News :
Học cách người xưa dùng Muối để xả xui xẻo, trừ tà khí, đặc biệt dịp cuối năm Gần 1.000 nghệ sĩ tham gia Liên hoan quốc tế sân khấu thử nghiệm năm 2025 Bí thư Thành ủy Hà Nội Nguyễn Duy Ngọc nói về những thách thức của giáo dục Thủ đô Con trở thành ‘bờ vai’ gánh nước mắt của mẹ Lần đầu Việt Nam thực hiện thành công 2 ca ghép phổi trong một ngày 3 thứ kết hợp cùng mật ong thành thuốc bổ, giúp giải độc gan hiệu quả Giăng bẫy đầu tư Sâm Ngọc Linh, nữ doanh nhân ở Đà Nẵng chiếm đoạt tiền tỷ Ông bà xưa dạy: Chỉ cần giữ sạch 3 chỗ trong nhà, tài lộc tự tìm đến, càng ở càng có phước Trước sân không trồng 3 loại cây, trong nhà không treo 3 vật: Danh sách đầy đủ phong thủy ai cũng cần biết Tuyển Việt Nam: ‘Liều thuốc’ mang tên Nguyễn Xuân Son Nữ giám đốc duy nhất của Sở GD-ĐT TPHCM là ai? Suy thận mãn tính đang trở thành “khủng hoảng y tế toàn cầu”: Nguyên nhân chính là 4 điều này #CHILLCOVER | HẸN YÊU | QUANG HÙNG 4 loại cây Trấn Trạch – Giữ Tiền, số 1 dễ trồng dễ lớn Xem trực tiếp U22 Việt Nam vs U22 Trung Quốc ở đâu, kênh nào? TPHCM điều chỉnh phân làn tuyến đường Mỹ Phước – Tân Vạn NÓNG: Thu hồi toàn quốc, tiêu hủy lô kem dưỡng ẩm kém chất lượng Tướng người giàu 2026: 3 đặc điểm nhận biết ai được quý nhân nâng đỡ, tiền tài tự khắc đến tay 12 đội dự giải bóng đá nữ 7 người vô địch Quốc gia 2025 Công trình Việt Nam gần 800 tỷ đánh bại kỷ lục của Trung Quốc: Truyền thông quốc tế cũng phải xuýt xoa BHXH Việt Nam phát thông báo quan trọng liên quan đến việc “hỗ trợ 100% mức đóng bảo hiểm y tế” Nên mua máy sấy quần áo loại nào? TOP 7 hãng uy tín nhất hiện nay Messi tuyên bố lớn khiến fan Argentina hoang mang Người đàn ông Pháp gốc Việt tìm lại cô ruột sau hơn một thập kỷ xa cách NÓNG: Cảnh sát xuất hiện tại toà nhà thẩm mỹ viện Mailisa ở TP.HCM và Đắk Lắk Người dùng máy tính bảng Xiaomi Pad 7 nhận tin vui Cựu danh thủ Hồ Văn Lợi qua đời CSGT TPHCM xử lý 15.700 trường hợp vi phạm nồng độ cồn trong một tháng Dự án bất động sản hơn 4.500 tỷ đồng của Hoá chất Đức Giang được “bật đèn xanh” sau 5 năm chờ đợi Điện thoại Snapdragon 8 Elite, pin 7.800mAh giá rẻ nhất: Thiết kế đẹp, có cả tính năng của máy 30 triệu, tới Xiaomi cũng phải dè chừng Link xem trực tiếp bóng đá U22 Việt Nam vs U22 Trung Quốc, 18h35 hôm nay 12/11 Trần tình của tài xế xe ôm liên quan vụ nữ sinh ‘tố’ bị sàm sỡ ở bến xe Mỹ Đình Làm việc từ 3h sáng, Thủ tướng Nhật Bản Takaichi làm dấy lên lo ngại về sức khỏe Bí mật lý do các tiếp viên hàng không thường ở lại khách sạn 5 sao sau khi hạ cánh, không về nhà Ruben Amorim mắng gay gắt một cầu thủ trước toàn đội MU Nước Mỹ âm thầm bá chủ ngành chip nhờ Sa mạc Silicon: Loạt đại bàng TSMC, Intel đều đến làm tổ Nhiễm vi khuẩn lạ, 70 bệnh nhân tại bệnh viện Quảng Trị không lành vết mổ Cùng ưu tiên nhỏ gọn nhưng bạn nên mua điện thoại gập dọc hay dạng thanh mini? Lý do khiến Barca cho tuyển Tây Ban Nha tức điên vụ Lamine Yamal Tài xế che biển ‘né’ camera AI, Cục CSGT đề xuất tăng nặng mức xử phạt

