Đêm lặng của những linh hồn thức


blogradio.vn – Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

***

Hà Nội, sau mười giờ đêm, trút bỏ lớp áo ồn ã ban ngày, khoác lên mình một vẻ trầm mặc, sâu lắng. Ánh đèn đường vàng vọt đổ xuống mặt đường nhựa còn ẩm hơi sương, loang lổ như những vệt nhớ cũ kỹ. Quanh Hồ Tây, gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo cái lạnh se sắt và mùi ngai ngái của nước, của lá cây mục ẩm. Không gian đặc quánh lại, tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng lá khô xao xác lăn mình trên vỉa hè hay tiếng động cơ đơn độc của một chiếc xe máy muộn mằn vụt qua rồi tan biến vào thinh không.

1

Khoa gập chiếc laptop lại, tiếng khớp nhựa kêu một cách mệt mỏi. Đôi mắt anh đỏ ngầu sau màn hình, những dòng code nhảy múa trước mắt như một vũ điệu ma quái không hồi kết. Startup đang vào giai đoạn nước rút, deadline treo lơ lửng như thanh gươm Damocles, còn định hướng sản phẩm thì mông lung như một vùng sương mù chưa tan. Anh thấy mình như một con thiêu thân lao vào ánh sáng xanh lập lòe của màn hình, đốt cháy từng giờ, từng phút của tuổi trẻ trong một căn phòng điều hòa lạnh lẽo. Cô đơn không phải là không có người xung quanh, mà là cảm giác lạc lõng giữa những khuôn mặt đồng nghiệp cũng đang hối hả, giữa những cuộc họp vô tận, giữa guồng quay mà anh không tìm thấy ý nghĩa sâu sắc nào ngoài những con số và mục tiêu.

Anh đẩy cửa bước vào quán cà phê quen thuộc nép mình trên con phố nhỏ, một ốc đảo ánh sáng ấm áp mở cửa đến khuya. Không gian không đông, chỉ vài người khách đơn lẻ, chìm trong thế giới riêng của họ dưới ánh đèn vàng dịu. Khoa chọn một góc khuất, nơi anh có thể tiếp tục chìm vào mớ code dang dở, như một kẻ đào tẩu khỏi thực tại nhưng lại tự giam mình vào một nhà tù khác – nhà tù của công việc.

Và rồi anh nhìn thấy cô. Vy ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, lưng quay về phía anh. Mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai gầy, che khuất một phần gương mặt. Trước mặt cô là chiếc bảng vẽ điện tử tối om và một tách trà đã nguội ngắt. Cô không vẽ, không viết, chỉ ngồi bất động, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính, nơi màn đêm đen đặc đang bao phủ lấy thành phố. Có một vẻ mỏi mệt mong manh tỏa ra từ dáng ngồi ấy, một sự tĩnh lặng nặng trĩu những suy tư không lời. Anh cảm nhận được một sự tương đồng nào đó, một nỗi buồn vô hình đang kết nối hai kẻ xa lạ trong không gian này.

Dem Lang Cua Nhung Linh Hon Thuc

Tiếng nhân viên quán thông báo sắp đến giờ đóng cửa như một hồi chuông phá vỡ sự im lặng. Mọi người lục tục đứng dậy. Chỉ còn Khoa và Vy là những vị khách cuối cùng. Khi Khoa đang loay hoay thu dọn đồ đạc, chiếc laptop của anh đột ngột tắt ngóm. Hết pin. Anh thở dài, nhìn quanh tìm ổ cắm trong vô vọng. Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô gái. Một thoáng ngạc nhiên, rồi một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, một nụ cười cũng nhuốm màu mệt mỏi.

“Anh cần sạc à?” Giọng cô trong trẻo, nhẹ nhàng giữa không gian tĩnh lặng.

Khoa hơi ngượng ngùng gật đầu. Cô chỉ về phía ổ cắm gần chỗ mình. Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi bắt đầu từ sự cố nhỏ ấy. Không phải về những dòng code hay bản vẽ, mà về cái áp lực vô hình của thành phố này về đêm, về cảm giác phải cố gắng không ngừng nghỉ, về sự cô đơn ngay cả khi không ở một mình. Họ không hỏi sâu về công việc của nhau, nhưng nhận ra sự đồng điệu trong những trăn trở về con đường mình đã chọn, về cái giá phải trả cho những giấc mơ không dễ dàng định hình.

Khi bước ra khỏi quán, màn đêm đã đặc quánh hơn. Gió lạnh ùa vào mặt.

“Biết đâu mai lại gặp ở đây,” Khoa buột miệng, một câu nói vu vơ không rõ là lời chào hay một lời hẹn tiềm ẩn.

Vy chỉ khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ hòa mình vào bóng đêm theo một hướng khác.

2

Những đêm sau đó, họ gặp lại nhau. Có lúc là tình cờ ở quán cũ, có lúc như một sự sắp đặt vô hình của số phận. Dần dần, thay vì ngồi lại quán đến tận lúc đóng cửa, họ bắt đầu những cuộc đi dạo ngắn ngủi sau đó. Hà Nội về đêm, vắng lặng và thanh bình, trở thành một phông nền hoàn hảo, một chất xúc tác kỳ diệu cho những tâm hồn đang cần một khoảng lặng. Ánh đèn đường hắt bóng họ đổ dài trên hè phố, những bước chân chậm rãi vang lên trong tĩnh lặng.

