Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18


 

blogradio.vn – Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

***

Có phải lúc lên cấp 3, điều tiếc nuối nhất của bạn là không thể tạm ngưng thời gian để hưởng thụ những kí ức đẹp đẽ của cấp 2?

Có phải bạn còn 2 tháng nữa là tốt nghiệp cấp 3, mới vỡ lẽ rằng thời học sinh của mình đã hết?

Ngày đầu tiên bước vào lớp cấp 3, trạng thái của các bạn là như thế nào?

Còn tôi cảm thấy không có gì đặc biệt.

Thực ra tôi có từng nghe qua rất nhiều những câu nói, một vài câu chuyện của các anh chị đi trước, họ nói rằng: “Cấp 3 không có gì vui đâu em, một lớp chia bè phái, nhất là những lớp xã hội, chúng nó nói xấu nhau, đánh nhau nhiều lắm”. Những câu nói này tôi nghe rất nhiều, rất nhiều lần, và rồi không biết từ khi nào tôi có một quan niệm về cuộc sống cấp 3 của mình có lẽ sẽ là những điều vô vị.

Thực ra tâm lí con người ai cũng vậy, khi nghe một câu chuyện quá nhiều lần, một tình huống quá nhiều người kể thì chắc chắn sẽ mang trong mình một suy nghĩ của sự bảo thủ, và đó chính là màng chắn lớn nhất

Cái hồi đầu tôi mới vào cấp 3, bản thân tôi vô cùng hoài niệm về một thời cấp 2 của mình, bạn bè tốt, học tập ổn và cô giáo tâm lí. Điều đó đã mang lại cho tôi một cảm giác không nỡ khi phải rời xa mái trường mà tôi đã gắn bó suốt 4 năm. Thế nhưng, đây không phải là mơ, nó là hiện thực.

Hiện thực của tôi bắt đầu từ lúc tôi thi xong cấp 3, cuộc thi vào 10 đã là sự kiện khởi đầu cho chuỗi ngày cấp 3 vô vị của tôi. Tôi trượt nguyện vọng 1 vào ngôi trường tôi mơ ước, lúc đó, tôi cảm thấy bản thân thật thất bại, vô dụng và dốt nát. May thay, tôi đã đỗ nguyện vọng 2, ngôi trường mà tôi không nghĩ là nó có gì tốt đẹp hơn nguyện vọng 1 của tôi.

Ngay từ những giây phút đầu tiên bước vào trường, không hiểu sao, tôi cứ có một cảm giác là không hề yêu thích ngôi trường này, bởi căn bản nó đâu phải nguyện vọng mơ ước của tôi, nó chỉ là một cơ hội khác nếu tôi lỡ sảy chân mà thôi. Tôi nhận lớp, cái lớp mà bố mẹ tôi đã cất công, mất tiền để xin học cho tôi, để tôi có một môi trường tốt nhất, bạn bè hòa đồng nhất.

Tôi biết bố mẹ tôi cố gắng lo cho tôi như thế nào, bởi vậy, tôi đã buông bỏ suy nghĩ mình vào ngôi trường này vì mình thất bại. Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến ngày đầu tiên học tại môi trường cấp 3. Tôi là một đứa không thích nói chuyện ở môi trường mà tôi không hề quen biết ai. Đừng hiểu lầm, tôi không phải người hướng nội cũng không nhát gan, tôi chỉ là không muốn làm quen với những người tôi chưa thật sự hiểu họ, và đơn giản đó cũng là lần đầu tôi gặp họ mà thôi.

Các bạn biết đấy, trước khi lên cấp 3, như tôi đã kể trên, tôi đã nghe đủ hoặc thừa những câu chuyện mà các anh chị đi trước kể lại, và tôi biết, cấp 3 là một xã hội thu nhỏ, nó có đủ loại người, đủ mọi tình huống, đủ mọi câu chuyện mà bản thân tôi cảm thấy chỉ có đọc truyện mới có được những tình tiết như vậy.

Những ngày đầu mới đến lớp, tôi ngồi ở một góc tại bàn đầu, đối diện bàn giáo viên, lúc đó tôi thật sự không muốn làm quen với bất kì ai khác, ngoại trừ bạn cùng bàn. Thậm chí là qua nửa năm học lớp 10, tôi vẫn không muốn làm thân với bất kì ai mà chỉ nói chuyện xã giao, trong khi đó nhiều bạn khác đã có thể lập thành hội nhóm và coi nhau như bạn thân rồi.

Những tưởng sự vô vị này sẽ kéo dài hết 3 năm cấp 3 thì năm lớp 11 đối với tôi mà nói là một năm đầy sự vui vẻ nhưng cũng đầy sự cãi vã. Tôi và bạn cùng bàn đã ngồi với nhau hơn một năm tính đến thời điểm lớp 11, bọn tôi cũng thân thiết hơn rất nhiều, vả lại bạn ấy là con trai, sự dễ gần cũng là điều đáng nói đến.

