Tuổi 30: Độ tuổi để nhìn lại chính mình


 

blogradio.vn – Có người đã có gia đình ấm áp, có người đã thành công rực rỡ, còn tôi thì vẫn ở đây, vẫn loay hoay với những câu hỏi chưa có lời giải. Tôi có buồn không à? Tất nhiên là có chứ. Nhưng tôi cũng hiểu rằng ai rồi cũng có cuộc sống của riêng mình, và không ai thực sự đi chậm nếu vẫn đang bước tiếp.

***

Tôi đã từng nghĩ tuổi 30 là cột mốc rực rỡ, là khi con người ta đủ chín chắn để vững vàng trước mọi sóng gió. Nhưng giờ đây, khi thực sự chạm đến ngưỡng cửa ấy, tôi mới hiểu rằng tuổi 30 không đơn giản như những gì tôi từng hình dung. Đó không phải là một sự khẳng định, mà là một cuộc đối thoại nội tâm dai dẳng giữa những ước mơ, kỳ vọng và thực tế.

Có những lúc tôi thức dậy và thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định và tự hỏi rằng: “Mình thực sự đã đi được bao xa?” Tôi thấy những dấu vết mệt mỏi trên gương mặt mình, không phải từ một đêm thức khuya hay những cuộc chơi overnight, mà từ những ngày dài trăn trở về công việc, về tương lai. Đôi lúc, tôi tự nhủ động viên bản thân rằng mọi thứ vẫn ổn, rằng mình vẫn còn nhiều thời gian. Nhưng rồi, những tiếng chuông báo thức trong đầu lại vang lên, nhắc tôi rằng tuổi trẻ đã không còn đủ dài để mãi lạc lối.

Tôi nhớ lại những năm tháng tuổi 18, khi tôi nghĩ rằng thế giới rộng lớn và đầy ắp cơ hội. Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần có đam mê, tôi sẽ làm được tất cả. Nhưng rồi, thực tế chẳng hề dễ dàng như những giấc mơ mà tôi đã tự tưởng tượng nên. Tôi đã thất bại, đã hoang mang, đã nhiều lần muốn bỏ cuộc. Tuổi 30 đến như một lời nhắc nhở rằng không phải lúc nào cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, và đôi khi, ta buộc phải tiếp tục ngay cả khi không chắc mình đang đi đúng hướng.

Có những tối muộn, tôi ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính, lướt từng bài viết trên “Phở Bò, nhìn thấy những người bạn từng thân giờ đây mỗi người một cuộc sống riêng. Có người đã có gia đình ấm áp, có người đã thành công rực rỡ, còn tôi thì vẫn ở đây, vẫn loay hoay với những câu hỏi chưa có lời giải. Tôi có buồn không à? Tất nhiên là có chứ. Nhưng tôi cũng hiểu rằng ai rồi cũng có cuộc sống của riêng mình, và không ai thực sự đi chậm nếu vẫn đang bước tiếp.

Tôi cũng nhận ra rằng, tuổi 30 không chỉ là một cột mốc của những lo âu, mà còn là khoảnh khắc để tôi trân trọng những gì mình có. Tôi học cách chấp nhận rằng không ai hoàn hảo, rằng trưởng thành là một quá trình chứ không phải là một đích đến. Tôi học cách yêu thương bản thân nhiều hơn, học cách dừng lại khi mệt mỏi, và quan trọng nhất, học cách đi tiếp dù đôi lúc chẳng biết con đường phía trước sẽ ra sao.

Tuổi 30, không còn là độ tuổi của sự ngây thơ. Tôi có những vết sẹo, có những nỗi buồn, có những ước mơ hoài bão còn đang dang dở. Nhưng tôi cũng có những khoảnh khắc đẹp đẽ, những bài học quý giá, và một trái tim vẫn không ngừng hy vọng. Và có lẽ, đó mới chính là điều quan trọng nhất. Rồi một ngày, chúng ta sẽ không còn nhớ rõ những áp lực của tuổi 30, mà chỉ nhớ rằng mình đã từng dũng cảm thế nào để bước qua nó. Tuổi 30 không phải là một dấu chấm hết, mà là dấu phẩy giữa những chương đời. Có thể hôm nay ta còn hoang mang, còn chênh vênh, nhưng chỉ cần vẫn tiếp tục bước đi, nhất định ta sẽ tìm thấy chính mình. Vì sau tất cả, điều đẹp nhất của tuổi 30 không phải là sự hoàn hảo, mà là dám đối diện với những bất toàn của chính mình và vẫn mỉm cười bước tiếp.

© Thành Lê ( DaeWon ) – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Gặp Nhau Là Do Duyên, Bên Nhau Hay Không Lại Do Lựa Chọn | Blog Radio

 


Để lại một bình luận