Có thể yêu lại từ đầu được không?


blogradio.vn – Lan tự nhủ, thế giới rộng lớn đến vậy, sao lại cứ để những con người từng lạc mất nhau có cơ hội gặp lại? Nhưng cũng có thể, thế giới chẳng hề cố ý, chỉ là lòng người chưa thực sự dứt, nên vẫn tìm về nhau.

***

Có những cuộc chia ly không phải vì hết yêu, mà vì không còn hiểu nhau. Có những người rời xa nhau, không phải vì không thể ở bên, mà vì chưa đủ trưởng thành để giữ nhau lại. Nhưng nếu có một ngày, sau những tháng năm rong ruổi, ta lại tìm thấy nhau, liệu có thể yêu lại từ đầu không?

1. Những ngày thanh xuân bên nhau

Lan từng tin rằng tình yêu là một đường thẳng, cứ thế tiến về phía trước và cuối cùng sẽ đến được bến bờ hạnh phúc. Nhưng cô không ngờ rằng có những đoạn đường lại quanh co đến thế.

Cô và Duy gặp nhau vào một ngày nắng nhẹ ở khuôn viên trường Đại học. Khi đó, Duy là một chàng trai ôm trong mình biết bao hoài bão, còn Lan lại cô gái thích những điều bình dị, mộng mơ. Họ đến với nhau như một bản nhạc đẹp của thanh xuân, say đắm, chân thành và nhiều ước vọng.

Những ngày tháng bên nhau là những ngày rực rỡ nhất. Họ đã từng ngồi cùng nhau vẽ ra những kế hoạch thật đẹp cho tương lai. Mỗi buổi tối khi Duy đưa Lan về, anh luôn nắm tay cô thật chặt.

“Anh nghĩ mình sẽ luôn thế này chứ?” Lan từng hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm tin.

“Ừm. Mãi mãi.”

Nhưng hóa ra, có những lời hứa sinh ra chỉ để đẹp trong khoảnh khắc ấy, còn thực tại vẫn cứ trôi về một hướng khác.

2. Khi yêu thương hóa thành gánh nặng

Tình yêu không chỉ có nụ cười mà còn có cả những lần bất đồng. Khi công việc của Duy ngày càng bận rộn, những buổi hẹn thưa dần, những tin nhắn cũng trở nên ngắn ngủi.

Lan bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính mối quan hệ của mình.

“Có phải anh đang dần quên mất em không?” Cô gặng hỏi Duy sau cả ngày dài chờ đợi tin nhắn, cuộc gọi.

Duy thở dài. “Anh bận quá, Lan. Chúng ta đâu thể cứ suốt ngày dính lấy nhau mãi được.”

Lan không nói gì. Cô biết cuộc sống cần có công việc, có trách nhiệm, nhưng chẳng phải tình yêu cũng là thứ cần được nuôi dưỡng hay sao?

Và rồi những cuộc trò chuyện dần biến thành tranh cãi. Những yêu thương ngày trước bỗng trở thành gánh nặng. Họ vẫn nắm tay nhau, nhưng giữa những ngón tay không còn cảm giác ấm áp như trước.

Cho đến một ngày, giữa cơn mưa rả rích ngoài hiên, Lan nhẹ giọng nói:

“Hay là… mình dừng lại đi.”

Duy nhìn cô hồi lâu. Có lẽ anh đã nghĩ cô chỉ giận dỗi. Nhưng ánh mắt Lan rất bình tĩnh, không trách móc, không giận hờn – đó là sự bình thản của một người đã thực sự muốn buông.

Và thế là họ chia tay. Không khóc lóc, không níu kéo, chỉ là một mối tình kết thúc bằng sự im lặng đáng sợ.

3. Hai năm xa cách – quên hay vẫn nhớ?

Lan rời thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô tập trung vào công việc, học cách sống một mình, và cố gắng tin rằng, thời gian sẽ giúp cô quên đi tất cả.

Duy vẫn ở lại nơi cũ, lao đầu vào công việc, nghĩ rằng bận rộn sẽ giúp anh quên đi cảm giác trống vắng. Nhưng mỗi lần đi ngang qua quán cà phê họ từng thích, mỗi lần nghe một bài hát cũ, anh lại giật mình nhận ra, có những thứ dù muốn quên cũng không thể quên được.

Họ không còn liên lạc. Không phải vì không còn nghĩ về nhau, mà vì không ai đủ can đảm để chạm vào những ký ức cũ.

4.  Những mảnh vỡ chưa kịp lành

Co The Yeu Lai Tu Dau Duoc Khong

Hai năm sau ngày chia tay, Lan tưởng như đã hoàn toàn bước tiếp. Cuộc sống cô vẫn diễn ra như mọi ngày, chỉ là thỉnh thoảng, khi trời trở gió, khi một giai điệu cũ bất chợt vang lên, trái tim cô lại nhói lên những nhịp đập lỡ làng.

Hôm nay, cô đảm nhận việc gặp gỡ một đối tác lớn của công ty. Khi nhìn thấy danh sách nhân sự phía đối tác, cô chợt khựng lại.

Tên anh vẫn đó, chỉ là không còn đứng cạnh tên cô như những ngày xưa nữa.

Lan tự nhủ, thế giới rộng lớn đến vậy, sao lại cứ để những con người từng lạc mất nhau có cơ hội gặp lại? Nhưng cũng có thể, thế giới chẳng hề cố ý, chỉ là lòng người chưa thực sự dứt, nên vẫn tìm về nhau.