Khoa, người vốn kiệm lời và khép kín, bắt đầu mở lòng. Anh kể về những dòng code không chỉ là công việc, mà còn là những thế giới game anh mơ ước xây dựng, những phần mềm anh tin có thể thay đổi điều gì đó nhỏ bé trong cuộc sống. Nhưng giấc mơ ấy giờ đây bị bóp nghẹt bởi deadline, bởi áp lực doanh số, bởi cảm giác bị mắc kẹt trong một cỗ máy mà anh không điều khiển được. Anh giống như Tua trong “Vương quốc mộng mơ”, một kẻ mơ mộng giữa đời thường, nhưng giấc mơ của anh gắn liền với những thuật toán và giao diện người dùng khô khan.

Vy lắng nghe, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả màn đêm. Rồi cô cũng chia sẻ. Về những bức vẽ minh họa không chỉ là công việc kiếm sống, mà là cách cô nhìn thế giới, là nơi trú ẩn cho tâm hồn nhạy cảm. Cô nói về áp lực “ổn định” từ gia đình, những lời khuyên về một công việc văn phòng “an toàn”, về sự bấp bênh của nghề freelance, về những ngày dài đối mặt với trang giấy trắng và cảm giác trống rỗng, bất lực – cái gọi là “creative block”. Cô nói về hội chứng “imposter”, nỗi sợ hãi rằng mình không đủ giỏi, rằng những gì mình tạo ra chỉ là sự may mắn nhất thời. Nỗi buồn của cô không phải là chờ đợi một bóng hình nào đó, mà là chờ đợi sự vững tin vào chính mình, chờ đợi một sự bình yên nội tại giữa những con sóng cuộc đời.

Tình cảm nảy nở giữa họ tự nhiên như cỏ dại mọc sau mưa. Không lời tỏ tình, không hứa hẹn. Khoa bị cuốn hút bởi thế giới nội tâm phong phú, sự nhạy cảm và cả những tổn thương ẩn sau vẻ ngoài lặng lẽ của Vy. Ở bên cô, anh thấy mình được lắng nghe, được thấu hiểu theo một cách mà không dòng code nào có thể diễn tả. Vy tìm thấy ở Khoa một sự bình yên kỳ lạ. Sự trầm tĩnh, có phần vụng về nhưng chân thành của anh như một điểm tựa vững chắc giữa những hoang mang của cô. Họ như hai hành tinh cô đơn, tình cờ gặp nhau trong quỹ đạo của màn đêm, tìm thấy hơi ấm và ánh sáng le lói từ nhau, một thứ tình cảm nhẹ nhàng mà sâu sắc, nhuốm màu buồn của những gánh nặng riêng không dễ sẻ chia.

3

Rồi đến một đêm, bầu trời Hà Nội như nặng trĩu hơn. Mây đen kịt, không một ánh sao. Gió thổi từng cơn qua những con phố vắng, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo. Đêm đó, cả Khoa và Vy đều mang trong lòng những vết thương mới. Khoa vừa trải qua một cuộc họp thảm họa, dự án tâm huyết của anh đứng trước nguy cơ bị hủy bỏ, những nỗ lực bao tháng trời có thể đổ sông đổ bể. Vy vừa nhận được lời từ chối phũ phàng từ một khách hàng lớn, đi kèm với những lời lẽ nghi ngờ năng lực. Cuộc nói chuyện với mẹ qua điện thoại sau đó càng khiến cô thêm kiệt sức, những mong muốn về “ổn định” lại như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của cô.

Dem Lang Cua Nhung Linh Hon Thuc (2)

Họ gặp nhau ở góc phố quen, dưới ánh đèn đường hiu hắt. Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn vào mắt nhau, họ đã cảm nhận được cơn bão đang cuộn xoáy trong lòng người kia. Vy không còn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh thường ngày. Nước mắt cô bắt đầu lăn dài trên má, ban đầu là những tiếng nấc nghẹn ngào, rồi vỡ òa thành tiếng khóc nức nở, thổn thức. Cô nói trong nước mắt, về cảm giác bất lực, về nỗi sợ thất bại, về suy nghĩ muốn từ bỏ tất cả, muốn biến mất khỏi thế giới này.

Khoa đứng lặng người. Anh không biết phải nói gì, làm gì. Mọi lời an ủi đều trở nên sáo rỗng. Anh nhớ đến Tua, nhớ đến sự im lặng nặng nề của những người đàn ông ở cung đường sắt hoang vắng. Anh không hứa hẹn viển vông, không cố gắng đưa ra giải pháp. Thay vào đó, anh chỉ im lặng đứng bên cạnh, sự hiện diện của anh vững vàng như một ngọn hải đăng trong đêm tối. Anh khẽ đặt tay lên vai cô, một cái chạm nhẹ nhàng, vụng về nhưng chứa đựng sự sẻ chia.

“Anh không biết phải làm gì,” giọng Khoa khàn đi, “nhưng anh ở đây…”

Rồi anh cũng bắt đầu nói, về những thất bại của chính mình, về những đêm thức trắng đối mặt với lỗi code không thể sửa, về cảm giác vô nghĩa đôi khi xâm chiếm lấy anh, về nỗi sợ hãi rằng mình sẽ mãi mãi chỉ là một bánh răng vô tri trong cỗ máy khổng lồ. Lần đầu tiên, anh phơi bày những yếu đuối sâu kín nhất của mình, không phải với đồng nghiệp, không phải với gia đình, mà với cô gái anh mới chỉ biết qua vài đêm lang thang.

Chính trong khoảnh khắc dễ tổn thương nhất ấy, bức tường ngăn cách giữa hai tâm hồn như sụp đổ. Họ nhìn thấy nhau rõ ràng hơn bao giờ hết – không phải hình ảnh một lập trình viên thành đạt hay một nghệ sĩ tài năng, mà là hai con người đang cùng vật lộn với những gánh nặng của riêng mình, cùng khao khát một sự kết nối chân thật. Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

4

Cuộc trò chuyện đêm đó không làm tan biến những khó khăn, nhưng nó như một cơn mưa gột rửa, mang lại một sức mạnh mới từ sự thấu hiểu và kết nối. Bình minh hôm sau, dù bầu trời vẫn còn âm u, nhưng trong lòng Khoa và Vy đã có một sự thay đổi âm thầm.

Những ngày tiếp theo, Vy bắt đầu có những bước đi nhỏ bé nhưng dứt khoát. Cô không từ bỏ đam mê, nhưng học cách đối mặt với áp lực một cách lành mạnh hơn. Cô dành thời gian sắp xếp lại công việc, tìm kiếm những dự án nhỏ hơn nhưng ý nghĩa hơn với bản thân, và mạnh dạn từ chối những yêu cầu không phù hợp. Cô bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những suy nghĩ, những cảm xúc, đối diện với chúng thay vì chạy trốn. Cuộc nói chuyện tiếp theo với gia đình vẫn còn khó khăn, nhưng cô đã có thể trình bày quan điểm của mình một cách bình tĩnh và rõ ràng hơn.

Khoa cũng cảm thấy một luồng sinh khí mới. Cảm giác cô đơn vơi bớt, thay vào đó là động lực đến từ sự đồng hành vô hình. Anh bắt đầu nhìn nhận lại công việc của mình. Anh không thể thay đổi cả một hệ thống, nhưng anh có thể thay đổi cách anh đối mặt với nó. Anh dành thời gian cho những dự án cá nhân mà anh ấp ủ, dù chỉ là vài giờ mỗi tuần. Anh mạnh dạn đề xuất một vài ý tưởng cải tiến quy trình làm việc trong cuộc họp nhóm, dù biết có thể không được chấp nhận ngay. Anh bắt đầu học cách đặt ra ranh giới, từ chối những yêu cầu quá sức, dành thời gian nghỉ ngơi thực sự.

Rồi họ lại gặp nhau, vẫn là không gian đêm quen thuộc của Hà Nội, dưới ánh đèn đường vàng vọt. Nhưng không khí đã khác. Có một sự nhẹ nhõm lan tỏa giữa họ. Ánh mắt nhìn nhau không còn nặng trĩu ưu tư, mà ấm áp và tin tưởng hơn. Khoa mở laptop, không phải để làm việc, mà để cho Vy xem bản demo sơ khai của một ý tưởng game mới, một thế giới nhỏ bé anh tự tạo ra. Vy mỉm cười, lấy ra cuốn sổ phác thảo, chia sẻ với Khoa những nét vẽ mới nhất, những hình ảnh vừa nảy ra trong đầu cô.

Họ không nói về tương lai, không hứa hẹn những điều lớn lao. Họ chỉ đơn giản là cùng nhau đi dạo, những bước chân song hành dưới ánh đèn đường. Nỗi buồn, áp lực có thể chưa hoàn toàn biến mất, như những đám mây vẫn còn lẩn khuất đâu đó trên bầu trời đêm. Nhưng giờ đây, đã có hy vọng, có ánh sáng của sự thấu hiểu, và quan trọng nhất, có sự đồng hành. Giống như sau cơn dông dữ dội trong “Vương quốc mộng mơ”, cầu vồng có thể không xuất hiện mãi mãi, con bướm vàng có thể bay đi, nhưng ký ức về nó, cảm giác về sự kết nối và hy vọng mong manh vẫn còn đọng lại, đủ để người ta tiếp tục bước đi trên con đường của mình, dù biết rằng hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Đêm Hà Nội vẫn tĩnh lặng, nhưng với Khoa và Vy, nó không còn hoàn toàn cô đơn nữa.

© Hoàn Nguyễn Quốc – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sau Cùng, Mọi Chuyện Rồi Sẽ Ổn Cả Thôi – Phần 1 | Blog Radio


Để lại một bình luận