Ngày của mẹ


blogradio.vn – Cảm ơn mẹ dù có “dữ dằn “, có “đáng sợ”, hay chịu nhiều cực nhọc, vất vả với thế giới ngoài kia… thì về nhà đối với con vẫn là ưu tiên trên hết.

***

Ngày mai là Ngày của mẹ…

Nhìn bức ảnh mẹ đang bế con tôi mà lòng nghẹn ngào.

Vòng tay ấy, ngày xưa đã từng bế tôi khôn lớn, giờ lại tiếp tục ôm ấp cháu mình với tất cả tình yêu thương.

Tôi chợt nhận ra, tình yêu của mẹ chưa từng đổi thay, chỉ là bây giờ, nó đã chảy qua tôi để tiếp tục trao đến một thế hệ mới.

Giờ đây, khi bản thân cũng trở thành mẹ, tôi bắt đầu hiểu được những đêm mẹ thức trắng, những lo toan không tên, mẹ từng âm thầm gánh chịu.

Mỗi khi ôm con mình, tôi lại thấy bóng dáng mẹ trong từng cử chỉ, từng cái nâng niu, sợ con đau, sợ con mình thức giấc.

Cảm ơn mẹ — người đã dạy tôi cách yêu bằng sự hy sinh thầm lặng.

Ngay Cua Me

Cảm ơn mẹ dù có “dữ dằn “, có “đáng sợ”, hay chịu nhiều cực nhọc, vất vả với thế giới ngoài kia… thì về nhà đối với con vẫn là ưu tiên trên hết.

Ngày ấy, mẹ đi bán cho quán ăn của người ta, một ngày được 7 ngàn đồng. Nhưng khi thấy tôi đang nhìn con bé nhà bên cạnh quán đang ăn một đĩa ghẹ luộc với ánh mắt thèm thuồng, khao khát, mẹ đã hy sinh cả một ngày làm vất vả, khổ nhọc, tay nhúng nước rửa 4, 5 thau chén to trong quán ăn đến nỗi tay dọp đi vì nhúng nước rửa chén quá nhiều chỉ để đổi lấy một con ghẹ với giá 7 ngàn đồng để dành cho tôi ăn.

Ngày tôi lên lớp 11, những ngày đầu đi học bị đau bụng và ốm xuống ký, mặt xanh xao, tôi thì ngày càng gầy còm, yếu ớt, đi rất nhiều bệnh viện nhưng kiếm vẫn không ra bệnh, mẹ chỉ ôm tôi khóc.

May sao được một người chỉ dẫn, hai mẹ con đi khám bệnh viện Ký sinh trùng Quy Nhơn, bác sĩ chỉ bảo một câu: “May cho hai mẹ con, xuống trễ hai ngày nữa thôi là không con trị được gì nữa.” Mẹ kể lại vì lúc đó bác sĩ gọi riêng mẹ ở lại để chia sẻ bệnh tình của tôi.

Chiều đó, sau khi khám bênh ở bệnh viện xong mẹ dẫn tôi ra chợ Đầm. Ngày ấy tôi rất mê cái váy caro đến ngang gối, ngày xưa cái váy đó gọi là mê, vì nó rất mắc so với gia cảnh nhà tôi. Mẹ vẫn chắt bóp tiền để mua cho tôi cái váy ấy, và dẫn tôi đi ăn đồ ngon trong chợ, nào chè, nào bánh canh, nào trái cây…

Khi ấy, lên xe buýt để đi từ Thành phố về nhà, cách nhà tôi 20, 30 km, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó và khóc, mẹ ôm vào lòng và hỏi: “Sao vậy con? Sao con khóc? Con đau ở đâu hả?”

“Mẹ ơi, con sắp… sắp… rồi hả mẹ? Sao mẹ mua váy cho con, nó mắc quá mà, sao mẹ dẫn con đi ăn ngon dữ? Con… con sắp… huhuhu”. Không dám nói từ ấy vì rất sợ.

Mẹ ôm và xoa đầu: “Không sao, bác sĩ bảo chữa được, kịp, vẫn kịp, không sao mà!”

Đến tận bây giờ, khi nhớ đến hình ảnh ấy, và kể cả khi ngồi viết những dòng tâm sự này, tôi vẫn khóc… nước mắt vẫn tuôn rơi… rơi xối xả như chính cảm giác vừa trải qua ngày hôm qua vậy.

Cảm ơn mẹ,

Con cảm ơn mẹ, vì đã cho con làm người, cho con làm con của mẹ.

Dù đến từng tuổi này vẫn phải nhờ mẹ chăm cháu, vẫn phiền đến mẹ lo toan…

Chúc mẹ, và tất cả những người mẹ trên đời, một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Vì chúng con mãi mãi thương mẹ.

© ThìRaMìnhCũngỔn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Qua Những Vết Thương Quá Khứ Là Năm Tháng Bình Yên | Blog Radio


Để lại một bình luận