blogradio.vn – Mọi thứ ngày qua ngày vẫn thế và sẽ luôn là như thế, chỉ khi tâm hồn một người được mở ra và bình tâm ngắm nhìn những điều dường như đã quá đỗi bình thường, thì lúc ấy tất cả sẽ trở nên lãng mạn và bình yên diệu kỳ qua tấm gương ánh bóng của bản thân.
***
(Tiếp theo phần 1)
10 giờ đêm.
Vào lúc này, có lẽ cỏ cây cũng dần thiếp đi trong cơn gió đêm thổi nhẹ. Hôm nay trăng khuyết như một miếng bánh tròn xoe bị ai đó cắn mất một phần. Lượm lặt trên khoảng trời đen ngòm là vài ba cái chấm sáng li ti như những con đom đóm cùng cái đèn yếu ớt của chúng đang bay trên đấy. Khung cảnh này nếu được ngắm nhìn ở nơi khác thì thật lãng mạn và êm ả. Nhưng nếu nó được thu lại trên bầu trời dưới căn phòng số 3 thì lại có chút tiêng tiếc và không nỡ. Men theo ánh trăng mờ ảo, mọi sự tịnh tiến theo nhịp độ buồn bã man mác.
“Cậu có sợ ma không?” Khánh nằm bên giường của mình hỏi vọng sang Minh.
“Gì? Ở đây có ma hả?” Minh ngồi bật dậy, tay cậu đè lên tấm chăn được đắp đến ngang ở bụng, giọng điệu hoang mang.
“Ờ, ở bệnh viện mà sao không có được.” Khánh gối tay lên đầu nói nhẹ nhàng như đang nói về một sự hiển nhiên.
“Tôi chẳng sợ. Cậu sợ à?” Minh nằm xuống nói, giọng điệu thì không có gì bất thường nhưng gương mặt lại có vẻ nhàn nhạt.
Khánh thấy Minh chẳng sợ hãi tí nào, cậu lại có chút thất vọng.
“Tôi mà sợ gì mấy thứ đấy.”
Minh kéo tấm chăn lên cao qua đầu, cậu nằm trong chăn không dám cử động mạnh. Đôi lúc người run lên từng cơn lành lạnh. Thật ra Minh sợ ma lắm, cậu có thể tay không bắt chuột bắt rắn, nhưng cứ hễ nghe đến ma là lại bất giác lạnh người. Những lúc trước cậu chẳng dám suy nghĩ hay đề cập đến vấn đề đấy nên cũng cầm cự vượt qua được, nhưng cứ phải vào đúng cái ngày này thì cái tên chết tiệt kia lại nhắc tới làm cậu chẳng dám động đậy nên chỉ ép bản thân cố mà đi vào giấc ngủ.
Trôi qua được khoảng 5 phút. Minh vội mở mắt ra, rồi lập tức cậu cảm giác được cái gì đó đang vòng qua eo của mình, rồi cả người cậu bị kéo chặt về phía sau. Mặt Minh núp trong chăn tái mét, cậu chỉ biết hét toang lên:
“Đù má Khánh ơi con ma nó bắt tôi rồi.”
Minh vùng vẫy điên cuồng nhưng lại bị thứ kia ghì mạnh lại.
“Không được chửi tục, nếu không ta sẽ bắt ngươi về ăn thịt.” Khánh lấy tay bịt miệng Minh lại khiến Minh chỉ còn ú ớ rồi cười khanh khách.
Minh nghe thấy quen quen, cậu quay người lại nhìn. Quả nhiên là thằng Khánh, nó đã nhảy qua hù cậu sao?
“Cậu điên hả? Nửa đêm chạy qua đây làm gì?” Minh nhìn Khánh có chút phẫn nộ, chắc có lẽ vừa rồi cậu đã quá mất mặt.
“Cậu không sợ, nhưng mà tôi sợ.” Khánh giở giọng bào chữa, tay vẫn còn ôm khư khư cái người trước mặt mà chẳng chịu buông.
“Cậu sợ cái gì? Vừa nãy chẳng phải bảo là không sợ hả?” Minh lớn tiếng.
“Bỏ ra coi.” Minh kéo tay Khánh ra khỏi người mình.
“Tôi đâu có sợ ma. Tôi sợ lạnh, tôi mà lạnh là ngày mai sẽ bệnh liên tiếp 4 ngày đó.” Khánh bị Minh hất tay ra, cậu chống chế.
