blogradio.vn – Mỗi lúc có cơn gió thổi qua, tôi rùng mình, lại nhớ lại khuôn mặt của bà dưới chiếc nón lá cùng mùi vị trứng lộn hầm lá ngải, thử chẹp miệng một cái mà cảm tưởng như hương vị vẫn còn ẩn náu ở một chỗ nào đó trong khoang miệng, tự nhiên lòng lại trào dâng cảm xúc lạ kì.

***

Lại một mùa rét tràn đến quê tôi. Cái lạnh buốt, rét mướt cùng với không khí âm ẩm bao phủ lấy cả những vùng quê yên bình. Đợt rét thường bắt đầu từ những ngày trước Tết, kéo dài đến hết tháng 2 và có khi còn lan sang cả tháng 3. Cái lạnh của mùa này không giống như cái lạnh của mùa đông. Mùa đông thường chỉ lạnh, nhưng mùa rét tháng 2 vừa lạnh lại vừa buốt. Cái buốt giá như ngấm qua hàng mấy lớp áo dày, thấm vào trong làn da thớ thịt. Thỉnh thoảng, có cơn gió thổi qua càng đẩy từng đợt khí lạnh cóng vào da thịt, khiến con người như cảm nhận rõ cái rét như đang thổi ngay bên trong người mình.

Những mùa lạnh này lại càng làm tôi nhớ về quá khứ, về những kí ức của tuổi thơ đầy hoài niệm. Hồi còn học mẫu giáo, cứ vào những hôm trời lạnh cắt da cắt thịt như thế này, bà thường dong chiếc xe đạp màu xanh cũ kĩ chở tôi đến một quán ăn sáng trong con ngõ của thôn. Bác chủ quán quen mặt hai bà cháu, cứ thấy bóng dáng chiếc xe đạp cà tàng của bà tôi là bác lại làm cho hai bà cháu hai quả trứng vịt lộn hầm với lá ngải. Bà tôi không ăn. Bà bón cho tôi từng miếng trứng lộn, lòng trắng với lòng đỏ, nước hầm với lá ngải. Miếng trứng ăn kèm lá ngải, húp thêm một thìa nước hầm nóng ấm khiến tôi, dù vừa ở ngoài trời lạnh, rét căm căm nhưng sau khi ăn vào lại thấy cả người nóng dần lên. Nhìn ra ngoài cửa, thấy trời âm u, khí buốt lạnh, thi thoảng có vài cơn gió thổi qua làm xào xạc lá cây. Khuôn mặt bà tôi khuất trong bóng tối của quán, sùm sụp dưới chiếc nón lá bà thường hay đội mỗi khi trời mưa lâm thâm, phía trước là hơi khói bốc lên từ bát trứng lộn. Hà hơi mạnh một cái, tôi cũng thấy trong miệng mình thở ra khói trắng. Đến tận bây giờ, dù đã qua hơn chục năm, nhưng mỗi khi mùa rét buốt trở về, lòng tôi như thấy xốn xang, vừa day dứt, vừa hoài niệm như có thứ gì bám víu trong lòng. Mỗi lúc có cơn gió thổi qua, tôi rùng mình, lại nhớ lại khuôn mặt của bà dưới chiếc nón lá cùng mùi vị trứng lộn hầm lá ngải, thử chẹp miệng một cái mà cảm tưởng như hương vị vẫn còn ẩn náu ở một chỗ nào đó trong khoang miệng, tự nhiên lòng lại trào dâng cảm xúc lạ kì.