blogradio.vn – Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

***

Thanh ngồi lặng giữa bóng chiều loang lổ. Ánh sáng cuối ngày len lỏi qua ô cửa sổ bụi mờ, chiếu lên khuôn mặt sạm nắng, hằn in bao nhọc nhằn của người đàn ông ngoài ba mươi – tuổi mà lẽ ra người ta phải đủ đầy, nhưng với anh, chỉ là những chắp vá rệu rã của một đời sống đang rơi dần vào hư vô.

Trong góc phòng chật hẹp, Thảo – đứa con gái nhỏ bé và gầy gò – nằm thiêm thiếp. Hơi thở nó phập phồng, yếu ớt như ngọn đèn dầu trước gió. Gương mặt con bé tái nhợt, hàng mi run rẩy mỗi khi cơn sốt dâng lên như những con sóng ngầm nuốt chửng tuổi thơ chưa kịp nở hoa.

Thanh ngồi đó, tay nắm chặt chiếc khăn ướt đặt lên trán con. Những giọt nước mắt âm thầm lăn xuống, không tiếng nức nở, chỉ có nỗi đau âm ỉ, gặm nhấm từng tế bào sống trong cơ thể.

Anh không còn khóc thành tiếng. Người ta chỉ khóc khi còn niềm tin vào ai đó. Còn anh, giờ chỉ còn nỗi trống rỗng – đặc quánh, lạnh lẽo và tuyệt đối im lặng.

Hương bỏ đi vào một chiều tháng Sáu, không mưa, không nắng. Cô chỉ để lại một dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy nhớ dính trên cánh cửa: “Em không thể sống thế này nữa. Đừng tìm em.”

Thanh không cần tìm.

Ngày cô bước ra khỏi ngưỡng cửa đó, mắt ráo hoảnh, hành lý gọn gàng như một chuyến đi xa đã được lên kế hoạch từ lâu, anh biết – mọi thứ đã chết. Không phải chết vì cãi vã, không vì người thứ ba, mà vì sự khô cạn – như một con sông không còn nước, dù mùa mưa vẫn đến đều.

Anh từng yêu Hương. Một tình yêu dại khờ nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa bập bùng trong đêm gió. Họ đến với nhau khi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, một niềm tin ngây thơ rằng: chỉ cần thương nhau là đủ. Rồi đời sống cười khẩy. Cơm áo gõ cửa mỗi ngày, tình yêu rơi rụng dần theo từng hóa đơn chưa trả, từng bữa ăn thiếu thịt, từng đêm con khóc mà hai vợ chồng quay lưng vào nhau trong mệt mỏi.

Và rồi cô bỏ đi. Thanh không giữ. Anh chỉ giữ con.

khi cuoc song cua toi la not tram

Đêm bệnh viện, đèn vàng nhòe nhoẹt ánh sáng qua mắt kính mờ. Thanh ngồi gục bên giường bệnh. Thảo sốt cao, người nóng hổi như than hồng. Bác sĩ bảo viêm phổi nặng, cần nằm lại theo dõi. Tiền nhập viện lên đến vài triệu, một con số đủ khiến Thanh cảm thấy mình như kẻ hành khất giữa thành phố bạc bẽo.

Anh nghĩ đến việc gọi Hương. Nhưng gọi để làm gì? Để nhận thêm một lời từ chối lạnh băng? Hay để nhắc lại cái đau đã đóng vảy nhưng chưa bao giờ lành?

Dù vậy, anh vẫn gọi.