“Mà lúc nãy cậu cũng nói không sợ ma mà?” Khánh hỏi vặn lại.
“Tôi, tôi tưởng ăn trộm. Tôi không sợ ma nhưng sợ trộm.” Minh hạ giọng bào chữa cho sự sợ ma của mình.
“Hôm nay trời lạnh, cho tôi ngủ chung với.” Khánh xin xỏ.
“Trời sập cũng không cho.” Minh quay người sang phía khác, nằm xuống nói.
Khánh vẫn lì lợm không chịu quay trở về, cậu cũng nằm xuống cạnh Minh, kéo chăn đắp lên người. Quay mặt nhìn về phía lưng của Minh, cậu nghĩ: “Hôm nay có bị đánh chết cũng phải ngủ ở đây.” Rồi lại tiếp tục vòng tay sang ôm chặt cái “gối ôm” bên cạnh.
Minh thấy vậy cũng chẳng nói gì nữa, cậu cười một cái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vào đêm nay, trăng chẳng tròn mà lại sáng đến lạ thường, vào đêm nay có một người sợ lạnh mà nhảy sang cái giường bên cạnh, có một người sợ ma mà chẳng phản đối hay ư hử tiếng nào. Hình như “nỗi sợ” đã được mang ra làm một lý do nho nhỏ. Mong rằng sáng ngày hôm sau, mặt trời sẽ thức dậy muộn hơn một chút, để những mầm hạt được thõa lòng nảy nở, đâm chồi, cho kẻ mộng mơ được ôm khư khư một nỗi niềm mới, khó tả và dễ chịu. Điều đó, chẳng ai biết đâu.
Một ngày gió thổi nào đó vào ba tháng sau…
Đêm đen dần rạng sáng, mặt trăng đang lui về phía bên kia bán cầu nhường chỗ cho ánh dương dần càng rõ nét. Rồi nắng từ từ tỉnh giấc, tiếp tục công việc sưởi ấm cho nhiều triệu cuộc đời cũng đang lờ mờ thức dậy. Hôm nay nắng đẹp, đẹp tựa một lời mở đầu mới đầy hạnh phúc và thật nhiều hy vọng.
Bầy chim sẻ chẳng biết từ đâu bay về đậu đầy trên mái bệnh viện ám màu rêu phong, tiếng hót nhè nhẹ và êm dịu như một bản ca không lời. Cây bàng chào ngày mới qua những chiếc lá chao liệng rơi xuống, gió thổi lên xào xạc như tiếng cười giòn giã. Tất cả những thứ ấy tạo nên cái kỳ lạ đến nao lòng của cuộc sống, tạo hóa thường ngày.
Mọi thứ ngày qua ngày vẫn thế và sẽ luôn là như thế, chỉ khi tâm hồn một người được mở ra và bình tâm ngắm nhìn những điều dường như đã quá đỗi bình thường, thì lúc ấy tất cả sẽ trở nên lãng mạn và bình yên diệu kỳ qua tấm gương ánh bóng của bản thân.
Sau một giấc ngủ dài, Minh mở mắt tỉnh dậy. Cậu định thần lại vài giây rồi ngáp một cái đầy đặn để kéo lại sự tỉnh táo, rồi cậu cảm thấy dưới bụng mình có một hơi ấm truyền thẳng tới đại não. Quả nhiên, vào đêm qua Khánh thực sự xem cậu là một cái gối ôm. Lật lên tấm chăn trắng muốt, bụi vải tung bay khắp xung quanh, nắng chiếu vào làm nó càng hiện lên rõ ràng hơn. Khánh luồn tay vào trong áo của Minh như đang cố tìm kiếm một nhiệt lượng ấm áp vừa đủ để nâng giấc cho cậu vào đêm qua rồi yên vị ở đấy cho tới giờ này.
Minh không nói gì, chỉ nằm xuống chống tay ngang đầu, chậm rãi ngắm nhìn một người trước mặt. Ánh mắt ấy, quả thật chẳng biết nói dối.
Minh cảm thấy hôm nay trời thật đẹp, mây thật xanh, cái bọn se sẻ hót nghe cũng có chút vui tai.
