nội dung
blogradio.vn – Những dòng tin nhắn nối tiếp không dứt, những câu chuyện nhỏ vu vơ cứ thế đan xen, dần dần biến tình bạn thành một thứ cảm xúc mơ hồ, vừa kỳ lạ vừa ngọt ngào. Linh thừa nhận thích tôi và muốn theo đuổi, còn tôi lúc đầu né tránh, tỏ ra không quan tâm, nhưng từ sâu thẳm, tôi lại không muốn em rời đi.
***
Tháng mười một của Hà Nội vừa chạm đến những ngày cuối thu, gió heo may len lỏi qua từng con phố, mang theo cái se lạnh khô hanh và mùi ngai ngái của lá mục quyện với hơi nước phả lên từ mặt hồ. Nắng thu đã thôi không còn gắt, màu nắng nhạt đi, chỉ đủ để hong khô những mái ngói thâm nâu. Đêm xuống nhanh hơn, và thành phố chìm trong một thứ tĩnh lặng đặc quánh khiến lòng người chùng lại.
Tôi ngồi thẫn thờ trong căn hộ của riêng mình, ánh mắt lơ đãng nhìn qua ô cửa sổ mờ hơi nước, loang loáng ánh đèn đường. Mười năm. Đã tròn mười năm, nhưng mỗi khi tháng mười một tới, một luồng cảm giác quen thuộc vẫn âm thầm đánh úp, nhói lên trong lồng ngực. Lại nữa rồi, tôi nghĩ. Bất giác đầu mũi tôi cay xè, không để tôi kịp nhận ra, hai má đã cảm nhận được một dòng nước âm ấm trào ra từ khóe mắt.
Không biết đã qua bao lâu, tôi chỉ còn lại vài tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng. Tôi cứ ngỡ thời gian đã xoa dịu đi tất cả, nhưng cơn đau vẫn âm ỉ, vẹn nguyên như bị năm tháng bỏ quên. Tôi vẫn luôn cố bước tiếp, nhưng bản thân lại như một loài tầm gửi, phải ký sinh vào chút mùi hương còn phảng phất trong ký ức thời niên thiếu mà tồn tại. Một mùi hương không thực, như gió thu len qua kẽ tay, dễ chịu mà thanh khiết, chỉ thoáng qua là tan biến nhưng đủ khiến tôi nhớ đến nghẹn ngào. Đó, là mùi hương của Linh.
Mùi hương của em không giống bất cứ thứ gì tôi từng biết. Tôi từng cố gắng nắm bắt mùi hương ấy, nhưng càng cố gắng lại càng chẳng thể tìm ra. Nó trong veo, vương chút ngọt lành như nắng hanh ngày cuối thu, lại pha chút trầm ấm như gỗ đàn hương trong một ngôi chùa cổ. Một mùi hương mà chỉ cần thoảng qua, tôi biết đó là em, và tim tôi sẽ khẽ rộn ràng.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu trong buổi tập văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam, tại ngôi trường nội trú nằm biệt lập trên một ngọn đồi ở ngoại thành. Tôi khi ấy là một con bé lớp mười một rụt rè, lạc lõng, chìm trong cảm giác cô đơn đến mức chỉ biết đứng một góc, không cách nào hòa nhập. Còn Linh thì khác hẳn. Em như một cơn gió tự do thổi vào chốn kỷ luật ấy. Em hoạt bát, năng nổ giữa đám đông, dường như quanh người luôn tỏa ra một nguồn năng lượng tươi sáng khiến người khác muốn lại gần. Linh nhỏ hơn tôi một tuổi, thấp hơn tôi nửa cái đầu, dáng người mảnh mai, mái tóc dài mềm mại, nhưng đôi mắt thì sáng rực, lấp lánh một cá tính tinh nghịch ẩn giấu.
.jpg)
Hôm ấy, tôi đang ngồi một mình bên cây đàn guitar ở chân cầu thang, tay run run gảy những hợp âm vụng về, tâm trí rối bời. Em vừa tách mình khỏi đám đông ồn ào, có lẽ muốn tìm chút yên tĩnh. Thấy tôi, em bước tới. Tôi khẽ ngẩng lên, bắt gặp đôi giày ba-ta trắng của em. Em chào tôi, giọng nói trong veo, ánh mắt mang theo ý cười làm tôi lúng túng. Rồi em lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, và mùi hương đặc biệt đó lần đầu tiên ùa vào cánh mũi tôi, khiến tôi ngẩn người mất vài giây. Em nghiêng đầu nhìn cây đàn, hỏi vài câu vu vơ về bản nhạc tôi đang tập. Những câu hỏi ấy khiến tôi bối rối đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt em. Linh mỉm cười, rồi nhẹ nhàng lùi lại, để tôi một mình với cây đàn.
