Những mảng màu tuổi thơ


blogradio.vn – Và tôi, mỗi khi nhớ về tuổi thơ, lại thấy lòng nhẹ bẫng, tự mình mỉm cười, bình yên như được trở về với những ngày tháng vô tư, trong trẻo, nơi mà mọi thứ đều giản đơn và tràn đầy yêu thương.

***

Trong những ngày bận rộn với nhịp sống hiện đại, đã bao giờ bạn dừng lại, nhìn lại chính mình trong tấm gương ký ức? “Vang bóng một thời” không chỉ là những dấu son đã phai nhạt của quá khứ, mà là hành trình quay ngược thời gian để tìm lại những giá trị đã tạo nên con người chúng ta hôm nay.

Trong đống tro tàn của những kỷ niệm cũ, vẫn còn những ánh lửa nhỏ nhoi đang nhập nhòe cháy sáng. Đó là tiếng cười giòn tan của lũ trẻ nô đùa trên cánh đồng lúa vàng, là mùi hương của bánh chưng mẹ nấu trong những ngày tết, là tiếng leng keng xe đạp trên con đường làng. Những điều giản dị đó, tưởng chừng như đã bị thời gian và những đổi thay của thời đại làm lu mờ, nhưng kỳ thực, chúng vẫn vang vọng đâu đó trong tâm hồn chúng ta.

Tuổi thơ của tôi trôi qua như những trang sách cũ, đôi khi ngỡ đã quên, nhưng chỉ cần một làn gió thoảng qua, hay tiếng ve râm ran đầu hạ, ký ức ấy lại ùa về, nguyên vẹn và trong trẻo như ngày nào.

Những buổi chiều hè, khi mặt trời còn lơ lửng trên ngọn tre, lũ trẻ trong xóm đã tụ tập bên bờ sông. Chúng tôi chơi đủ trò: từ bắn bi, thả diều cho đến trốn tìm sau những bụi chuối rậm rạp. Tiếng cười vang vọng khắp cánh đồng, hòa lẫn với tiếng gió rì rào và hương lúa mới thoảng trong không khí. Có những hôm, tôi cùng đám bạn trèo lên cây ổi sau vườn, tay chân lấm lem nhưng ánh mắt rực sáng vì niềm vui khám phá.

Tôi nhớ những ngày mưa, mái nhà lợp ngói đỏ thẫm nước, và tiếng mưa rơi tí tách trên tàu lá chuối như một bản nhạc không lời. Mẹ ngồi bên bếp lửa, khói bay lên nghi ngút, mùi cơm mới chín thơm nức hòa cùng hương gừng của nồi chè đậu xanh nóng hổi. Tôi và em trai ngồi bên nhau, vừa nghe chuyện cổ tích mẹ kể, vừa lim dim ngủ trong hơi ấm quen thuộc của gia đình.

nhung mang mau tuoi tho

Ký ức tuổi thơ còn gắn liền với con đường đất đỏ dẫn ra cánh đồng làng. Đó là con đường tôi từng đi học mỗi ngày, với chiếc cặp sách cũ kỹ và đôi dép nhựa màu xanh đã mòn gót. Hai bên đường, lũy tre làng nghiêng mình che bóng mát, thỉnh thoảng có tiếng chim chích chòe lích chích trong bụi rậm. Những buổi tan trường, tôi và lũ bạn kéo nhau ra đồng, hái những bông cỏ may cài lên tóc rồi đuổi nhau chạy khắp ruộng đồng, để mặc cho nắng vàng rắc lên mái đầu thơ trẻ.

Trong mỗi người chúng ta chắc hẳn ai cũng từng có ký ức rất đẹp về tuổi thơ, cất giữ nó vào đâu đó trong ngõ ngách tim mình như một kho báu quý giá. Dù cuộc sống có cuốn chúng ta đi xa đến đâu, những kỷ niệm ấy vẫn luôn là điểm tựa, là nơi để quay về mỗi khi lòng chợt thấy mỏi mệt. Và tôi, mỗi khi nhớ về tuổi thơ, lại thấy lòng nhẹ bẫng, tự mình mỉm cười, bình yên như được trở về với những ngày tháng vô tư, trong trẻo, nơi mà mọi thứ đều giản đơn và tràn đầy yêu thương.

Trong xã hội xô bồ hôm nay, những ký ức đó trở thành một bản nhạc du dương, một lời nhắc nhỏ ngọt ngào để tôi tìm lại bình yên giữa những ồn ào. Dù cuộc sống có đổi thay, những ký ức tuổi thơ vẫn là điểm tựa ấm áp trong tim, nhắc nhở tôi về những giá trị đơn giản nhưng đầy yêu thương.

Tuổi thơ chính là vang bóng một thời, là những khoảnh khắc không bao giờ trở lại, nhưng mãi để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn mỗi người. Khi ngoảnh lại những tháng ngày đó, tôi thấy mình được sống lại, được tưới mát tâm hồn bằng những giây phút trong trẻo và hôm nay, đó chính là sự bình yên. Chúng ta có thể đã lớn, đã thay đổi với những trách nhiệm và áp lực của cuộc sống, nhưng những giá trị đó vẫn mãi là nền tảng vững chắc cho ta trưởng thành.

Có lẽ, đôi khi chúng ta quên mất những điều đơn giản đã từng mang lại niềm vui thuần khiết. Công nghệ, sự đổi mới và những áp lực từ xã hội như những con sóng cuốn trôi ta xa dần khỏi bản ngã của chính mình. Nhưng chính vì điều đó, ta cần dừng lại, nhìn lại và tìm lại những giá trị tưởng chừng chỉ là ký ức mà là phần linh hồn không thể thiếu trong cuộc sống mình.

Hãy để những điều giản dị đó trở thành điểm tựa, như ngọn đèn hải đăng soi sáng con đường ta bước tiếp. Bởi lẽ, dù thời gian có thể làm phai nhạt những kỷ niệm, nhưng những giá trị tốt đẹp từ quá khứ sẽ mãi vang vọng trong tâm hồn ta, như những âm thanh không bao giờ tắt lặng trong bản giao hưởng của cuộc đời.

Và chính những khoảnh khắc quay lại với quá khứ, những lần ta chợt nhận ra sự đơn thuần trong niềm vui, sẽ giúp ta hiểu rõ hơn về bản chất thật sự của cuộc sống. Đôi khi, điều ta cần không phải là những thành tựu to lớn hay sự đổi mới liên tục, mà chính là sự biết trân trọng những giây phút hiện tại, nơi những giá trị cũ và mới giao thoa, tạo nên bức tranh đủ sắc màu của cuộc sống.

Nếu vang bóng một thời của ai đó là những giải thưởng rực rỡ, là sự nghiệp lẫy lừng hay một tình yêu nồng cháy thì với tôi, đó chính là ký ức tuổi thơ – những tháng ngày không thể trở lại nhưng mãi mãi in đậm trong thời gian. Không có hoa hồng hào quang rực rỡ hơn nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ, cũng không có thành công nào sánh được với cảm giác bình yên khi nhớ về những buổi chiều rong chơi cùng lũ bạn dưới tán cây làng quê.

Thời gian có thể cuốn trôi mọi thứ, nhưng những ký ức ức ấy vẫn mãi là kho báu vô giá của riêng tôi – nơi lưu giữ những điều đẹp nhất, nguyên sơ nhất mà không một vinh quang hay tình yêu nào có thể thay thế. Với tôi, tuổi thơ không chỉ là quá khứ mà là hành trang theo suốt đời.

© Thụy Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh, Người Ấy Và Em – Phần 2 | Blog Radio