Cậu nhận ra rằng ngay lúc này thì bản thân chỉ muốn ngắm nhìn tất cả mọi thứ lâu một chút, kĩ một chút. Sao trời, mây gió và cả vũ trụ đều trở về nguyên dạng đầy lung linh, cái vẻ man mác đẹp ấy như đang muốn níu kéo ánh nhìn của cậu.
Hơn cả là vào hôm nay Minh cảm thấy bản thân tham lam đến kì lạ, cậu mong muốn một điều mà từ trước đến nay cậu luôn chẳng để tâm đến. Minh muốn sống, sống lâu thêm nữa. Cả cuộc đời cậu gói gọn trong một nỗi đau, chỉ tuổi thơ có ba, có mẹ là êm ấm hơn một phần.
Thế nhưng cái tuổi thơ ấy đã kết thúc, hiện thực kéo cậu quay về với cái đau, cái buồn miên man vô tận.
Mãi cho đến lúc này, cậu mới nhận ra rằng bản thân vẫn còn một người nữa và cậu đơn giản chỉ muốn sống vì người ấy. Cậu nghĩ tháng ngày sau này sẽ rất vui vẻ, hạnh phúc nhưng rồi cũng chính cậu lại đau đáu nhận ra thời gian không còn lại nhiều nữa. Minh chẳng than trách số phận bất công hay quá tàn nhẫn, cậu chỉ trách rằng bản thân quá yếu đuối, ngay cả việc sống cũng không làm được.
Nhưng mà sống đâu phải đơn giản chỉ là ăn ngủ qua ngày qua tháng, muốn đạt được điều đó thì cậu phải chấp nhận trả giá hoặc có người vì cậu mà trả giá. Chúng ta đều sẽ hạnh phúc thôi, nhưng chỉ trong một thời gian nhất định, số phận không hề rộng lượng và nhân từ như chúng ta đã nghĩ đâu.
“Nè, cậu làm gì vậy?” Chẳng biết Khánh đã mở mắt từ lúc nào, nhận thấy Minh đang vuốt ve cằm của mình nên cậu lên tiếng.
“Cậu ôm tôi cả đêm hôm qua rồi, giờ mới sờ lại chút xíu mà ỉ ôi cái gì?” Minh rút tay lại, cậu không vuốt nữa.
“Không sao, sờ đi, tôi cho sờ thoải mái.” Khánh cười rồi kéo bàn tay Minh đặt lên cằm mình, rồi ôm Minh chặt lại, cậu muốn ngủ tiếp với nụ cười vẫn chưa tan hết.
“Không sờ nữa, dậy mau.” Minh hất cái tay của Khánh đang vắt ngang bụng mình rồi bước xuống giường.
“Dậy mau lên.” Thấy Khánh nằm im chẳng chịu ư hử tiếng nào, Minh tiện tay chộp lấy cái gối ôm đập mạnh vào mông Khánh.
“Dậy rồi, dậy rồi đây.” Khánh chưa kịp hít sâu một cái nhưng đã hớn hở, cậu choàng tay qua vai Minh cùng nhau đi về phòng vệ sinh ở cuối khu.
Nụ cười ấy, vẫn chưa kịp tan.
Đánh răng, rửa mặt, sấy tóc, chải tóc họ đều đã làm xong, có những việc họ còn cùng nhau làm.
Hai đôi chân bước đi cùng tần số, rải đều về phía nhà ăn bệnh viện.
“Cậu vào lấy đồ ăn, tôi đi lấy nước trước đây, nhớ ngồi chỗ cũ nhé.” Khánh vỗ vai Minh hai cái rồi đổi sang hướng quầy nước.
Minh gật đầu một cái, nhìn Khánh một cái rồi cũng đi vào quầy cơm.
“Con chào bác Hạnh. Lấy con 2 tô phở nhé bác, 1 tô có hành 1 tô không hành nha bác.” Minh nói với cô Hạnh – là một đầu bếp nấu ăn cực ngon ở bệnh viện này.
“Tô không hành cho thằng Khánh đúng không? Ủa nó đâu, sao đi có một mình thế? Bình thường tụi bay cứ dính nhau như sam đó, vậy mà cứ cười miết.” Bác Hạnh nói.
