Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức


blogradio.vn – Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: “Con bận mà, thương nó quá.” Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: “Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích.” Tôi cười: “Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá.” Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: “Ừ, mẹ chờ.”

***

“Chúng ta thường cho rằng mình còn nhiều thời gian lắm. Nhưng thật ra, thời gian chẳng chờ đợi ai. Có những cái ôm đã vĩnh viễn không còn. Có những câu nói yêu thương đã mãi mãi không kịp thốt ra. Đừng để đến một ngày, mọi yêu thương chỉ còn là ký ức khô cạn trong tim.”

Có những buổi sáng thức dậy, lòng chợt thấy trống rỗng như vừa đánh mất một điều gì đó rất lớn mà không thể nào tìm lại. Ngồi lặng nhìn ánh nắng xiên qua khe cửa, tôi nhớ về những ngày tháng xa xôi, khi mái nhà nhỏ lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, khi cha mẹ còn trẻ, còn khỏe, còn hay la rầy tôi vì những điều vụn vặt. Ngày ấy, tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình không còn nghe được tiếng gọi thân quen, không còn thấy dáng người lụm cụm bên chiếc bàn ăn, không còn được dụi đầu vào lòng mẹ mà than thở những điều vớ vẩn. Tôi cứ nghĩ rằng, tất cả những yêu thương đó sẽ mãi ở đó, chờ tôi bất cứ lúc nào.

Nhưng rồi thời gian, thứ vốn dĩ lạnh lùng và tàn nhẫn nhất, đã âm thầm lấy đi mọi thứ. Cha mẹ tôi già đi từng ngày. Tôi bận rộn với cuộc sống của riêng mình, với những mục tiêu, những ước mơ, những con đường xa vời. Những cuộc điện thoại thưa dần, những lần trở về nhà cũng thưa dần. Lúc nhớ ra thì đã là những chiều muộn, chỉ kịp hỏi thăm qua loa: “Mẹ khỏe không?”, “Cha có ăn uống đầy đủ không?”, trước khi lại lao vào guồng quay bất tận của cuộc đời.

Tôi đã từng lỗi hẹn với cha mẹ rất nhiều lần. Hứa sẽ về thăm, rồi bận việc. Hứa sẽ cùng đi dã ngoại, rồi bận lịch trình. Hứa sẽ về ăn Tết, rồi lại vướng bận deadline. Những lời hứa ấy, tôi đã quên, nhưng cha mẹ thì chưa bao giờ quên. Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: “Con bận mà, thương nó quá.” Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: “Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích.” Tôi cười: “Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá.” Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: “Ừ, mẹ chờ.”

Đừng Để Yêu Thương Chỉ Còn Là Ký Ức

Và rồi một ngày, tôi nhận ra, có những cái chờ không thể kéo dài mãi mãi.

Ngày tôi về đến nhà, chỉ còn lại căn phòng vắng, chiếc bàn ăn nguội lạnh, những bức ảnh cũ úa màu treo lặng lẽ trên tường. Cha mẹ tôi vẫn ở đó, nhưng là trong những ký ức, những hơi thở mong manh đã hóa thành hoài niệm.

Chúng ta thường cho rằng mình còn nhiều thời gian lắm.

Rằng chỉ cần cố gắng một chút nữa, hoàn thành nốt công việc này, thực hiện nốt dự định kia, rồi sẽ có thời gian cho gia đình. Nhưng thật ra, thời gian chẳng chờ đợi ai. Cha mẹ cũng không chờ đợi mãi được. Có những cái ôm đã vĩnh viễn không còn. Có những câu nói yêu thương đã mãi mãi không kịp thốt ra. Tôi đã từng nghĩ mình mạnh mẽ, có thể đối mặt với mọi thứ. Nhưng đứng trước ngôi nhà vắng bóng người thân, tôi chỉ thấy mình nhỏ bé, lạc lõng và bất lực biết bao. Tôi ước gì có thể quay ngược thời gian, ước gì ngày ấy tôi bớt đi một cuộc họp, hủy bỏ một chuyến công tác, để về nhà sớm hơn một chút. Chỉ cần một chút thôi, để được nhìn cha mẹ thêm lần nữa, để nói lời cảm ơn, lời xin lỗi, lời yêu thương.

Nhưng không có “giá như” cho những điều đã mất.

Cuộc sống này, những người ta yêu thương nhất, chính là những người cần được ưu tiên hơn tất thảy. Công việc có thể làm lại. Tiền bạc có thể kiếm thêm. Nhưng cha mẹ thì chỉ có một lần trong đời. Khi họ còn ở đó, hãy trở về. Khi họ còn lắng nghe được, hãy nói yêu thương. Khi họ còn có thể ôm lấy ta, hãy tựa vào lòng họ như những ngày thơ bé.

Tôi viết những dòng này, không phải để ai đó buồn, mà chỉ mong một ai đó, khi đọc đến, sẽ buông điện thoại xuống, nhấc máy lên gọi về nhà hoặc tốt hơn, là gấp rút thu xếp một chuyến về quê. Hãy ôm cha mẹ mình thật chặt. Hãy ăn bữa cơm giản dị cùng họ. Hãy cùng ngồi nơi hiên nhà, lặng yên nghe gió thổi qua những tán cây, để thấy mình vẫn còn may mắn biết bao.

Những ngày tháng không chờ đợi. Những vòng tay cũng không chờ đợi.

Vậy nên, xin hãy trân trọng khi còn có thể.

Đừng để đến một ngày, mọi yêu thương chỉ còn là ký ức khô cạn trong tim.

© Hồng Ly – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sau Cơn Mưa Trời Nhất Định Sẽ Lại Sáng | Blog Radio


Để lại một bình luận