Vài ngày sau, tôi ngồi một mình trên bậc ghế đá dọc sân vận động, ầm thầm theo dõi trận bóng chuyền. Nắng chiều hắt qua, tạo thành những dải sáng dài trên nền gạch. Rồi Linh xuất hiện, nhè nhẹ ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Sao chị hay đi một mình thể?”
Tôi giật mình, mùi hương quen thuộc quẩn quanh nơi đầu mũi. Lần đầu tiên có người quan tâm đến sự cô độc của tôi. Một câu hỏi đơn giản nhưng khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp. Một luồng cảm xúc lạ len lỏi trong cơ thể, tôi len lén nhìn em, không trả lời. Khoảnh khắc ấy, trong ánh chiều tà, từng sợi tóc, từng đường nét khuôn mặt của Linh như ngậm ánh nắng cuối ngày, mềm mại và dịu dàng đến mê hoặc. Và rồi, tôi, vốn nhút nhát, đã chủ động xin kết bạn Facebook với Linh. Em thoáng ngạc nhiên nhưng nhưng rồi mỉm cười đồng ý.
Những dòng tin nhắn nối tiếp không dứt, những câu chuyện nhỏ vu vơ cứ thế đan xen, dần dần biến tình bạn thành một thứ cảm xúc mơ hồ, vừa kỳ lạ vừa ngọt ngào. Linh thừa nhận thích tôi và muốn theo đuổi, còn tôi lúc đầu né tránh, tỏ ra không quan tâm, nhưng từ sâu thẳm, tôi lại không muốn em rời đi.
Trường nội trú nghiêm ngặt đã biến tình yêu của chúng tôi thành một trò chơi trốn tìm. Hạnh phúc của tôi và em được dệt nên từ những khoảnh khắc vụng trộm, từ mỗi cái siết tay chớp nhoáng khi chuyền vội khay cơm, mỗi ánh mắt lướt qua nhau chớp nhoáng trên hành lang dài, hay những mẩu giấy giấu kín trong cuốn vở đều mang theo cả một thế giới riêng tư.
Nơi hẹn hò bí mật của chúng tôi là chân cầu thang bộ của khu ký túc xá nữ, góc khuất duy nhất không có camera. Sau 10 giờ tối, khi đèn hành lang đã tắt, tôi sẽ lẻn ra khỏi phòng, ngồi co ro trên bậc thềm đá lạnh buốt. Rồi bóng Linh sẽ xuất hiện, nhẹ nhàng như một con mèo, mang theo mùi hương quen thuộc sưởi ấm cả không gian. Chính ở đó, trong một đêm lạnh cắt da, Linh đã nắm lấy tay tôi lần đầu tiên. Bàn tay em hơi lạnh, nhưng khi những ngón tay chúng tôi đan vào nhau, một hơi ấm lạ thường lan tỏa khắp cơ thể. Những ngày tháng đó, mùi hương của Linh là la bàn của tôi. Nó là tín hiệu của sự bình yên, là định nghĩa về “nhà” trong chốn xa lạ này.
Thế nhưng mùa thu cũng là mùa của sự lụi tàn. Bi kịch của chúng tôi cũng bắt đầu vào một tháng mười một, năm tôi học lớp mười hai. Áp lực thi cử, và những lời xì xầm trong môi trường tập thể chật hẹp. Linh bắt đầu sợ hãi. Em nhận lời đi chơi cuối tuần với một bạn nam cùng khối. Em nói đó chỉ là bạn bè, rằng em cần một “tấm bình phong”. Nhưng mỗi lần trở về, mùi hương đặc trưng của em lại bị át đi bởi một mùi nước hoa nam xa lạ. Mùi hương của sự dối trá. Nó khiến tôi nghẹt thở.
Tôi bắt đầu cảm nhận một sự thay đổi lạnh lẽo từ Linh. Em không còn chủ động tìm gặp tôi ở cầu thang, những dòng tin nhắn cũng thưa dần. Một đêm, tôi đợi em dưới chân cầu thang, trong cái lạnh se sắt. Tôi đã đợi rất lâu, nhưng em không đến. Cuối cùng, tôi quyết định lên phòng tìm em. Linh đang ngồi ở bàn học, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách nhưng đôi vai lại run rẩy.
“Linh… sao em không xuống?”

Mall) Loa Kiểm Âm Bluetooth EDIFIER MR3/MR5 I Công Suất 36W | Bluetooth 5.4 |
Tôi hỏi, giọng run run.
Em giật mình, vội vàng quay lại, đôi mắt đỏ hoe. “Em… em có việc, em xin lỗi.”
“Có chuyện gì vậy? Em có ổn không?”
Linh nhìn tôi, rồi cúi gằm mặt xuống.
“Mẹ em đã đến đây. Mẹ đã biết chuyện của chúng mình.”

Tai tôi ù đi. Mẹ em biết. Người lớn đã biết. Bức tường bí mật của chúng tôi đã sụp đổ. Tôi còn chưa kịp định thần thì giọng Linh lạc đi, kể lại lời mẹ em đã nói, từng chữ như những mũi kim châm vào tai tôi:
“Linh à, mẹ biết chuyện của con với An rồi. Con đang khiến con bé đi theo một con đường sai lệch. Hãy để nó trở lại làm một người bình thường, con nhé.”
Em bật khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào.
“An ơi, em phải làm gì đây? Em… em sợ.”
Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. “Con đường sai lệch”. “Người bình thường”. Vậy ra tình yêu của chúng tôi trong mắt người khác lại méo mó và bệnh hoạn đến thế. Tôi nhìn Linh, thấy em run rẩy trong hoảng loạn và mặc cảm tội lỗi. Em lo ngại ánh mắt của mẹ, của xã hội. Và có lẽ, em cũng hoang mang về chính bản thân mình.
Sau ngày hôm đó, một bức tường vô hình được dựng lên giữa chúng tôi. Em lảng tránh tôi. Còn tôi, tôi chìm vào một cuộc tự vấn đau đớn. Tôi ngồi một mình trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, và tự hỏi: Tình yêu của mình, liệu có phải là sai trái không? Có phải chính mình đã kéo Linh vào một vũng lầy, khiến em ấy phải khổ sở? “Bình thường” là gì? Có phải là yêu một người khác giới, sống một cuộc đời như bao người khác? Nếu vậy, thứ cảm xúc mãnh liệt mà mình dành cho Linh là gì? Nó là một sự lệch lạc, một thứ bệnh cần được chữa trị sao?
Nỗi đau không chỉ đến từ việc bị Linh chối bỏ, mà còn đến từ sự hoài nghi chính bản thân mình. Tôi bắt đầu ghê tởm thứ tình cảm mà mình từng cho là đẹp đẽ nhất. Tôi trở nên cay nghiệt. Một buổi chiều, thấy Linh ở phía cuối hành lang, tôi đã cố tình khoác tay một bạn nữ khác đi ngang qua em, cười nói thật to về một câu chuyện vô vị nào đó. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Linh, nhưng tôi cảm nhận được ánh nhìn của em sững lại trên lưng mình. Trái tim tôi đau như cắt, nhưng một phần ích kỷ trong tôi lại thấy hả hê khi biết rằng em cũng đang nếm trải cảm giác đau đớn mà tôi phải chịu đựng. Thay vì là nơi che chở cho tình yêu, mối quan hệ này đã biến tình yêu thành một chiến trường nghiệt ngã, nơi cả hai đều là những kẻ bại trận, và mang theo những vết sẹo hằn sâu không bao giờ lành.
Giữa những ngày tháng lạnh lẽo và hoang mang ấy, tôi lại càng nhớ em của ngày xưa đến cồn cào.
Từng có một người, dù bận rộn với trăm ngàn việc học tập và sinh hoạt trong ký túc xá, vẫn không quên lén dúi vào tay tôi một viên kẹo gừng những ngày Hà Nội trở gió. Từng có một người hay cằn nhằn khi thấy tôi thức khuya học bài hay tập đàn ở góc phòng, rồi lại lặng lẽ đặt bên cạnh một cốc sữa nóng từ căn bếp chung. Từng có một người hiểu tính tôi cố chấp, mỗi khi cầm đàn say mê đến quên cả thời gian, sẽ chỉ ngồi cạnh, không nói gì, nhưng sự hiện diện của em là lời nhắc nhở dịu dàng nhất.
Người mà năm ấy tôi yêu rất ngăn nắp, rất kĩ tính. Phần giường của em trong phòng ký túc xá lúc nào cũng phẳng phiu, sách vở luôn được xếp ngay ngắn theo thứ tự. Người ấy sẽ cau mày khi xem một bộ phim không logic, sẽ mỉm cười khi nghe tôi đàn một bản nhạc mới, và sẽ siết chặt tay tôi dưới gầm bàn ở nhà ăn, trong lén lút và sợ hãi.
Mối quan hệ của chúng tôi, rốt cuộc là gì đây? Ba năm yêu thương, tôi không danh không phận, chẳng ràng buộc. Mối quan hệ của chúng đủ sâu sắc để gọi là tình yêu, nhưng lại quá mong manh để có thể gọi thành tên trước mặt người khác. Nó nồng nàn đến mức chúng tôi biết mình thuộc về nhau, nhưng lại nhạt nhòa đến mức chỉ có thể xem như một tình bạn bình thường.

Mua Hàng với Shopee
Buổi chiều cuối cùng của tháng mười một năm ấy sân trường đầy lá vàng khô, xào xạc dưới chân. Chúng tôi đứng đối diện nhau lần cuối, không phải ở góc cầu thang bí mật, mà là ngay trước cổng ký túc xá ồn ào.