Trong những bệnh nhân đang sống ở đây, Minh và Khánh là hai người mà bác Hạnh có ấn tượng nhất. Bởi vì người khác thì có người ủ rũ, có người chán nản, đi qua lại nơi nhà ăn này trong bầu tâm trạng tiêu điều, gương mặt chả bao giờ cười lấy một cái. Chỉ có hai đứa nó là suốt ngày vui vẻ, hớn ha hớn hở.
“Khánh đi lấy nước rồi bác ơi.”
“Đây bác cho 2 tô siêu thịt này.” Tay bác Hạnh bưng cái khay có 2 tô phở bốc khói cuốn theo mùi gia vị nức mũi.
“Dạ con cám ơn.” Minh nhận lấy, cười với bác Hạnh một cái rồi cũng nhường chỗ cho người kế tiếp.
…
“Ăn nhanh lên đi.” Khánh cầm ly sữa tươi trân châu đường đen hút rột rột, cậu đứng chờ Minh đang hì hục húp cạn muỗng nước phở cuối cùng.
“Xong rồi, xong rồi.” Minh đặt cái tô xuống bàn, nhanh nhẹn rút giấy lau chùi xung quanh rồi tiện tay thu gọn cả đôi đũa của Khánh.
Minh đứng phắt dậy, quay người sang để đi trả tô cho bác Hạnh thì cậu cảm thấy lồng ngực mình lành lạnh, tấm áo vải trắng bám sát vào ngực cậu, xuyên thấu làn da ẩn hiện bên trong.
“Má, cầm kiểu gì vậy Khánh.” Minh khó chịu, lời lẽ có chút bực tức.
“Xin lỗi, xin lỗi. Ai kêu cậu đứng dậy mà không nói, tôi đang nhìn tóc cậu thì né làm sao được.” Khánh nói nhanh như thể oan ức trăm lần, bàn tay hấp tấp chà đi vết loang trên áo. Nhưng đắng ở chỗ là càng chà nó lại càng loang ra rộng hơn.
“Thôi thôi, tôi còn chưa uống được miếng nào nữa mà.” Minh nhìn Khánh, mắt long lên như một đứa bé vừa rớt mất cây kẹo cuối cùng xuống đất.
Nhìn đôi mắt ấy, chắc hẳn bất cứ ai cũng muốn mua cho một cây kẹo mới để có thể vỗ về được nó.
“Về thay áo đi, rồi tôi mua cho cậu ly khác.” Khánh giờ mới có thể thở ra nhè nhẹ, cậu cười tươi rói và xoa nhẹ tóc Minh vài cái.
“Hứa nhé.” Minh chẳng quan tâm cái áo nữa, chỉ mong chờ ly sữa tươi ngọt béo thơm ngon.
“Đi về trước đã.” Khánh nhìn quanh rồi lấy cây lau nhà đi vài đường cơ bản. Cũng may chỉ đổ sữa chứ trân châu vẫn chưa văng ra ngoài, hơn nữa đều đổ lên người Minh, chỗ sữa dưới nền nhà chẳng đáng là bao.
Rồi Khánh cùng Minh vào phòng, đóng cửa lại.
Minh kéo nhẹ tấm áo đến ngang lưng, lộ ra làn da mềm mại hút mắt.
Khánh thấy Minh cởi áo liền quay mặt ra sau, không muốn nhìn.
Cởi phăng chiếc áo, Minh rút vài tờ giấy đặt ở đầu giường để lau sơ đi rồi lục tủ lấy ra một cái áo màu đen.
Minh thấy Khánh quay mặt về cửa nên nói.
“Có phải chưa từng nhìn đâu mà ngại ngùng?”
“Cậu không cho nên tôi không nhìn.” Khánh nói tới.
“Vậy thì cậu đừng nhìn, tôi không cho đấy.” Minh tròng áo vào cổ nói lại.
“Cậu càng không cho, tôi càng nhìn.” Khánh quay mạnh về phía Minh, dán chặt nhãn cầu lên những múi cơ ngay bụng.
“3 tháng nay chịu khó chơi thể thao nên nhìn cũng khá hơn rồi đấy, có điều vẫn chưa bằng tôi.” Khánh đánh giá cơ thể của Minh.
“Vậy lát nữa đừng lôi tôi đi chơi đá bóng nhé.” Minh chỉnh sửa lại cái áo đã mặc xong hoàn chỉnh.
“Hôm nay có cái khác cho cậu chơi.” Khánh nói với vẻ mặt đầy hứa hẹn.
