Mẹ ơi, con xin lỗi…


blogradio.vn – Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

***

Mẹ tôi, người phụ nữ trạc ngoài 40, dáng người vừa thấp lại vừa đậm và thô. Khuôn mặt mẹ đầy tàn nhang, đồi mồi. Mẹ đi xe đạp, đội nón, quần rộng, áo dài truyền thống, chân đi dép nhựa có miếng hàn đen sì. Chẳng khi nào thấy mẹ đánh phấn son môi… Mỗi khi nhìn thấy mẹ, bạn bè tôi đều buông lời châm chọc. Điều này khiến tôi vô cùng khó chịu. Bao nhiêu dồn nén ở trường, tôi đem về nhà đổ lỗi hết cho mẹ.

Tôi từng than phiền rằng: “Mẹ các bạn, ai nấy đều đi xe SH, mặc váy đẹp, trang điểm… nhìn rất sang trọng. Còn mẹ thì luộm thuộm như người nhà quê”. Nói câu ấy, tôi chỉ mong mẹ sẽ thay đổi, thay đổi để giống như mẹ các bạn của tôi, để trở nên đẹp hơn. Thế nhưng, nghe rồi, mẹ chỉ lặng cười. Cũng từ đó, mẹ ít khi đến trường đón tôi mà thay vào đó là bố, vì dù sao bố cũng đi xe máy, dù là xe máy cà tàng. Cũng có hôm bố bận, mẹ đi đón tôi nhưng lại đứng cách xa trường, hoặc chờ cho các bạn về hết, mẹ mới đến chở tôi về khiến tôi càng giãy nãy, hờn trách mẹ.

Bước vào tuổi dậy thì, tôi thay đổi đến mức chóng mặt. Tôi đòi được cắt tóc layer; đòi mua son môi; đòi mua váy áo; đòi bố mẹ mua cho chiếc điện thoại đắt tiền… để cho bằng bạn bằng bè. Thấy thế, mẹ bảo: “Con còn nhỏ, việc quan trọng bây giờ là học tập, rèn luyện sức khỏe và giúp đỡ bố mẹ công việc nhà. Còn những điều kia, chờ trưởng thành rồi hẵng tính sau”. Tôi nhăn nhó: “Chỉ có mẹ là lỗi thời thôi. Giờ là thời đại nào rồi mà mẹ còn… Nói chuyện với mẹ chán ngắt”. Tôi đùng đùng bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại mà không hay biết, bản thân đã khiến mẹ tổn thương biết nhường nào.

Tôi giận mẹ, bỏ cơm. Mẹ nói gì, tôi cũng đáp trả cộc cằn. Tôi trút bỏ những bực dọc trong lòng vào cuốn sổ nhật kí của mình. Tôi viết: “Tôi ghét mẹ. Mẹ là người phụ nữ xấu xí nhất mà tôi từng biết. Tôi ước gì mình không phải là con của mẹ. Tôi ước gì…” Không chỉ bằng con chữ, tôi còn vẽ. Tôi vẽ chân dung mẹ rồi dùng chính bút gạch bỏ gần hết bức tranh. Những trang nhật kí ngày ấy, phần nhiều tôi dành viết về mẹ, nhưng chỉ toàn là những hờn giận, trách móc chính người mẹ đã có công sinh thành ra tôi.

Tôi đoảng tính, lại luộm thuộm. Từ quần áo, đồ dùng học tập, giày dép… đến mọi thứ trong nhà, tôi đều bày biện la liệt chỗ này chỗ khác. Và người theo sau dọn dẹp cho tôi không ai khác chính là mẹ. Mẹ đi làm ở xưởng gỗ cuối làng. Bao mệt nhọc vất vả là thế, nhưng về nhà, mẹ chẳng bao giờ than vãn. Thay vì thế, từ cơm nước đến giặt giũ, mẹ đều một tay lo tròn. Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Bố kể, bố mẹ lấy nhau giữa lúc khó khăn. Ông bà nội ngoại đều đã già. Bố làm nghề thợ xây. Mẹ làm ở xưởng gỗ. Khi ấy, mẹ vừa bị rối loạn tiền đình, vừa bị rong kinh kéo dài. Mẹ gầy rộc, xanh xao, đã thế còn hay bị tụt can xi huyết dẫn đến co giật. Sợ bản thân không thể sinh được con, mẹ vừa gắng gượng đi làm, vừa kiên trì tìm đến bác sĩ chữa trị. Bao nhiêu vốn liếng trong nhà tích góp được đều dành vào việc chữa trị bệnh cho mẹ. Mãi 3 năm sau, khi bệnh đã được chữa khỏi và biết mình đã mang thai con, mẹ đã khóc rất nhiều vì hạnh phúc.

“Khi mẹ mang thai con, bố bận đi theo công trình, thế nên suốt 9 tháng ròng, mẹ đều phải tự mình đạp xe đi làm, đến kỳ, lại ra bệnh viện thăm khám sức khỏe thai nhi. Sinh ra con khỏe mạnh, nuôi con suốt 15 năm qua, mẹ vẫn luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho con. Chưa bao giờ, bố nghe mẹ trách than, kể khổ. Mẹ luôn lo nghĩ cho tương lai của con. Mẹ bảo, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, mẹ và bố cũng sẽ lo cho con được học hành đến nơi đến chốn…” Tôi trách bố sao bây giờ mới kể điều đó cho tôi biết. Tôi tự trách mình là đứa con bất hiếu, đã không hiểu và yêu thương mẹ, lại còn buông lời trách cứ, phũ phàng với mẹ. Tôi ân hận vô cùng vì những điều đã nói, đã làm với mẹ.

Mẹ đi làm về giữa trưa hè nắng nóng, người đầu tiên mẹ quan tâm vẫn là tôi. Vậy mà bấy lâu nay, tôi lại vô tâm, dửng dưng và luôn nghĩ không tốt về mẹ. Tôi òa khóc rồi chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Giọng tôi nức nở: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã khiến mẹ phải buồn nhiều. Xin mẹ tha lỗi cho con. Từ nay, con sẽ không như thế nữa!” Mẹ vòng tay ôm lấy tôi, mỉm cười, khẽ gật đầu. Rồi mắt mẹ cũng rưng rưng.

© Xanh Nguyên – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vô Tình Yêu Một Cơn Gió – Phần 2 | Blog Radio