“An à,” – Linh cất tiếng, giọng khản đặc. “Em xin lỗi. Em… không đủ dũng cảm.”
“Chúng ta… đã làm tổn thương nhau quá nhiều rồi.”
Em không khóc, chỉ mím chặt môi, gật đầu. “Tạm biệt chị.”
“Tạm biệt.” Tôi nói, giọng nghẹn ngào. Tôi đã sớm không thể giận em thêm được nữa. Tôi muốn tiến đến ôm em, nhưng rồi khưng lại. Tôi biết giờ đây hành động ấy sẽ khiến em khó xử. Tôi thương Linh. Có lẽ, đôi khi yêu thương không thể tham lam giữ lại bên mình. Tôi cần “trả em lại” với cuộc sống của em mà thôi.
Linh quay người. Em không bước đi một mình. Em bước về phía chiếc xe máy màu bạc đang đợi ở cổng trường. Cậu bạn nam kia đang chờ sẵn bên xe, nhanh chóng nổ máy. Ánh mắt nhìn Linh đầy vẻ chờ mong. Khi em chuẩn bị ngồi lên, Linh ngoảnh lại nhìn tôi một giây. Ánh mắt đó chứa đựng sự day dứt, một lời xin lỗi không thành tiếng, và cả sự giải thoát khỏi một “con đường sai lệch”.
Rồi em lên xe, cắt đứt mọi thứ. Chiếc xe lăn bánh, lướt qua tôi. Trong một khoảnh khắc, cơn gió từ chiếc xe mang theo một làn hương cuối cùng. Mùi hương của Linh, quyện với mùi khói xe và không khí lạnh lẽo của tháng mười một. Nó đắng ngắt, và nó là mùi hương cuối cùng tôi còn nhớ về em.
Chiếc xe đi khuất. Mùa thu năm đó kết thúc. Tình yêu của chúng tôi cũng vậy.
Mười năm đã qua. Tôi đã học cách chấp nhận những nỗi đau khảm sâu trong tâm hồn. Vậy mà mỗi khi có ai vô tình nhắc đến tên em, từng nỗi nhớ và ký ức đều ùa về mãnh liệt, nhấn chìm tôi trong nỗi đau thầm lặng. Và mỗi khi tháng mười một chạm ngõ, gió heo may mang theo hơi lạnh quen thuộc, tôi vẫn thấy mình ngồi thẫn thờ, lạc lối trong miền ký ức kia.
Mười năm đã qua. Tôi không còn tìm kiếm mùi hương ấy nữa, vì tôi biết nó không tồn tại ở đâu khác ngoài những giấc mơ và hoài niệm. Nó đã thuộc về một người, thuộc về một mùa thu, thuộc về ngôi trường nội trú trên đồi. Nó là một tình yêu đã từng rực rỡ như lá phong mùa thay lá, và rồi cũng lụi tàn, rơi xuống, trở thành một phần của lớp đất bụi mang tên “em”.
© Mặc Kình – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngôn Tình Giữa Đời Thực Là Sự Hòa Quyện Giữa Vị Ngọt Và Nước Mắt | Blog Radio
Bài viết gợi ý
- HAY LÀ MÌNH LẤY NHAU NHÉ ♥
[ TRUYỆN NGẮN HAY VÀ CẢM ĐỘNG ] HAY LÀ MÌNH LẤY NHAU NHÉ ♥ [ pAz ][ TRUYỆN NGẮN HAY VÀ CẢM ĐỘNG ]( đọc xong đừng khóc nhé ) HAY LÀ MÌNH LẤY NHAU NHÉ _______________ _______________ ________Hay mình lấy nhau em nhé? Tôi thảng nhìn anh, không quá ngạc nhiên. 26 tuổi, tôi cần một người yêu khi xung quanh bạn bè độc th...
- Chị em có số giàu sang phú quý, chỉ cần nhìn vào 3 số cuối ngày sinh Âm lịch này là biết ngay
- TOP 10 hãng máy lạnh, điều hòa được ưa chuộng nhất tại Việt Nam
- Ở tuổi 53 tôi mang thai đứa thứ hai, con trai vừa tốt nghiệp đã nói một câu khiến tôi xấu hổ muốn biến mất
- Nước tiểu có bọt cảnh báo điều gì?
- Thanh Thúy 'đói bóng', Gunma Green Wings thua đáng tiếc
- Ưu đãi mở bán Honor X7d: Giảm ngay 300K, thu cũ đổi mới hoặc HSSV - tài xế công nghệ giảm thêm 500K
- Kéo dài lịch nghỉ Tết Dương lịch 2026 chính thức nhiều hơn 1 ngày bằng cách nào?
