blogradio.vn – Giây phút này, khi nhìn cô loay hoay trong bếp, khi hơi nóng len lỏi trong không gian, anh lại có một cảm giác rất lạ. Một sự an tâm không tên, nhẹ nhàng và lặng lẽ, như thể có ai đó đang giữ chặt phần lẻ loi trong lòng anh, để nó không trôi đi mất.
***
Chỉ trong giấc mơ, ta mới đủ đầy những điều đã mất.
…
Cô gái ngồi bên bờ biển, đầu ngón tay khe khẽ vẽ những vòng tròn trên cát. Gió nhẹ lướt qua mái tóc cô, cuốn theo những hạt cát nhỏ li ti – như những mảnh vụn vô hình của thời gian.
Cô đưa tay, khẽ chạm vào chàng trai bên cạnh, nhưng rồi chợt khựng lại. Như nhớ ra điều gì, ánh mắt cô trầm xuống, bàn tay cũng lặng lẽ rụt về. Cô mong gió cứ thổi mãi, để thời gian trôi mãi, như thể chỉ cần thế này thôi, mọi thứ sẽ không đổi thay.
Anh còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không? – Cô nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt lấp lánh ánh cười. Nét buồn man mác vừa đọng lại trên mắt cô chỉ như ảo ảnh, tan biến lúc nào không hay.
Tiếng sóng biển vỗ nhẹ, mang theo cả sự dịu dàng trong giọng nói của cô. Khoảnh khắc ấy, anh chợt có một cảm giác lạ lùng—rằng cô giống như ánh nắng cuối ngày. Đẹp đẽ nhưng lại mong manh. Có một điều gì đó khó nắm bắt, như thể một cơn sóng lặng lẽ rút đi trước khi kịp nhận ra?
…
Anh liếc nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa là đến giờ hẹn.
Hôm nay anh có buổi gặp mặt đầu tiên với một cô gái qua ứng dụng hẹn hò. Cô chọn ngày 11 tháng 9 để gặp mặt. Sau này, anh tò mò hỏi lý do, cô nhún vai, thản nhiên đáp:
– Đến cả lịch sử còn ghi nhớ ngày này, chúng mình sao dễ quên được.
Anh soi gương thêm lần nữa. Đối diện anh là một chàng trai với mái tóc vuốt keo gọn gàng, chiếc áo sơ mi họa tiết lá xanh, quần khaki màu be và đôi giày thể thao trắng. Trông cũng ổn.
Anh lái xe đến đón cô. Từ xa, cô gái nhỏ nhắn đứng bên đường, áo sơ mi trắng, váy xếp ly caro. Nhưng điều làm anh chững lại là gương mặt kia—cô nói mình xấp xỉ tuổi anh, nhưng trông cô chẳng khác nào một nữ sinh trung học. Một thoáng nghi ngờ lướt qua trong đầu anh. Có khi nào anh bị lừa không?
Cô gái chăm chú vào điện thoại. Nghe tiếng anh, cô ngước lên, nở một nụ cười nhẹ.
– Chào người lạ. Đi thôi nào!
Họ cùng đến một quán rượu nằm trên tầng mười của một chung cư cũ, nơi chỉ cần ngẩng đầu là thấy trời sao.
Bậc thang dài hun hút. Cô gái đi trước, bước chân nhẹ như không. Vừa đi, cô vừa hát khe khẽ một giai điệu xưa cũ.
Anh bước theo sau, chậm hơn một nhịp. Với thể chất của một người tập gym đều đặn năm ngày mỗi tuần, chuyện leo mười tầng lầu chẳng là gì cả. Điều khiến anh ngạc nhiên là cô gái nhỏ bé phía trước—mảnh mai và yếu đuối là thế, nhưng từng bước chân lại vững vàng, dứt khoát. Như thể cô đã quá quen thuộc với con đường này.
Cô không ngoái lại, không để ý đến anh, cứ thế tiến lên như đang chìm trong thế giới của riêng mình.
Sự im lặng kéo dài khiến anh không chịu nổi.
– Bình thường em đi bộ kiểu này à? – Anh phá vỡ bầu không khí – Anh cứ tưởng mình đang leo núi một mình cơ đấy.
Cô đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn anh. Đôi mắt cô trong veo. Giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng:
– Vì em không phải người.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Trước khi anh kịp phản ứng, cô nghiêng đầu, chớp mắt đầy bí ẩn.
– Em là một con mèo đội lốt người. Đi nhẹ là chuyện bình thường.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, cô bật cười. Đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch
…
Cô gái nheo mắt nhìn về phía ven đường.
Một cậu thanh niên với mái tóc húi cua, chiếc áo sơ mi trắng học sinh lấm lem bụi bẩn. Trên gương mặt cậu, vài vết bầm tím hiện lên lờ mờ, như vừa trải qua một cuộc ẩu đả.
Cậu ngồi im lặng trên bậc thềm trước một căn nhà đóng kín, ánh mắt dõi theo dòng xe cộ hối hả. Nhưng có lẽ, tâm trí cậu đang lơ lửng ở một nơi nào khác, xa vời và mơ hồ.
Như cảm nhận được ánh mắt từ bên kia đường, cậu khẽ liếc nhìn lại. Tiêu cự trong đôi mắt cậu cố định trên cô gái một lúc lâu.
Rồi cậu đứng dậy, phủi lớp bụi bám trên quần áo, cúi đầu chỉnh lại mái tóc và cặp sách. Khi cậu ngước mắt lên, trên môi đã treo một nụ cười.
Lần đầu tiên trong đời, cô gái thấy một người có nụ cười đẹp đến thế.
Nụ cười như chứa dãy ngân hà phía sau lưng—đẹp đẽ mà thê lương.
…
Lần đầu cô gặp anh và lần đầu anh gặp cô, cách nhau đằng đẵng mười năm.
Gió biển vẫn lướt nhẹ, mang theo hơi mặn phả vào không gian.
– Hôm đó, nhìn em như một đứa trẻ lạ kì. – Anh khẽ cười, ánh mắt xa xăm.
Cô nghiêng đầu, nhướng mày.
– Vì gặp người kì lạ, nên em phải biến hình đấy.
Anh bật cười, lắc đầu.
– Chúng ta là những người ngoài hành tinh, trong mắt nhau.
Cô ngửa đầu cười lớn, giọng khanh khách vang vọng cả một khoảng biển, hòa vào tiếng sóng vỗ.
Rồi cô chợt nghiêng người, chống cằm nhìn anh:
– Nếu chỉ được giữ lại một ký ức giữa chúng ta, anh sẽ chọn khoảnh khắc nào?
– Anh giữ lại nhiều hơn một ký ức, có được không? – Anh liếc nhẹ về phía cô, thương lượng.
…
Cô gái không mong đợi sẽ gặp lại cậu thanh niên kia theo cách này.
Bên kia đường, dưới bóng cây xà cừ già, một nhóm nam sinh trong bộ đồng phục nhàu nhĩ quây lấy một người. Tiếng cười cợt nhả vang lên, lẫn trong những cú đẩy vai, những lời chế nhạo quen thuộc.
– Mày không biết tờ tiền này xài như thế nào à? Để tụi tao cho mày vài tờ xài cho biết nhé.
Cô đứng bên kia đường, tay ghì chặt quai túi xách.
Cậu thanh niên ấy không phản kháng. Cậu chỉ im lặng đứng đó, hai bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch. Một cú đấm bất ngờ giáng xuống. Cô nghe tiếng đấm ấy rất rõ, như thể nó rơi xuống chính lồng ngực cô vậy.
Cậu không ngã, chỉ hơi lảo đảo, rồi chậm rãi đưa tay lau khóe môi. Sau đó, cậu lại cười.
Nụ cười đó. Cô không biết một nụ cười có thể khiến người ta nghẹn ngào đến thế. Vừa chói sáng, vừa chua chát.
Cuối cùng, một giáo viên đi ngang qua, đám học sinh tản ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chàng trai chỉnh lại cặp sách, phủi lớp bụi trên áo, bước đi như thể không có gì đáng để bận tâm.
Cô đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần.
Và rồi, cậu biến mất.