Cô không nghĩ quá nhiều. Dù sao, bây giờ họ cũng chỉ là hai người xa lạ.

Nhưng rồi, khi cánh cửa phòng họp mở ra, khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau, cô nhận ra rằng, có những điều tưởng đã ngủ yên, thực ra chỉ là đang tạm giấu mình trong một góc ký ức.

“Chào anh, giám đốc dự án.”

“Chào em.”

Một câu chào bình thản, như thể hai người chưa từng là gì của nhau.

Nhưng Lan cảm thấy rõ ràng, trong giây phút ấy, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến lạ.

Họ lại gặp nhau. Chỉ là lần này, không còn tư cách yêu thương.

5. Có thể yêu lại từ đầu không?

Những ngày sau đó, họ thường xuyên làm việc cùng nhau. Mọi chuyện diễn ra tự nhiên đến mức chính Lan cũng không nhận ra rằng, khoảng cách giữa họ đang dần thu hẹp.

Một tối muộn, sau khi hoàn thành cuộc họp dài, Duy ngỏ ý đưa cô về. Trên xe, họ không nói gì nhiều. Chỉ có tiếng gió lùa qua cửa kính, tiếng nhạc không lời vang lên nhẹ nhàng.

Lan chợt nhớ, ngày xưa cô từng bảo với Duy rằng, cô thích những bản nhạc không lời, bởi vì lời bài hát đôi khi có thể thay đổi theo tâm trạng, nhưng giai điệu thì luôn chân thành như thế. Không biết bây giờ, Duy còn nhớ không?

“Em đã từng nghĩ về ngày hôm đó chưa?”

Câu hỏi của anh kéo cô về thực tại. Lan im lặng một lát, rồi khẽ đáp:

“Đã từng. Nhưng rồi em nhận ra, dù có nghĩ bao nhiêu cũng không thay đổi được gì.”

Duy khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại có chút cay đắng.

“Anh thì khác.”

Lan không hỏi anh khác thế nào. Bởi vì cô biết, nếu anh muốn nói, anh sẽ tự nói ra.

Chiếc xe dừng lại trước cửa chung cư. Trước khi cô kịp mở cửa, Duy chậm rãi nói:

“Anh từng nghĩ, chia tay là kết thúc. Nhưng rồi anh nhận ra, có những người, dù không còn bước chung đường, vẫn luôn hiện diện trong tim nhau. Và có những vết thương, không phải để quên đi, mà là để hiểu rằng, mình đã từng yêu sâu đậm đến nhường nào.”

Lan không đáp. Cô chỉ khẽ gật đầu, rồi rời đi.

Nhưng đêm đó, cô đã nằm thao thức rất lâu, bởi vì trong lòng có thứ gì đó cựa quậy, giống như những hạt bụi ký ức đang dần được khuấy động.

Duy bắt đầu chủ động tìm cô nhiều hơn. Những lần nói chuyện không còn là công việc nữa, mà là những câu hỏi vu vơ, những tin nhắn chẳng đầu chẳng cuối.

Lan không từ chối, nhưng cũng không vội vã đón nhận.

Cho đến một tối cuối tuần, khi cô ghé vào tiệm sách cũ quen thuộc, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Vẫn thích những cuốn sách này à?”

Cô quay lại. Duy đứng đó, cũng đang cầm một cuốn sách.

“Chỉ là vô tình thôi.” Cô khẽ cười.

“Anh thì không vô tình.”

Lan sững lại. Duy đặt cuốn sách xuống, ánh mắt anh nhìn cô như xuyên qua cả những lớp vỏ bọc mà cô cố gắng dựng lên.

“Lan, em có tin vào duyên phận không?”

Cô không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

“Anh từng nghĩ, duyên là thứ gì đó đã được định sẵn. Nhưng giờ anh mới hiểu, duyên chỉ là cơ hội, còn nắm lấy hay không là do chính mình.” Anh dừng lại một chút, giọng khẽ trầm xuống. “Anh không muốn bỏ lỡ thêm một lần nào nữa.”

Lan nắm chặt cuốn sách trong tay. Cô đã từng nghĩ về khoảnh khắc này, nhưng khi nó thực sự diễn ra, cô lại không biết nên phản ứng thế nào.

Duy nhìn cô, ánh mắt như đang muốn chạm đến những góc sâu nhất trong tâm hồn cô.

“Anh không muốn chúng ta quay lại như trước. Vì anh hiểu, những gì đã qua không thể lặp lại. Nhưng anh tin, nếu hai người vẫn còn cảm xúc, thì chúng ta có thể bắt đầu lại, như hai con người đã trưởng thành và hiểu nhau hơn.”

Lan chậm rãi nhắm mắt lại. Khi mở ra, cô hít một hơi thật sâu.

“Anh chắc chứ?”

“Anh chắc.”

Cô nhìn anh hồi lâu, rồi chậm rãi đưa tay ra.

“Chúng ta thử xem.”

Duy nắm lấy tay cô. Lần này, anh biết mình sẽ không bao giờ buông nữa.

© Phạm Thị Kim Ngân – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Không Phải Em Mạnh Mẽ, Chỉ Là Đã Đến Lúc Phải Buông Tay | Blog Radio


Quang Hùng Video

DƯỚI NHỮNG CƠN MƯA

Quang Hùng Video

ĐÃ TỪNG ALBUM

Để lại một bình luận