“Đi mua nước đi.” Minh vẫn chưa quên lời hứa ấy, cậu nhắc nhở Khánh về ly sữa tươi của mình.
Khánh gật đầu: “Đợi 5 phút nhé.” Rồi lao ra ngoài, chạy thẳng về quầy nước.
Minh ngồi bần thần trên giường, cậu đau đáu ngẫm nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong ba tháng ngắn ngủi này.
“Liệu rằng ngày mai có còn được ăn cùng nhau nữa không?
Có còn chơi đá banh cùng nhau nữa không?
Có còn đủ sức khỏe để cười nói vui vẻ như vậy nữa không?
Thời gian liệu có chờ đợi một người như mình không?
Mình bị gì vậy nhỉ? Cứ phải vào đúng cái lúc kề cận cái chết này để xuất hiện cảm xúc ấy hay sao?
Và cuối cùng…
Mình có thực sự thích cậu ấy không?”
Điều ấy, ngoài cậu ra thì chẳng ai nói tiếp được nữa.
Thật ra, “từ từ” và “vô tình” là một trong những từ ngữ rất đẹp. Có những người giữa cái lúc chẳng ai ngờ tới thì họ lại vô tình gặp nhau, để rồi từ từ thân thiết với nhau, và sẽ có một ngày họ chợt nhận ra rằng bản thân đã vô tình yêu nhau. Nhưng sau đó thì sao, vô tình đánh mất đối phương và từ từ làm quen với cuộc sống không còn có nhau nữa. Rồi họ còn lại gì ngoài những trống trải vốn đã có người từng ở đó và lắp đầy. Chẳng còn gì cả, một nỗi buồn bị vùi chôn vĩnh viễn…
Nếu được lựa chọn, chúng ta sẽ chọn ra đi trong một ngày trời xanh nắng vàng hay vào một đêm mưa rơi tầm tã? Khi cuộc sống đã đủ đầy, viên mãn thì nắng sẽ thay lời tất cả để chúc phúc cho ta về một đời sau ấm êm, hạnh phúc như ta đã từng.
Nhưng nếu còn quá nhiều nuối tiếc, còn canh cánh chấp niệm với một người, một câu chuyện thì sao? Có lẽ lúc ấy, mưa sẽ vỗ về, an ủi rồi nhẹ nhàng đưa tiễn ta đi trên đoạn đường cuối cùng.
Mưa đã dịu dàng như vậy đấy…
Minh nhìn từng đám mấy đen kéo đến vội vã, trút gánh tâm sự, mưa đến kèm theo tiếng rảo rích ngoài sân. Gió cuốn mưa bay ào ào từng đợt.
Mưa đã đến, nhưng Khánh vẫn chưa về.
“Đi mua có ly sữa tươi mà lâu vậy ta?” Minh bước ra trước cửa, làn gió mang đầy đặn cái mát của mưa thổi vào mặt cậu – một gương mặt hiện rõ sự lo lắng
Đảo mắt khắp phòng, Minh nhìn thấy hai cái ô màu đen ở góc. Cậu cầm lấy cả hai bước ra đến cửa rồi đột nhiên dừng lại, ngắm nghía chốc lát, không suy nghĩ mà ném chiếc to hơn vào trong.
Minh bung cái ô nhỏ, cậu bước dưới mưa, chân chạm đất gợi lên từng làn nhấp nhô, cỏ cây tắm mình trong từng đợt nước đổ sảng khoái và mát mẻ.
Bên này, Khánh đang đứng trước sảnh nhà ăn, cậu sợ lạnh lắm nên chẳng dám dầm mưa chạy về, chỉ đơn giản là nhìn mưa và chờ đợi. Hoặc là mây tan mưa tạnh, hoặc là có người cầm ô đến đón. Cậu đứng tự hỏi, liệu điều gì sẽ đến trước đây?
“Khánh.” Trong cái xối lạnh run người, một giọng nói quen thuộc vang lên. Khánh vừa nghe xong liền nhận ra ngay, điều cậu mong chờ đã đến trước.
Minh bước tới giật lấy ly sữa tươi trên tay Khánh, cậu chẳng để tâm tới ánh mắt của một người đang nhìn cậu như chìm trong một bể sao trời, cả vũ trụ bao la đều thu gọn vào chàng trai trước mắt, điều ấy chẳng ai có thể chối từ.