Một lần nữa
…
Đó là một đêm muộn, anh trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Đèn trong bếp vẫn sáng, hắt lên những bóng đổ dài trên nền gạch. Anh đứng khựng lại nơi ngưỡng cửa, nhìn thấy cô đang loay hoay với nồi nước sôi, mái tóc buộc vội, vài lọn tóc con rơi xuống hai bên má. Cô không nhận ra anh đã về, vẫn đang tập trung khuấy nhẹ sợi mì trong nồi, động tác vừa lóng ngóng vừa cẩn thận.
Cảnh tượng ấy có chút gì đó rất đỗi quen thuộc. Nhưng anh lại không thể nhớ đã từng nhìn thấy ở đâu. Có lẽ là trong một giấc mơ nào đó, hoặc một góc khuất trong ký ức mà anh chưa từng để tâm.
Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh, thoáng chút bối rối nhưng rồi nhanh chóng nở một nụ cười.
– Anh về rồi à? Em nấu mì, anh ăn không?
Giọng cô nhẹ nhàng, như thể cô đã luôn ở đây. Như thể chuyện cô đứng trong căn bếp của anh, nấu cho anh một bát mì, là điều hiển nhiên từ rất lâu rồi.
Anh không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc. Một người không nhà, không người thân như anh… Hơi ấm tỏa ra từ gian bếp này bỗng trở thành một điều xa xỉ.
Giây phút này, khi nhìn cô loay hoay trong bếp, khi hơi nóng len lỏi trong không gian, anh lại có một cảm giác rất lạ. Một sự an tâm không tên, nhẹ nhàng và lặng lẽ, như thể có ai đó đang giữ chặt phần lẻ loi trong lòng anh, để nó không trôi đi mất.
…
Đêm giao thừa.
Bên ngoài cửa sổ khách sạn, những bông tuyết rơi lặng lẽ. Thành phố nơi anh đang công tác rực rỡ ánh đèn, nhưng không có không khí Tết. Trên bàn, ly rượu vang đã vơi một nửa, màn hình laptop vẫn sáng, phản chiếu gương mặt anh với đôi mắt trầm ngâm.
Điện thoại rung.
“Anh à, năm mới vui vẻ.”
Giọng cô vang lên bên kia đầu dây, nhẹ như gió thoảng. Anh khẽ cười, dựa đầu vào ghế.
“Năm mới vui vẻ, cô gái nhỏ.”
Họ nói với nhau vài câu chuyện vu vơ. Về pháo hoa, về những bữa tiệc tất niên, về cái lạnh nơi anh đang ở. Cô bảo ở nhà trời ấm hơn, nhưng vẫn thấy hơi lạnh vì thiếu ai đó bên cạnh.
Anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, những ánh đèn lòe nhòe đi trong làn tuyết. Một đôi vợ chồng già đang dắt tay nhau đi thật chậm rãi. Chốc lát, cụ bà quay qua cau mày, cằn nhằn gì đó vào tai chồng. Cụ ông cười xuề xòa, ánh mắt ánh lên sự quen thuộc. Anh lặng người một chút, chợt hỏi:
“Bạn đời là gì hả em?”
Bên kia im lặng trong chốc lát, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ.
Rồi cô đáp, nhẹ nhàng nhưng như thể đã suy nghĩ từ lâu:
“Là nếu anh còn thương, thì em vẫn ở lại.”
…
Biển vẫn xao động.
Những con sóng nối đuôi nhau vỗ vào bờ, tiếng nước không dữ dội nhưng cũng chẳng hiền hòa. Xa xa, bầu trời kéo một màu xanh nhạt, không quá rực rỡ, cũng chẳng quá ảm đạm. Gió lướt qua, cuốn theo hơi biển mằn mặn, len vào từng kẽ áo. Mọi thứ đều không bình yên, giống như lòng anh.
Nhưng ngay lúc này, anh lại không cảm thấy gì cả.
Vì cô đang ở đây.
Cô gái bên cạnh anh, ánh mắt khẽ híp lại dưới ánh nắng, bàn tay đưa lên, để những tia sáng xuyên qua kẽ tay rồi rơi xuống gương mặt non tơ của cô. Giọng cô nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ lại như một mũi kim nhỏ xuyên qua lồng ngực anh.
– Tiếc thật, cuối cùng em cũng không ở lại được.
