừa hửng sáng. Nắng sớm rọi qua khe cửa, chiếu lên mặt Mi còn đẫm nước mắt.

Mi ở lại quê thêm vài ngày. Không ai bảo cô phải làm vậy, nhưng trong lòng cô có điều gì đó chưa thể buông. Mỗi sáng thức dậy trong căn nhà cũ, Mi lại đi dạo quanh sân, tưới những luống rau mẹ từng trồng, lau bụi từng khung ảnh, dọn dẹp từng góc bếp. Cô như cố níu giữ một điều gì đó đang phai mờ theo từng ngày nắng.

Chiều hôm ấy, Mi cầm theo một bó hoa cúc trắng và mảnh giấy nhỏ, đi bộ ra nghĩa trang cuối làng. Con đường đất vẫn như xưa, có bụi bờ, có những khóm cỏ dại mọc hoang, và có những ký ức cứ ùa về như sóng ngầm.

Mộ mẹ nằm lặng lẽ dưới gốc xoan. Mộ mới đắp còn tươi đất, trên bia là tấm ảnh đen trắng cũ mẹ từng chụp hồi Mi học cấp 2. Trong ảnh, mẹ cười mỉm – nụ cười đơn sơ, nhưng ấm áp đến lạ.

Mi đặt bó hoa xuống, rồi ngồi bệt bên mộ, lặng im thật lâu. Mãi sau, cô mới lấy tờ giấy ra, giọng khẽ run:

“Mẹ à…

Con viết lá thư đầu tiên cho mẹ, dù đáng ra nó nên đến sớm hơn. Con xin lỗi vì đã đi quá xa, quá lâu…

Con từng nghĩ rằng chỉ cần gửi tiền về, mua cho mẹ đồ tốt, là đã làm tròn bổn phận. Nhưng con đã quên mất rằng mẹ không cần tiền nhiều – mẹ chỉ cần con.

Con từng nghĩ, mẹ luôn mạnh mẽ, kiên nhẫn, nên không sao cả khi con về trễ, khi con im lặng, khi con không gọi. Nhưng mẹ cũng là người – cũng cô đơn, cũng buồn, cũng mong được ai đó hỏi han.

Giờ con mới biết, những điều ấy mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi – không phải vì mẹ không cần, mà vì mẹ sợ con phiền.

Con xin lỗi.

Giá như con gọi về nhiều hơn… Giá như con mặc chiếc áo mẹ đan một lần… Giá như con chịu khó về ăn cùng mẹ một bữa cơm…

Nhưng mẹ ơi, không còn “giá như” nữa rồi…”

Mi bật khóc. Gió chiều thổi qua, mang theo mùi đất, mùi hoa xoan rụng. Cô đặt bức thư dưới chân bia, chạm tay lên di ảnh mẹ lần cuối.

“Mẹ tha lỗi cho con, mẹ nhé…”

Chuyến xe khách lăn bánh rời bến, đưa Mi rời xa vùng quê yên ả, nơi có ngôi nhà nhỏ mẹ đã sống, đã đợi, và đã ra đi. Cô ngồi bên cửa sổ, mắt dõi theo những cánh đồng loang loáng trôi qua. Trái tim như bị xé làm đôi – một nửa để lại nơi miền quê, nửa kia mang theo về thành phố mà cô từng xem là “cuộc đời thật sự”.

Về đến căn hộ nhỏ nơi Mi sống một mình, mọi thứ vẫn y nguyên: phòng khách gọn gàng, bếp sạch sẽ, tủ lạnh đầy đồ ăn sẵn, lịch làm việc dày đặc dán trên tường. Nhưng có điều gì đó đã khác – là trong lòng Mi.

Hôm ấy, cô bỏ lại chiếc laptop, không mở email, không vội trả lời các cuộc gọi công việc. Cô bước đến kệ sách, rút ra cuốn album cũ mẹ từng gửi cho cô nhiều năm trước – lúc cô chuyển lên Hà Nội làm việc. Lúc đó, cô chưa từng mở ra xem.

Mi ngồi xuống sàn nhà, lần đầu lật giở từng trang.

Tấm ảnh đầu tiên là Mi chập chững tập đi, mẹ ngồi phía sau dang tay đón, nụ cười rạng rỡ, quần áo xộc xệch, tóc búi tạm.

Ảnh thứ hai là buổi khai giảng lớp Một – mẹ mặc áo nâu cũ, đứng nép bên hàng rào, nhìn con gái mặc đồng phục mới tinh mà rưng rưng nước mắt.

Ảnh tiếp theo là năm Mi học cấp ba – mẹ gánh rau ra chợ, lưng còng, tay đầy đất, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự tự hào mỗi khi ai đó hỏi: “Con gái chị học giỏi lắm à?”

Mi rơi nước mắt.

Tối đó, Mi đứng dậy vào bếp. Cô mở tủ, lấy gạo, nấu một nồi cơm trắng. Không phải cơm điện, mà là nấu bằng nồi nhỏ trên bếp ga. Cô cẩn thận nhặt mớ rau muống mua từ mấy hôm trước, luộc lên, pha nước mắm, dằm thêm quả cà.

Một mâm cơm giản dị – đúng như mâm cơm mẹ hay nấu.

Mi ngồi xuống, ăn từng miếng. Không bật tivi, không lướt điện thoại.

Chỉ có cô, mâm cơm, và tiếng lòng thổn thức.

Từ hôm đó, Mi sống chậm hơn. Cô bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những điều nhỏ nhất: một giấc mơ về mẹ, một món ăn xưa cũ, một chiều đi ngang quán cóc có mùi chè thắm đượm ký ức.

Không phải để chuộc lỗi – vì lỗi ấy không còn ai để tha. Mà để giữ lại – những điều đẹp đẽ đã từng bị cô lãng quên.

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên | Radio Tâm Sự