“Đừng có nhìn nữa, về thôi.” Minh thấy Khánh không nói gì, tuy miệng đang ngậm ống hút nhưng cậu vẫn nói.
“Ai thèm nhìn cậu, đ… đi về.” Khánh chữa cháy lắp bắp.
Minh đưa cây dù cho Khánh cầm, cậu vẫn chăm chú hút lên vài ba cục trân châu rồi nhai ngon lành.
“Nè, cây dù này sao mà che hết cho hai đứa hả?” Khánh đánh giá hồi lâu rồi thắc mắc.
“Hết mà, đi sát vô, tìm được mỗi cây này thôi.” Minh nói mà chẳng nhìn Khánh lấy một cái.
…
Bên trái mái hiên, có một ánh mắt nhìn mưa buồn bã
“Ê, con bé kia nó muốn đi về hả?” Minh chỉ tay vào một cô bé nhỏ tuổi, mái đầu không tóc đang ngồi dưới bậc tam cấp, chân co lên ngang đến cằm, hai tay thắt lại.
Khánh thấy vậy liền đi tới hỏi: “Sao em ngồi đây?”
“Em muốn về phòng nhưng mà bác sĩ bảo em không được tắm mưa nữa.” Cô bé ngẩng lên nhìn Khánh, đôi mắt long lanh cái buồn tủi của một đứa trẻ.
Khánh nhìn vào mắt bé gái ấy hồi lâu rồi lại quay sang nhìn cái ô vẫn nhỏ vài giọt nước đang cầm trên tay. Cậu quyết định nhường ô cho em, cho dù dầm mưa thì cậu vẫn còn khỏe hơn nó, dẫu sao nó vẫn còn nhỏ.
“Cho em mượn này, chừng nào rảnh qua phòng số 3 trả anh nhé.”
“Dạ vâng.” Nước mắt nó bỗng dưng bốc hơi cạn kiệt, chỉ còn lại một nụ cười toe toét hiện rõ trên vành môi nhỏ chúm chím.
Nó cầm cái ô lon ton chạy băng thẳng qua sân, đó là một cảm giác hồn nhiên nao lòng ít ỏi có thể tìm thấy ở nơi này.
Quả nhiên đúng là trẻ con, phút trước vừa khóc nhưng giây sau đã cười.
“Rồi luôn, dầm mưa về.” Minh đứng dựa vào cột, tay cầm ly sữa đã vơi mất một nửa.
“Cậu không dám hả?” Khánh nhìn Minh đầy thách thức.
Minh chẳng chịu nổi cái ánh mắt đó, gừ lên một tiếng rồi chạy thẳng xuyên qua màn mưa. Từng giọt nước vỗ mạnh lên đôi má hửng hồng, tóc ướt kết thành từng sợi rũ ngang đôi mắt nâu đen đậm tình.
Khánh người ngơ ra như một cây cột bị cắm thẳng xuống nền, ngỡ ngàng nhìn theo rồi cũng nhanh chóng hòa cùng một thể với mưa.
“Chạy chậm thôi, dù gì cũng đã ướt rồi.” Khánh vừa đuổi vừa nói với từ đằng sau. Có đôi lúc vì mưa quá lạnh nên cậu run lên vài cái.
Minh ngoảnh mặt lại cười, bước đi của cậu cũng chậm dần.
“Lạnh quá.” Khánh chéo tay ngang vai, chạy lại chỗ Minh.
Nhân lúc mưa chưa tạnh, Khánh bảo vì lạnh mà ôm chầm lấy Minh, cậu đưa tay xoa xoa vài cái cho ấm lên.
Nhưng thử hỏi, giữa một cơn mưa như thế thì chút nhiệt lượng nhỏ bé kia có đáng là bao? Phải chăng cảm giác ấm áp ấy lại được tỏa ra từ một nơi khác mà chẳng phải ở bàn tay?
Khánh ôm Minh chặt lắm, cậu siết tay kéo sát vào người, chậm rãi cảm nhận tấm lưng chàng trai trước mặt.
Có lẽ cả hai luôn tự hỏi, đâu sẽ là thứ ấm áp nhất mà bản thân tìm kiếm bấy lâu? Trong cơn mưa hôm nay họ đã nhận ra, đó là cái ôm này, khi hai trái tim gần như chẳng còn khoảng cách, khi giữa cơn lạnh run người vẫn có cảm giác ấm áp như đang ở trong căn phòng ngập nắng.