Khoảnh khắc ấy, có gì đó trong đầu anh vụt sáng. Ban đầu chỉ là một tia nhỏ, mơ hồ đến mức anh gần như không để ý. Nhưng rồi, từng mảnh ký ức dần hiện lên, rõ nét và sắc nhọn, như ánh sáng xuyên qua bóng tối, nhói buốt đến tận tim.
Một con sóng lớn hơn bình thường bất ngờ vỗ mạnh vào bờ, bọt nước bắn tung, lạnh buốt. Anh mở to mắt. Cố gắng nhìn thật rõ phía trước. Nhưng tất cả những gì anh thấy… chỉ là tà váy cô khuất sau kính xe, chiếc điện thoại vỡ nát lăn lốc bên ven đường. Cô nằm đó, môi mím chặt, đôi tay lạnh ngắt. Anh gọi tên cô, lay đến khàn giọng, nhưng đáp lại anh chỉ là im lặng. Một sự im lặng tuyệt đối, cắt rời cô khỏi thế giới này. Cô không còn đáp lại anh thêm một lần nào nữa.
Bờ biển, ánh nắng, làn gió, tất cả đều còn đây. Nhưng giờ phút này, chúng không còn dịu dàng như trước nữa. Chúng đang nhấn chìm anh.
…
Điện thoại rung lên. Một cái tên quen thuộc đã rất lâu rồi lại hiện lên, kéo theo cả một quãng ký ức dài. Danh bạ anh lưu cô – người cũ.
Ngày đó, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, những trang giấy đã sờn mép vì bị lật giở quá nhiều lần. Dưới ánh chiều tà, cô hớn hở khoe với anh danh sách những quán ăn nhất định phải thử cùng nhau. Những ngày tháng tuổi trẻ, họ chạy xe khắp thành phố, cãi nhau vì món nào ngon hơn, rồi cùng bật cười vì chẳng ai chịu nhường ai.
Nhưng rồi cô đi, như một trang sách phải lật qua. Đó là một quyết định đã được định sẵn, chẳng ai có thể níu lại.
Anh từng hứa rằng, anh sẽ đợi, đợi đến ngày cô quay về. Đợi đến ngày, anh nắm tay cô bước vào lễ đường cùng tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người.
Nhưng dòng chảy của thời gian cuốn hai đứa trẻ đi xa, đưa những tâm hồn vừa kịp lớn về hai hướng khác nhau. Những dự định ban đầu dần mất đi hình bóng của đối phương. Niềm vui của cô, anh không thể dự phần. Nỗi buồn của anh, cô chẳng thể nào hiểu. Họ lặng lẽ bước qua nhau, như hai kẻ xa lạ từng có chung một đoạn đường.
Thế rồi lời hứa năm ấy, cũng bị cuộc sống mài mòn đến tan tác, chẳng còn nguyên vẹn
Họ im lặng rời xa nhau. Không một lời từ biệt.
Anh từng nghĩ mình đã buông bỏ.
Nhưng giọng cô bên kia đầu dây vẫn khiến lòng anh chùng xuống.
“Là em đây. Em có thể gặp anh một chút được không? Một chút thôi.” – Cô gái nức nở
Bàn tay anh siết chặt điện thoại.
Cảm giác quen thuộc. Như ngày ấy, khi cô lần đầu khóc trước mặt anh, dựa vào vai anh mà thổn thức.
Ngón tay khẽ trượt trên màn hình, anh nhắn một tin ngắn gọn.
“Xin lỗi, hôm nay anh không đến được.”
Không suy nghĩ thêm, anh cầm lấy chìa khóa xe, bước ra ngoài.
…
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, cô đứng tựa vào cột đèn, bàn tay khe vuốt phẳng tà váy. Trời đêm cuối năm có chút lạnh, hơi thở mỏng tanh tan vào không khí.
Cô đã nhắn anh đến đón. Hôm nay là sinh nhật cô.
Điện thoại rung nhẹ. Cô mở ra xem.
“Xin lỗi, hôm nay anh không đến được.”
Cô đứng lặng.
Gió thổi qua những tán cây ven đường, tạo nên những âm thanh xào xạc. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, như muốn tìm thêm một lời giải thích. Nhưng không có gì nữa. Đầu ngón tay khẽ vuốt qua dòng chữ ấy, như thể đang muốn xác nhận điều gì, nhưng rồi cô chỉ bật cười, rất khẽ.
