Gia đình tôi lâu nay được bạn bè khen ngợi là hạnh phúc. Vợ tôi là một người phụ nữ chu đáo, hết lòng vì con cái, còn tôi luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha. Tuy nhiên có một vấn đề nhỏ trong gia đình lại khiến tôi dần cảm thấy mất cân bằng, đó là việc vợ tôi vẫn không muốn để con gái ngủ riêng dù con đã học lớp 5.

Ban đầu tôi không nghĩ đây là một vấn đề lớn. Khi con gái còn nhỏ, việc mẹ ngủ cùng con là điều hoàn toàn hợp lý. Những đêm con ốm, vợ tôi thức trắng để chăm sóc. Những khi con gặp ác mộng, cô ấy luôn là người trấn an và ôm con vào lòng. Nhưng giờ đây, khi con gái đã lớn tôi nghĩ rằng việc con ngủ riêng không chỉ giúp con rèn luyện tính tự lập mà còn giúp vợ chồng tôi duy trì sự gắn kết trong hôn nhân. Thế nhưng mỗi khi tôi đề cập đến chuyện này vợ tôi lại phản đối kịch liệt. Cô ấy luôn nói rằng, con gái cần cảm giác an toàn. Nếu để con ngủ riêng con sẽ cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi hiểu rằng cô ấy yêu con, nhưng liệu tình yêu đó có đang đi quá giới hạn trở thành sự phụ thuộc? Tôi đã thử thuyết phục cô ấy rằng chúng ta nên tạo điều kiện để con trưởng thành hơn. Tôi thậm chí còn đề xuất trang trí lại phòng con, chọn đồ nội thất theo ý thích của con để tạo cảm giác hứng thú. Tuy nhiên mọi nỗ lực của tôi đều không mang lại kết quả.

Tôi như trai độc thân con gái học lớp 5 vợ vẫn ngủ cùng mặc kệ chồng nằm 1 mình
Ảnh minh họa.

Hằng đêm khi con gái và vợ tôi cùng nhau trong phòng, tôi nằm một mình ở phòng ngủ chính cảm giác trống vắng và lạc lõng dâng tràn. Hôn nhân của chúng tôi từng rất gần gũi nhưng dường như sự gắn kết đó đang dần phai nhạt. Không còn những buổi tối chúng tôi trò chuyện, cười đùa hay đơn giản là cùng nhau xem một bộ phim. Tôi cảm thấy như mình đang bị bỏ rơi trong chính gia đình của mình.

Không chỉ vậy, tôi cũng lo lắng cho sự phát triển tâm lý của con gái. Ở độ tuổi này con cần học cách tự lập và thích nghi với cuộc sống. Việc để con ngủ riêng không chỉ là vấn đề không gian mà còn là cách để con rèn luyện sự độc lập, đối mặt với nỗi sợ và tự tìm giải pháp cho bản thân. Tôi sợ rằng nếu kéo dài tình trạng này con sẽ gặp khó khăn trong việc tự lập khi trưởng thành.

Tôi đã thử ngồi lại nói chuyện với vợ một cách nghiêm túc, chia sẻ những lo lắng của mình. Tôi cố gắng giải thích rằng việc con ngủ riêng không có nghĩa là chúng tôi yêu con ít đi mà ngược lại là cách chúng tôi giúp con chuẩn bị tốt hơn cho tương lai. Vợ tôi nghe, nhưng dường như cô ấy vẫn không thay đổi suy nghĩ. Cô ấy nói rằng tôi quá lý trí, không hiểu được cảm giác của một người mẹ. Một lần, tôi quyết định thử nói chuyện trực tiếp với con gái. Tôi hỏi con rằng liệu con có muốn có một không gian riêng để ngủ không. Con bé ngập ngừng, rồi nói rằng: “Nếu con ngủ riêng mà mẹ buồn, con không muốn đâu bố ạ.” Lời nói của con khiến tôi nhận ra rằng, vợ tôi không chỉ đang kiểm soát mà còn vô tình khiến con gái cảm thấy áp lực trong chính sự yêu thương đó.

Giờ đây, tôi đang cân nhắc việc nhờ đến sự hỗ trợ của chuyên gia tâm lý gia đình. Tôi hy vọng rằng, qua những buổi trò chuyện với chuyên gia, vợ tôi có thể hiểu rằng tình yêu dành cho con cần đi kèm với sự khuyến khích và hỗ trợ để con trưởng thành. Tôi cũng muốn cô ấy nhận ra rằng hôn nhân cần sự quan tâm và chăm sóc từ cả hai phía. Nếu chúng tôi không dành thời gian cho nhau, mối quan hệ vợ chồng sẽ dần trở nên xa cách. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên để vợ tôi có thể thay đổi góc nhìn.

Sốc nặng: Tôi là ‘con mồi’ trong trò cá cược 500 triệu của sếp và vợLúc ấy, tôi còn chưa hiểu gì, rồi thấy anh tắt cuộc gọi, gửi cho vợ đoạn ghi âm của tôi và anh nói chuyện.

Theo Thương Trường