Nghe nói, trái tim là một thứ chẳng thể bị hủy hoại. Khi ta đã đặt một người vào trong tim, thì lúc ấy cho dù nó có tan thành tro bụi hay bị lấp sau tầng tầng lớp đất đi chăng nữa, nó vẫn sẽ ấm nóng một nhiệt độ nguyên vẹn vốn có. Dù chết đi, cơ thể trở về với đất mẹ lạnh lẽo thì người đã ở trong tim vẫn mãi mãi ấm áp, điều đó xem như là sự dịu dàng cuối cùng mà chúng ta có thể dành cho người ấy.
Trái tim thật kì lạ phải không?
(Còn tiếp)
© Lam – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Em Có Đang Hạnh Phúc Không? | Radio Tâm Sự
Video
Relaxing Sleep Music 3 – Nhạc Thư Giãn & Thiền Định | Nhạc Spa Giảm Căng Thẳng, Ngủ Ngon Sâu Giấc
Th7
Video
[I Hear You] EP22 | Forced to Move in with My Fake Musician Boyfriend | Zhao Lusi⧸Wang Yilun | YOUKU
Th7
Video
Cách làm BA RỌI TẨM TRỨNG CHIÊN GIÒN ngon xỉu up xỉu down | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Vợ Chồng Son – Tập 617
Th7
Công Nghệ
Rememento: White Shadow – Bom tấn nhập vai thế giới mở hứa hẹn khuấy đảo thị trường game toàn cầu
Th7
Thời Sự
Kẻ cướp tiệm vàng ở Hà Nội sa lưới sau gần 6 giờ gây án
Th7
Thể Thao
8 đội dự giải bóng đá Công an – Cảnh sát ASEAN 2025
Th7
Video
Playlist – Đây là những bản nhạc mình hay nghe nhất | Nhạc trung tâm trạng.
Th7
Video
DRAMA PHAM VIET DUNG (DRAPHAM)
Th7
Video
Cách làm BÁNH NẾP NHÂN SÒ ĐIỆP dẻo thơm gian bếp | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Nhà Có Khách US _Tập 84
Th7
Thể Thao
Chủ tịch LĐBĐ Indonesia thừa nhận sau khi đội nhà hụt vé World Cup: ‘Không thể tổ chức VĐQG nữ vì…chưa có đội bóng’
Th7
Công Nghệ
Doanh nghiệp Brazil – Nhật muốn đưa Việt Nam thành “cứ điểm” phát triển nông nghiệp công nghệ cao ở châu Á
Th7
Công Nghệ
Hướng dẫn cách đổi mật khẩu WiFi VNPT, Viettel, FPT, TP-Link
Th7
Thời Sự
Khẩn trương điều tra nguyên nhân vụ cháy tại cư xá Độc Lập
Th7
Thời Sự
Dự báo thời tiết 7/7/2025: Cả nước ngày nắng oi, chiều tối mưa giông
Th7
Thể Thao
Bích Tuyền bật khóc, Thanh Thúy có hành động xúc động ở VTV Cup
Th7
Giải Trí
Bảo Trâm chấp nhận thử thách
Th7
Video
Dia yang ngejebak dia yang cemburu🤭#ChenZheYuan #ShenYue #mrbad #shorts #short
Th7
Video
Best of Carribean Reggae OneDrop Video Mix by Dj Wifi Vevo
Th7
Video
Cách làm SALAD BÍ ĐỎ sáng trí sĩ tử | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Hướng dương ngược nắng – Phần 2 – Tập 38
Th7
Công Nghệ
Free Fire ăn mừng sinh nhật lần thứ 8 với bữa tiệc “Vô Hạn và Lễ Hội” và cơn mưa quà tặng cho game thủ
Th7
Thể Thao
FIFA Club World Cup 2025: Fran Garcia “bay cao” với Xabi Alonso
Th7
Công Nghệ
Loạt xe có biển số sau nhanh chóng nộp phạt nguội theo Nghị định 168: hầu hết vi phạm lỗi có mức phạt lên tới 20 triệu đồng
Th7
Thời Sự
Texas (Mỹ): Số thiệt mạng trong lũ tăng lên ít nhất 69 người, trong đó có 21 trẻ em
Th7
Thời Sự
Thời tiết Hà Nội 3 ngày tới: Nắng liên tiếp đến 34 độ rồi đón đợt mưa lớn mới
Th7
Giải Trí
Trấn Thành tố Bích Phương lười nhảy, Phương Mỹ Chi hối lỗi với Negav ở ‘Em xinh’
Th7
Radio My
Tôi sốc khi phát hiện bản thân là ‘thủ phạm’ khiến gia đình đồng nghiệp tan vỡ
Th7
Video
Phim xu nịnh Trung Quốc và cái kết Phần 2 #shorts
Th7
Video
3 dessin animé sous côtés
Th7
Video
Cách làm GÀ CHIÊN XÁ XỊ ăn là phát ghiền | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Luyện Khí Mười Vạn Năm Tập 109 Thuyết Minh
Th7
Công Nghệ
Huawei chuẩn bị ra mắt Mate 80: Chip Kirin 9030 mới liệu có tạo nên cú sốc?