Một lúc sau, cô cất điện thoại vào túi, ngước mắt nhìn con đường phía trước. Dòng xe vẫn vội vã lướt qua, chẳng ai hay biết hôm nay là một ngày đặc biệt với cô.
Cô hít sâu một hơi, rồi giơ tay gọi một chiếc xe.
Khi cánh cửa xe khép lại, bóng cô dần khuất sau lớp kính mờ. Chuyến xe chậm rãi lăn bánh trên con đường nhựa tối tăm, ánh đèn đường nhòe nhoẹt trong màn đêm. Cô không hay biết, chuyến xe ấy chở cô đến một nơi, một con đường không có lối về. Cô mở điện thoại, gõ một dòng tin nhắn:
“Lần sau, anh nhớ đến nhé.”
Dòng tin ấy mãi mãi nằm lại trong hộp thư nháp, chẳng kịp gửi đi.
…
Cô đã thích anh từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, khi cô đứng bên kia đường, lặng lẽ chứng kiến nụ cười ấy—nụ cười mà cô nhớ mãi.
Từ đó, cô bắt đầu để ý đến anh. Không phải là cố ý, chỉ là mỗi ngày đi ngang sân trường, ánh mắt cô sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy. Chỉ là mỗi lần tan học, cô chậm rãi bước đi, tự nhiên mà chọn đúng con đường anh hay qua.
Cô thấy anh cười với bạn bè, thấy anh im lặng một mình trong những buổi chiều muộn. Thấy anh vụng về cột lại dây giày trước cổng trường, thấy anh lật từng trang sách trong thư viện. Cứ thế, cô dõi theo anh qua từng ngày tháng, dù chưa từng có một lần chạm mắt.
Rồi cô thấy anh yêu.
Cô gái ấy xuất hiện, rực rỡ như ánh nắng, chiếm trọn cả thế giới của anh. Khi đi bên cô ấy, anh cười dịu dàng mà cô chưa từng thấy. Lúc ấy, cô chỉ nghĩ, thì ra anh cũng có thể cười như vậy.
Cô không bước đến gần, chỉ lặng lẽ đứng yên, như một đám mây trôi ngang qua bầu trời của anh.
Thời gian cứ thế trôi qua. Anh yêu, rồi anh chia tay. Cô biết, nhưng vẫn lặng lẽ ở đó, như một cái bóng mờ nhạt giữa dòng chảy cuộc đời anh. Cô chưa từng đủ can đảm để bước vào thế giới của anh. Vốn dĩ cô là một đứa trẻ tự ti, sợ rằng nếu một ngày đối diện anh, anh sẽ chỉ lạnh nhạt rồi quay đi – như cách ba mẹ cô đã từng rời bỏ cô khi cô còn bé
Cứ thế, cô đi bên cạnh anh như một người xa lạ. Người đến người đi, cô vẫn ở đó, đủ lâu để nỗi sợ dần trở thành điều quen thuộc, để sự im lặng cũng hóa thành một dạng an toàn. Cho đến một ngày, cô bất ngờ thấy hình ảnh anh trên tài khoản hẹn hò của một người bạn. Đó là lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, cô có một lý do để bước đến.
Cô nguyện đánh đổi hết may mắn đời này chỉ để có một đoạn đường ngắn ngủi đi cùng anh. Một đoạn đường mà cô đã dành cả thanh xuân để chờ đợi.
Mười năm, có lẻ.
…
– Đến lúc phải quay lại rồi. – Cô nhẹ nhàng phủi lớp cát vương trên váy, rồi đứng dậy, quay sang đưa tay về phía anh.
Chàng trai vẫn chìm trong miền ký ức vừa ùa về, ánh mắt hoang mang như chưa kịp trở lại thực tại. Anh đưa tay nắm lấy cô trong vô thức, hơi ấm mong manh lướt qua đầu ngón tay.
Khi anh đứng vững, cô khẽ buông tay, ánh nhìn phảng phất chút lưu luyến.
– Anh về đi, năm tháng sau này, nhớ phải hạnh phúc đấy nhé.