Đầu dây bên kia, giọng Hương vang lên, êm như gió sớm mà sắc như dao:

“Em đang ở Nha Trang. Với người ta. Đừng gọi nữa.”

Người ta.

Thanh bật cười. Một tràng cười khô khốc như tro bụi. Con người ta thật kỳ lạ – có thể từ bỏ những điều thiêng liêng nhất chỉ để chạy theo một phút ảo tưởng về tự do.

Anh cúp máy.

Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rụng xuống, chạm vào lòng đường ẩm ướt. Như một mảnh ký ức vừa lìa cành.Thảo khỏe lại sau hai tuần truyền dịch và tiêm thuốc. Nhưng cơ thể bé bỏng ấy vẫn xanh xao, yếu đuối như cánh hoa dại trong mùa đông.

Thanh đưa con về nhà trọ – nơi anh sống như một cái bóng. Anh đi làm lại, nhận bất cứ việc gì ai thuê: bốc vác, giao hàng, lau chùi quán ăn đêm. Bàn tay chai sạn, lưng còng xuống thêm một chút mỗi ngày, nhưng trong tim anh vẫn le lói một đốm sáng – Thảo.

Con bé là thứ duy nhất níu anh lại với cuộc sống này.

Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.

Sinh nhật Thảo năm ấy, anh không có tiền mua bánh. Chỉ đủ mua một cây nến nhỏ và quả trứng gà. Anh luộc trứng, vẽ mặt cười lên đó bằng bút bi rồi đặt vào chén nhựa, thắp nến, hát chúc mừng con.

Thảo cười, đôi mắt rạng rỡ.

“Ba ơi, sau này con lớn, con sẽ làm bánh cho ba ăn nha.”

Thanh gật đầu, cố nuốt nước mắt đang chực trào. Anh biết, có thể sẽ chẳng còn “sau này” nào nữa.

Mùa đông năm đó lạnh hơn mọi năm.

Thảo tái phát bệnh. Cơn ho kéo dài, tim con yếu dần. Lần này, bác sĩ lặng lẽ nói với anh: “Có lẽ cần chuyển lên tuyến trên. Nhưng khả năng… không cao.”

Thanh bế con vào lòng. Thảo lúc ấy chỉ còn là một chiếc bóng mỏng, nhẹ tênh như sương sớm. Nó cười, yếu ớt:

“Ba đừng buồn. Con mơ thấy mẹ. Mẹ nói mẹ xin lỗi. Mẹ dặn ba phải sống vui nha…”

Rồi con thiếp đi.

Trong bóng đêm, một mình bên giường bệnh, Thanh ngồi bất động. Mắt anh mở to, nhưng trong đó không còn thấy gì – không còn ánh sáng, không còn tương lai, không còn hi vọng. Chỉ có tiếng máy thở nhịp nhàng – từng nhịp như tiếng đồng hồ đếm ngược về cái kết không ai muốn gọi tên.

Thảo mất vào một sáng mùa xuân. Khi những chồi non ngoài kia vừa nhú lên. Khi người ta bắt đầu nói về Tết, về quần áo mới, về bánh chưng xanh. Thanh mặc cho con chiếc váy màu hồng. Đặt con nằm trong chiếc quan tài nhỏ sơn trắng. Mùi gỗ mới nồng nặc. Mùi chia ly cũng thế.

Đám tang chỉ có hai người: Thanh và lão Tư – ông chủ nhà trọ già. Không có vòng hoa, không tiếng kèn trống. Chỉ có trời xám xịt và gió thổi lồng lộng.

Sau tang lễ, người ta ít thấy Thanh.

Có người bảo anh bỏ xứ đi. Có người nói anh vào chùa tu. Cũng có người thì thở dài: “Chắc ông ấy không sống nổi…”

Không ai biết thật sự Thanh ở đâu. Chỉ có lão Tư – một lần đi qua công viên cũ, thấy một người đàn ông râu tóc rối bù, ngồi ôm con gấu bông sứt chỉ, lẩm bẩm:

“Ba mua bánh cho con nha…”

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên Phận Đôi Khi Không Đến Từ Đất Trời Mà Đến Từ Lòng Người | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận