Một kẻ si tình


blogradio.vn – Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

***

Nhiều lần tự vấn bản thân “Mình đã sai ở đâu?”, “Có phải mình chưa đủ tốt?” nhưng rồi tự nhận ra rằng kỳ vọng vào một người không trân trọng mình chỉ khiến bản thân tổn thương nhiều hơn nữa…

Dù có nỗ lực bao nhiêu, cố gắng thế nào vun vén cho tình cảm này thì cũng chỉ mình mình biết, chỉ mình mình hay, vị trí của mình trong lòng người ta đâu còn quan trọng nữa…

Cuối cùng, chỉ còn mình là kẻ đáng thương, kẻ thích đào bới quá khứ, lục lọi kỷ niệm, nhặt nhạnh những kí ức còn vương vãi. Người ta đâu để ý, nào quan tâm, hơi sức đâu mà nhớ đến “đứa trẻ” bị bỏ rơi này cơ chứ…

Mot Ke Si Tinh

Đôi dòng tin nhắn viết ra rồi lại xoá, ngập ngừng muốn gửi cho người, gửi cho người nỗi nhớ thương chất chồng tựa như núi cao nhưng sợ người ghét bỏ, sợ làm phiền tới cuộc sống người coi là hy vọng…

Khờ dại, điên cuồng, uất ức, chán chường, bi luỵ, xót xa chẳng biết kêu than với ai, chỉ trời đất thấu, chỉ gió trăng hay, có một kẻ si tình nằm mộng mãi không thôi về tình yêu chân thành.

Chỉ muốn yêu một người thật lâu, để cùng nắm tay đi qua bao ngày dài tháng rộng, để trái tim thôi không đôi lần lỡ nhịp yêu đương. Chỉ muốn bên một người thật lâu, để bình yên sống một cuộc đời như ước vọng, để đôi mắt này thôi ngấn lệ và đôi chân mỏi mệt chẳng phải lê bước đi tìm.

Biết là như thế, mà sao cứ mãi dừng lại ở giữa chặng đường, mình đứng lại che ô đợi chờ, người mang hành trang đi mãi chẳng bao giờ trở lại. Đợi một ngày là đợi cả một đời, mông lung, ngờ vực không biết hạnh phúc có đến với mình một lần nữa hay là đã qua rồi chẳng thể nào níu kéo. Lòng này chỉ hướng về phía người, thương dù buồn vẫn còn thương.

Sợ một ngày người quên đi mất phía sau vẫn có một kẻ yêu thương người vô điều kiện, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ đợi chờ, chờ ngày người trở về, ta lại yêu như ngày xưa ấy.

Sợ một ngày tình yêu sẽ ngoảnh mặt với mình, những kí ức đẹp đẽ cùng với dòng nước ngầm cuốn đi xa tít ngoài biển khơi, hơi đâu mà với lấy, sức đâu mà kiếm tìm. Người giăng buồm cùng với cơn gió mùa hạ đi đến nơi tràn ngập ánh nắng để lại kẻ từng yêu nằm yên với bờ cát cho sóng vỗ ngàn năm.

Sợ một nhân duyên nào ấy đến với người khiến người hạnh phúc từng ngày, mình lại trở thành con chim ác, người lại là con sóc nhỏ tổn thương sau câu chuyện tình yêu.

Sợ thế gian vội vã, sợ thời gian tàn nhẫn bào mòn đi thân thể của người thuỷ chung, sợ mình không còn là mình nữa, sợ người đã quên đi câu thề, sợ ngàn dặm thiên thu hai ta chẳng gặp mặt.

Vày mình trong vũng lầy kí ức, càng vùng vẫy càng chìm sâu, ngộp thở với chính những ảo ảnh mình tạo ra, trái tim như bóp nghẹt vì người thương trước mặt không thể nào chạm tới.

Một kẻ si tình ngoài những tương tư chẳng thể nào sẻ chia, ngoài một thân xác hoang tàn đến tội nghiệp thì còn có lý do gì để trông chờ về một ngày tương phùng cơ chứ?

© Lê Huy Thuận – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tổn Thương Đủ Rồi, Mình Rời Đi Thôi | Blog Radio


Để lại một bình luận