Giọng cô nhẹ như gió biển thoảng qua, chạm vào lòng anh rồi tan biến theo từng con sóng. Gió biển thổi tung những lọn tóc mềm, cuốn theo giọng nói của cô vào không trung. Cô lùi lại một bước, nụ cười trên môi nhàn nhạt như ánh hoàng hôn sắp tắt.
Anh đứng đó, bàn tay vẫn còn vương hơi ấm từ tay cô, nhưng cảm giác ấy dường như đang dần tan biến, như thể chưa từng tồn tại.
Cô quay lưng, bước đi dọc bờ biển, mỗi dấu chân in xuống cát lại nhanh chóng bị sóng xóa nhòa.
Anh muốn gọi cô lại, nhưng cổ họng nghẹn đắng.
Anh đã nghĩ, sẽ có nhiều những lần sau nữa, cùng cô.
Anh đã nghĩ, cô luôn ở đó, dù cách xa ngàn dặm, đầu dây bên kia mỗi khi anh gọi về, vẫn là giọng của cô.
Anh đã nghĩ, chỉ một lần này thôi, lần tới anh sẽ bù đắp cho cô thật nhiều.
Nhưng mà, chẳng còn một lần sau nào nữa cả.
Chỉ còn biển xao động, chỉ còn bầu trời sâu hun hút, chỉ còn một mình anh đứng lặng giữa giấc mơ, không cách nào chạm đến cô thêm lần nữa.
…
Giấc mộng tan biến, bóng dáng cô gái nhạt nhòa như sương sớm.
U Linh lặng lẽ xuất hiện, giọng nói vang lên, lạnh lẽo trong gió đêm:
“Ta đã hoàn thành giấc mộng của ngươi. Đến lúc trả cho ta thứ ta cần.”
Dứt lời, nó chậm rãi bay lên, chạm nhẹ vào đỉnh đầu chàng trai. Một luồng khí lạnh tràn qua, thấm vào tận xương tủy.
Rồi U Linh tan biến.
Giấc mộng này, đánh đổi mười năm.
© Mèo trong ngõ – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sau Cùng, Mọi Chuyện Rồi Sẽ Ổn Cả Thôi – Phần 1 | Blog Radio
Mẹo rã đông cá nhanh, không tanh, không nát và 4 điều cần tránh mà nhiều chị em hay mắc phải
Th6
Muốn phòng bếp nhỏ gọn gàng thì đây là 6 mẹo nên áp dụng
Th6
Việt Nam có một thị trấn du lịch hàng đầu thế giới, mệnh danh “miền đất mộng mơ”, là thiên đường trốn nắng vì nhiệt độ luôn dưới 28 độ C
Th6
Cách làm phở cuốn đơn giản tại nhà
Th6
Cựu trưởng công an huyện nhận hối lộ bộ bàn ghế để tiếp tay cho ‘cát tặc’
Th6
Tuyển Việt Nam: HLV Kim Sang Sik chọn Đình Triệu hay Nguyễn Philip?
Th6
Nhà Trắng đã có thể dùng Starlink của Elon Musk
Th6
Đã có ngân hàng của Việt Nam bị tin tặc đánh cắp 100 tỷ đồng
Th6
Đáp án tham khảo môn Toán thi vào lớp 10 tại TPHCM năm 2025
Th6
Yêu trai trẻ qua ứng dụng hẹn hò, bị lừa tình lừa tiền cũng là lúc cay đắng biết mình có thai
Th6
ĐẾM NGÀY XA EM QUANG HÙNG
Th6
Nhà phố có đủ bể bơi, vườn cây
Th6
Ngô Thanh Vân ôm chồng khóc nức nở, suy sụp trên hành trình tìm con
Th6
5 dấu hiệu ung thư khoang miệng dễ bị bỏ qua
Th6
Top 10 loại thực phẩm tăng cường miễn dịch giúp cơ thể chống lại COVID-19
Th6
ĐT Uzbekistan nhận Huân chương cao quý và được thưởng ô tô sau khi đoạt vé tới World Cup
Th6
[ Tập 1360 ] CÁ SẤU THÀNH TINH – Chuyện Tâm Linh
Th6