Khi Mua Ret Ve

Con đường từ nhà đến trường trở nên thi vị mỗi khi mùa rét về. Từ nhà đến trường, tôi phải đi qua một con đường đổ bê tông dài, một bên là những cánh đồng ẩn sau hàng cây, bên kia là con mương chạy song song với con đường ấy. Đạp xe đi học, tôi như thấy thời gian chậm lại, cảnh vật sao mà âm u, lạnh giá đến vậy! Nước trong mương trong, lạnh buốt, gờn gợn từng làn sóng nhè nhẹ. Bên kia bờ mương, thỉnh thoảng lại bắt gặp vài cái cây như những con người thầm lặng nào đó nhẹ nhàng giơ tay xuống, nhúng thân mình vào trong làn nước mùa đông. Đi thêm một đoạn nữa, thấy mấy người đang lội dưới mương vớt cá hay vớt rác mà đến chính tôi cũng còn thấy lạnh thay cho họ. Tầm nhìn trước mắt bị che đi bởi lớp sương mờ, khiến tôi càng đi như càng thấy mình tiến sâu hơn vào trong một không gian kì ảo mà mình cũng không biết đích xác trước mắt là thứ gì. Hít một hơi thật sâu, cảm nhận khí lạnh tràn vào phổi, lòng tôi như nhẹ đi, dịu lại, êm ấm trong lòng, dù ngoài trời có đang lạnh chưa tới 10 độ C. Tôi miên man suy nghĩ về sự đời, sự người, như chìm lẩn vào trong thế giới của riêng mình, nơi chỉ có tôi với những trằn trọc suy nghĩ khôn nguôi. Mặc cho bên ngoài trời rét buốt, gió thổi, có khi lại có mưa lâm thâm, tôi cứ vừa đi vừa ngắm cảnh vật, vừa suy nghĩ. Với tôi, khoảng thời gian này thật thi vị, đầy xúc cảm. Tôi như thấy cuộc sống có nhiều điều quá đỗi hay ho và thú vị mà con người đã vô tình hoặc cố tính phớt lờ nó. Thiên nhiên đã cho con người những cơ hội để suy nghĩ và chiêm nghiệm trong những khoảng lặng của đất trời để sửa mình, sửa cái tâm của một con người.

Nhà tôi và nhà cậu tôi ở trong cùng một thôn, cách nhau có 10 phút đi bộ. Cứ tuần vài lần, bố mẹ tôi lại ra nhà cậu ngồi chơi. Sân nhà cậu tôi vừa thoáng, vừa rộng, có thể dùng làm chỗ đỗ xe lại vừa có thể ngồi uống nước. Mùa rét, buổi tối, tôi vẫn thường hay theo bố mẹ ra nhà cậu chơi, ngồi ở ngoài sân uống nước chè, đốt củi sưởi ấm. Tôi đặc biệt thích cái lò củi nhà cậu. Mỗi lần đến nhà cậu chơi, tôi vẫn thường hay tự lấy mấy thanh củi khô, đợi cậu nhóm lửa rồi đưa dần những thanh chủi ấy vào trong lò, khiến ngọn lửa dần bừng to lên. Tiếng lửa đốt gỗ khô nghe tách tách thật giòn, nhiệt từ lửa tỏa ra sưởi ấm thân thể rét buốt của những con người ngồi gần đó. Vừa lặng lẽ quan sát những ngọn lửa đỏ vàng, liếm lên thân những thanh củi khô rồi cứ lớn và nổi dần lên hệt như một con thú lớn lên bằng cách gặm nhấm những thanh gỗ , tôi vừa nghe những câu chuyện của ông bà, bố mẹ, cậu mợ. Những câu chuyện về cuộc đời, cuộc sống của mỗi người luôn làm tôi suy nghĩ. Hơi lửa áp vào mặt tôi ấm nóng khiến tôi tạm quên đi cái rét buốt lạnh giá. Xung quanh yên tĩnh, không hề có tiếng ồn ào. Những giờ phút ấy đối với tôi thật yên bình, yên bình đến lạ. Ngồi với những người thân, sưởi ấm trong mùa đông lạnh giá và lặng lẽ ngồi nghe những câu chuyện của họ luôn khiến lòng tôi như nhẹ đi, tâm trí thanh thản, hệt như cơ thể đã tạm vứt đi một cục đá thật nặng nề và khó nhọc. Đối với tôi, hạnh phúc chỉ như vậy là quá đủ. Không cần những thứ gì cao sang và xa xỉ, hạnh phúc chỉ đơn giản là những điều nhỏ nhặt, giản dị nhưng ý nghĩa trong cuộc sống bộn bề, đầy lo toan và mỏi mệt.

© Trần Minh Dương – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Kẻ Phản Bội Có Đáng Được Thứ Tha – Playlist Những Blog Radio Hay Nhất Về Góc Khuất Kẻ Ngoại Tình


Để lại một bình luận