Năm lớp 10 đó của tôi trải qua rất nhiều hoạt động, từ khiêu vũ tập thể, văn nghệ 20/11, hội chợ xuân hay đến cả những môn thể thao như bóng ném, kéo co, thì đến năm lớp 11 cũng như vậy. Có điều, lớp 11 đối với tôi là một bước ngoặt trong sự thân thiết với bạn bè cùng lớp.

Tôi đã cởi mở hơn rất nhiều, năng nổ hơn rất nhiều, mọi hoạt động đều có mặt và nhiều kỉ niệm cũng xuất hiện theo đó. Thế nhưng, tất cả lại như những mảnh vụn của tờ giấy rực rỡ bị gió cuốn đi như những chiếc lá của mùa thu.

Sự cãi vã nảy sinh từ 2 phía, nói xấu nhau, đá đểu nhau, mỉa mai nhau, kháy khịa nhau, tất cả đều giống như sự phủ nhận cho nỗ lực hòa mình vào tập thể cấp 3 của tôi.

Đừng hiểu lầm, tôi không cãi vã với ai, nhưng tôi cảm giác tập thể lớp của tôi chả thể đoàn kết nổi bởi mọi chuyện cứ ngày một tiếp diễn. Sự toxic, rạn nứt ngày một nhiều, và cảm xúc vô vị lại chiếm lấy tâm hồn và thể xác tôi như thể những kỉ niệm trước đó đều chỉ là hạt cát bị sóng biển cuốn đi.

Rồi thời gian cứ thế trôi đi, sự vô vị nhàm chán ngày một cuốn lấy tôi, tôi chả thể thoát khỏi cái cảm giác bản thân mình không thể tìm được một người bạn thân trong chính cái tập thể lớp đó, tôi còn chả biết đằng sau lưng họ, họ đàm tiếu gì về tôi.

Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

Thực ra tôi cũng có những người bạn tốt, tôi cũng rất vui vẻ khi được làm bạn với họ, cho đến khi tôi nhận ra, có một vài chuyện, họ không nói cho tôi biết, hay có những cuộc vui họ tham gia mà không có tôi. Cảm giác đó có hơi chua xót nhưng rồi tôi cũng nghĩ lại: “Con người ai cũng có bí mật cho riêng mình, bản thân họ không muốn hé mở hộp pandora đó ra cho tôi xem thì tôi cũng không dại gì tò mò mà cố gắng moi móc để mở khóa nó ra”. Cảm giác hụt hẫng chỉ vây quấn tôi một vài ngày rồi lại thôi, và từ đó tôi nhận ra, hóa ra bản thân tôi lại không quá để tâm đến vậy.

Cuộc sống của tôi vẫn trở lại quỹ đạo như bình thường, đi học rồi trở về nhà, trước đó tôi chưa từng cảm thấy tiếc nuối vì những kỉ niệm đã qua, cũng chưa từng nghĩ học cấp 3 là quãng thời gian vui vẻ bởi như tôi đã nói, tôi hoài niệm với khoảng thời gian của cấp 2 hơn nhiều.

Nhưng… cấp 2 kết thúc, mỗi người một trường nhưng không phải mỗi người một nơi, tôi vẫn có thể gặp bạn bè của tôi qua những lần gặp gỡ tại một quán ăn mì cay, một quán xiên bẩn vỉa hè hay quán trà đá tại quảng trường.

Còn khi cấp 3 kết thúc, bạn bè không thân thì vẫn cứ là người qua đường, quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường cũng dừng lại tại đó. Nếu nói không tiếc thì không đúng nhưng nói nếu muốn quay lại thì tôi lại phân vân.

Dù như thế nào, kết thúc năm cấp 3 cũng là kết thúc cái tuổi vô lo vô nghĩ, kết thúc cái tuổi được bố mẹ nuông chiều bởi con đường đi phía trước của mỗi người chính là sự khởi đầu mới và bước ngoặt không thể ngăn cản trong cuộc đời mình.

Vậy nên, dù cho cấp 3 của tôi hay của bạn có vô vị và nhạt nhẽo đến mức nào, tôi nghĩ vẫn nên tham gia một vài hoạt động, hết sức mình trong học tập, và lưu giữ lại một vài khoảnh khắc để sau này nhìn lại, bản thân có thể cảm thán rằng: “À, mình đã sống hết mình như vậy đấy, không tiếc đâu, chỉ thấy vui vẻ mà thôi”.

Lời cuối cùng, xin chúc cho tất cả những bạn 2007 và những thí sinh tự do năm nay cố gắng hết mình trong học tập, đạt được điểm số mơ ước và đỗ nguyện vọng 1 của bản thân.

6/4/2025, 12h49p sáng

© Thất Nhiên – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Nếu Ngày Đó Em Đến Trước, Liệu Anh Có Yêu Em | Blog Radio

 


Để lại một bình luận