毛雪汪聊QQ空间爷青回!#毛雪汪 #毛不易 #李雪琴 #综艺 #shorts
Th6
Cách tra cứu phạt nguội xe máy nhanh, chuẩn xác nhất năm 2025, tài xế cần biết xem mình có vi phạm
Th6
Chỉ với vài bước đơn giản, không tốn thời gian, bạn đã có ngay món gà hấp lá chanh không cần nước rất thơm ngon, đúng vị
Th6
Tân Hoa hậu Thế giới thích du lịch khám phá ẩm thực
Th6
Cách làm bánh flan mịn màng, thơm ngon tại nhà
Th6
Haaland lập công, Na Uy đè bẹp Italia ở vòng loại World Cup 2026
Th6
Cuộc chuyển mình của viễn thông toàn cầu từ telco đến techco
Th6
Sẽ có ‘thước đo’ Việt Nam để đánh giá mức độ trưởng thành về an ninh mạng
Th6
Đời thực của Đại tá, nhạc sĩ ‘Sông Lô chiều cuối năm’ ở tuổi 74 và nỗi đau lớn
Th6
Đề Văn thi lớp 10 Hà Nội xoá bỏ định hướng văn mẫu, thí sinh dễ đạt 7 điểm
Th6
Phát hiện vợ ngoan hiền ngoại tình cùng lúc với 2 người đàn ông, chồng chết lặng
Th6
Hà Hồ và 6 item thời trang không thể thiếu: Từ nữ hoàng thảm đỏ đến biểu tượng street style, thứ cuối cùng siêu đắt giá
Th6
XÓT XA
Th6
Hyomin (T-ara) xả ảnh bikini ‘đốt mắt’ khán giả: Idol U40 mà 3 vòng sexy cỡ này!
Th6
Thấy vợ ‘tuyệt thực’ giảm cân, NS Công Lý có phản ứng gây tranh cãi
Th6
Thu hồi công bố sản phẩm 12 thực phẩm bảo vệ sức khỏe
Th6
Nhận định, soi tỷ lệ Bỉ vs Wales 01h45 ngày 10/6, vòng loại World Cup 2026
Th6
NHÀ MA TẬP 182 | BÙA CÁ TRÊ ẾM XÁC – THAU THỊT LẠNH NGẮT | CHUYỆN MA SỢ HÃI – MC DUY THUẬN | FULL 4K
Th6
🤣🤣Keep meowing. #国子监来了个女弟子 #AFemaleStudentArrivesattheImperialCollege #shorts
Th6
OPPO Find X9 Ultra sẽ có hệ thống camera tele độ phân giải 200MP
Th6
Redmi K90 series có thể sở hữu màn hình phẳng 6,59 inch cao cấp
Th6
Công an TP.HCM phát đi cảnh báo ‘nóng’
Th6
NSƯT Đăng Dương và bản giao hưởng giữa trời nước Hạ Long
Th6
9 kiêng kỵ phong thủy phòng khách, gia chủ tuổi nào cũng cần biết
Th6
Cách làm gà hấp xì dầu ngon với nguyên liệu đơn giản mà cực kỳ dễ làm
Th6
Khi cải tạo căn bếp có diện tích nhỏ hẹp, tốt nhất bạn nên tuân thủ nguyên tắc ‘4 KHÔNG’ khi trang trí
Th6
Về Lào Cai đi phiên chợ đông đúc bậc nhất, mua thứ chỉ ở nơi này mới bán
Th6
Cách nấu xôi cốm sen dừa thơm ngon
Th6
3 quán lòng ở Hà Nội đông khách, ngon giòn sần sật, giá phải chăng
Th6
Chợ ẩm thực ‘núp’ hẻm ở TPHCM, mỗi năm chỉ họp một lần nhưng kéo dài cả tháng
Th6
Nguyên nhân con rể ra tay làm 3 người nhà vợ thương vong
Th6
Danh sách 32 đội dự FIFA Club World Cup 2025
Th6
Trung Quốc bơm hàng tỷ USD cho các đối thủ của SpaceX
Th6
Giã Từ Acoustic cover QUANG HÙNG
Th4
MIXXING | LÀ VÌ TÔI ! KHI NGƯỜI LỚN CÔ ĐƠN | QUANG HÙNG
Th4
4 mẫu quần jeans thịnh hành nhất mùa hè 2025
Th4
Kaget Nikah | Highlight EP03 Ngakak! Andre dan Lalita Mandi Barengan Gitu? | WeTV Original
Th4