Th7
Thể Thao
Thiago Silva tỏa sáng tại FIFA Club World Cup 2025: Thủ lĩnh vượt thời gian
Th7
Công Nghệ
Không khí sôi động tại sự kiện Keep It Real tại Đồng Nai: Trải nghiệm âm nhạc và công nghệ khó quên
Th7
Công Nghệ
Mỹ dỡ bỏ một phần lệnh cấm công nghệ đối với Trung Quốc
Th7
Thời Sự
Hiện trường vụ cháy cư xá khiến 8 người chết tại TP.HCM
Th7
Thời Sự
Bên trong hiện trường vụ cháy 8 người tử vong: Ô tô trơ khung, cửa sắt biến dạng
Th7
Video
Như Lời Đồn P3 – Ngẫm TV #shorts #phimhay #drama #ngamtv #nguyminhkhang #phimmoi
Th7
Video
Anh chàng may mắn P12 – Khi tôi thú thật về chiếc nhẫn với sếp. #shorts #douyin #funny
Th7
Video
Cách làm CHẢ CỐM TẠO HÌNH tinh hoa Hà Thành | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Điên phê Tiểu sư thúc: Ngũ hành của nàng thiếu đạo đức, tập 6
Th7
Công Nghệ
Đây chính là TOP 5 lý do bạn nên đặt sớm OPPO Reno14 series ngay lúc này!
Th7
Công Nghệ
Elon Musk hết giá trị tại Trung Quốc, thị phần Tesla giảm thê thảm, đi vào vết xe đổ của Apple: Thiên tài công nghệ cũng phải chịu thua trước người đặt luật chơi
Th7
Radio My
Tôi từng thương em
Th7
Thời Sự
Danh tính người rút súng K54 đe dọa tài xế ở đèo Đá Trắng
Th7
Thể Thao
Mbappe ghi siêu phẩm, Real Madrid chạm trán PSG ở bán kết
Th7
Giải Trí
Ca sĩ Tiến Dũng mỗi tháng ngồi không cũng có nửa tỷ đồng
Th7
Radio My
Làng Háo Hức lên tiếng vụ trẻ bị bắt nạt, mẩn ngứa: Phụ huynh thêm phẫn nộ
Th7
Video
Relaxing Sleep Music 3 – Nhạc Thư Giãn & Thiền Định | Nhạc Spa Giảm Căng Thẳng, Ngủ Ngon Sâu Giấc
Th7
Thời Sự
Xe máy chở 4 người trong gia đình lao vào container, 3 mẹ con tử vong
Th6
Quang Hùng Video
#chillcover | Sầu Lẻ Bóng 2 | quang hùng
Th6
Công Nghệ
Rò rỉ 16 tỷ tài khoản trên dark web với hàng triệu Apple ID và Facebook
Th6
Radio My
Cụ ông 80 tuổi ‘ngậm trái đắng’ vì bị bạn gái U70 lừa cả tình lẫn tiền
Th7
Thời Sự
Tổng Bí thư Tô Lâm dự Chương trình nghệ thuật 'Đất nước trọn niềm vui'
Th4
Ẩm Thực
Cách làm hành muối trắng giòn cho ngày tết Nguyên đán
Th6
Thời Sự
Cựu đệ nhất phu nhân Hàn Quốc có thể sắp bị thu hồi bằng vì nghi vấn đạo văn
Th6