Tôi tên là Huê, 29 tuổi, xuất thân từ một gia đình nghèo. Bố mẹ tôi quanh năm làm nông, không có điều kiện lo cho chúng tôi cuộc sống đầy đủ, nhưng họ vẫn luôn là những người cha mẹ tuyệt vời. Chúng tôi không có cơ hội tạo dựng tên tuổi, nhưng điều đó không bao giờ khiến tôi thất vọng về gia đình mình. Bố mẹ tôi đã dạy tôi rằng nếu muốn có một cuộc sống tốt đẹp, tôi chỉ có thể dựa vào chính sức mình.

Khi 18 tuổi, tôi quyết định ra ngoài làm việc và sống ở thành phố lớn. Vừa mới ra đời, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn. Tiền thuê nhà, sinh hoạt phí ở thành phố cao ngất ngưởng khiến tôi gần như không thể đáp ứng được. Thấy bạn bè xung quanh sống sung túc, tôi tự hỏi mình liệu mình có thể sống như họ hay không. May mắn thay, tôi đã có một người bạn tốt giúp đỡ khi tôi mới đến thành phố. Nhờ bạn, tôi đã có một nơi để ở, nếu không thì tôi không biết sẽ làm sao.

Sau đó, tôi nỗ lực làm việc để có thể ổn định cuộc sống. Dù mệt mỏi nhưng tôi không bao giờ từ bỏ. Cuối cùng, tôi đã ở lại thành phố và gặp người bạn trai hiện tại của mình. Dù ban đầu tôi không có cảm tình với anh ấy, nhưng anh luôn chăm sóc tôi, quan tâm tôi và tỏ ra rất tốt với tôi. Dần dần, tôi cũng bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp từ anh, và chúng tôi đến với nhau.

Cả hai đều nỗ lực vì tương lai, quyết tâm kiếm tiền để mua một căn nhà lớn ở thành phố. Chúng tôi không sa vào những cuộc chơi vô bổ mà chỉ tập trung vào công việc và tương lai. Tuy nhiên, đột ngột một ngày, tôi phát hiện mình mang thai. Khi biết tin, tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên tôi mang thai nên thật bỡ ngỡ. Nhưng may mắn, bạn trai tôi rất chu đáo, lo cho tôi từng li từng tí, làm hết việc nhà và không để tôi phải làm gì.

Lỡ ăn cơm trước kẻng” lần đầu về ra mắt mẹ chồng đã lôi tôi vào bếp rửa 10 mâm bát
Ảnh minh họa

Chúng tôi quyết định kết hôn để tránh những lời dị nghị từ gia đình và xã hội. Vậy là tôi cùng bạn trai về nhà anh thông báo chuyện kết hôn. Tuy nhiên, khi bước vào nhà anh, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lùng và khó chịu từ mẹ chồng tương lai. Bà không nhìn tôi lấy một lần, không chào đón tôi, và từ lúc tôi vào nhà, bà bắt tôi phải làm việc ngay. 

Mẹ anh không cho tôi ngồi xuống mà lôi tôi vào bếp, bảo tôi làm việc nhà. Tôi không hiểu bà có ý gì, nhưng vì biết bà rất khó tính, tôi cũng không phản ứng gì mà chỉ im lặng. Hôm ấy nhà anh  giỗ, sau bữa ăn, bà tiếp tục yêu cầu tôi rửa bát. Tôi nhìn đống bát đĩa chất thành đống và nghĩ: “Làm sao tôi có thể chịu đựng được điều này? Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà bà, tôi mang thai cháu của bà, vậy mà bà lại bắt tôi rửa từng này bát.”

Mặc dù rất mệt, tôi vẫn lặng lẽ làm việc. Mất 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng rửa xong 10 mâm bát. Lưng tôi đau nhức, người mệt mỏi, nhưng tôi không thể phản kháng. Đến lúc bạn trai tôi về, anh nhìn thấy tôi vất vả trong bếp, trong khi gia đình anh vẫn ngồi ăn ở phòng khách. Anh nổi giận và mắng mẹ anh vì cách đối xử với tôi.

Anh nói với mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ có thể đối xử với con dâu tương lai như vậy? Cô ấy là vợ con, lại đang mang thai con của con. Mẹ không coi cô ấy là con người sao? Nếu mẹ không thay đổi thái độ, con sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.”

Mẹ anh không những không xin lỗi mà còn chế nhạo anh, bảo anh sẽ bị tôi ức hiếp. Anh tiếp tục khẳng định: “Nếu mẹ tiếp tục như vậy, con sẽ không bao giờ về đây nữa. Con yêu Huê, và sẽ bảo vệ cô ấy dù cô ấy có ức hiếp con đi chăng nữa.”

Dù không biết mẹ chồng có thay đổi thái độ hay không nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì bạn trai tôi luôn đứng về phía tôi. Trên đường về, anh ấy an ủi tôi, bảo rằng chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Anh ấy hứa sẽ bảo vệ tôi trước những bất công từ mẹ anh. Tôi cảm thấy rất vui khi nghe những lời này, và tôi càng quyết tâm lấy anh làm chồng, vì tôi biết anh ấy thực sự yêu thương và sẽ luôn bảo vệ tôi.

Sau khi kết hôn, tôi và anh quyết định không về nhà mẹ chồng nữa trừ những dịp cần thiết. Chúng tôi sống riêng, và tôi sẽ không để mẹ chồng tham gia vào việc chăm sóc con cái. Sống với mẹ chồng như thế này sẽ chỉ dẫn đến những cuộc cãi vã triền miên, và tôi không muốn con tôi lớn lên trong môi trường đó.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng dù gia đình có thế nào đi nữa, tình yêu và sự bảo vệ từ người chồng là điều quan trọng nhất. Và tôi biết, tôi sẽ không bao giờ để bất kỳ ai, dù là mẹ chồng hay ai khác, có thể làm tổn thương hạnh phúc của mình.

Mở cửa phòng mẹ chồng lúc đêm muộn, tôi chết lặng nhận ra mình đã quá vô tâmĐó là lần đầu tiên tôi nhận ra, tôi đã sống vô tâm, hờ hững với mẹ chồng đến mức nào.

Theo Thương Trường