blogradio.vn – Cô cười, trong mưa, đôi mắt ướt nhưng long lanh hạnh phúc. Cơn mưa dịu đi, chỉ còn lất phất vài hạt rơi nhẹ trên tóc hai người. Cả hai vẫn đứng đó, không ai lên tiếng, như thể muốn giữ khoảnh khắc này lâu hơn chút nữa.
***
(Tiếp theo phần 2)
Buổi chiều hôm đó, sau khi cô giáo phân nhóm làm bài tập dự án, cả lớp xôn xao bàn tán. Tình cờ – hay là một chút sắp đặt từ định mệnh – An, Mạnh, Linh và Trang được ghép chung một nhóm.
“Ý trời rồi,” Trang thốt lên, mắt liếc sang Linh đầy ẩn ý.
Mạnh vỗ vai An cười khoái chí: “Được nhóm này học ít chơi nhiều nha!”
Và đúng như lời nói chơi, bốn người rủ nhau đến nhà Mạnh học nhóm, nhưng phần lớn thời gian lại là tiếng cười rộn rã vang khắp sân. Trò chơi trốn tìm được khơi gợi như một cách kéo dài thêm những tháng ngày tuổi học trò.
Mạnh đếm số, Trang cười rúc rích chạy trốn. Linh kéo tay An chạy vào trong sân sau, nơi có căn phòng kho cũ, ánh sáng hắt qua khe cửa chỉ đủ để nhìn thấy dáng người. Hai người cùng nép vào một góc nhỏ, tim đập mạnh. Linh thở nhẹ, mắt nhìn quanh, hơi thở của cô phả nhẹ lên vai áo An.
Một khoảng lặng rất ngắn, nhưng lại khiến An nghe thấy tiếng tim mình vang rõ trong tai.
Linh quay sang, chưa kịp nói gì thì An đã hơi nghiêng người lại gần hơn một chút. Không nhiều, chỉ vừa đủ để bờ vai hai người chạm nhau. Ánh sáng hắt qua khe cửa rọi lên đôi mắt tròn xoe của Linh, ánh lên vẻ ngạc nhiên và… chờ đợi.
An khẽ nói, giọng nhỏ hơn cả tiếng gió:
“Ánh trăng khuyết ngày đó… vẫn chừa một chỗ cho cậu á.”
Linh như muốn nín thở. Cô không trả lời. Chỉ cúi nhẹ đầu, giấu đi nụ cười đang nở rộ nơi khóe môi.
Ở đâu đó bên ngoài, Mạnh gọi to:
“Êêê! Tìm ra Trang rồi, còn tụi bay đâu mất tiêu rồi hả?!” Nhưng trong góc nhỏ ấy, thế giới dường như chỉ còn lại hai người – và một ánh trăng khuyết đang dần tròn trong lòng ai đó. An và Linh vẫn nép trong góc tối nơi căn phòng kho cũ, chỉ có tiếng thở nhẹ và nhịp tim dường như đang đánh trống giữa lồng ngực. Câu nói vừa rồi của An như rơi vào một khoảng không rất sâu, khiến Linh không nói nên lời. Cô chỉ cúi mặt, giấu đi ánh mắt đang lấp lánh những điều chưa kịp thổ lộ.
Cánh cửa gỗ cũ khẽ kêu một tiếng.
Tiếng bước chân chậm rãi tiến gần.
An lập tức phản xạ – không nói một lời, cậu đứng sát lại hơn, nghiêng người chắn phía trước Linh. Cả người An như dựng thành một vách ngăn nhỏ, vừa đủ để che cô khỏi tầm nhìn người ngoài. Nhưng không che được trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực.
Linh khẽ ngước lên nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt như ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra cảm giác an toàn ấy không phải lần đầu xuất hiện… mà chỉ là lần đầu cô nhận ra rõ ràng đến thế. Tiếng bước chân dừng lại.
Mạnh đứng đó, ngay ngưỡng cửa.
Cậu nhìn thấy hết.
Ánh mắt lướt qua dáng người An đang che chắn, qua đôi giày của Linh lấp ló phía sau. Trong thoáng chốc, Mạnh định lên tiếng. Nhưng rồi chỉ khẽ mỉm cười, lặng lẽ quay người rời đi như chưa từng bước đến.
Khi tiếng chân xa dần, Linh khẽ đấm nhẹ lên lưng An, cười nhỏ:
“Cậu làm gì căng dữ vậy…”
An không đáp, chỉ quay sang, ánh mắt vẫn còn bối rối – nhưng trong đó đã có một điều gì đó vừa được thắp sáng.
Ở ngoài sân, tiếng Trang gọi:
“Mạnh! Tụi bay trốn đâu lâu vậy? Về học chớ!”
Mạnh đáp lại, giọng nhe tênh vừa đủ cho trang nghe thấy: “Có mấy con chuột đang ăn vụng ngô trong kho á.”
Cả bốn đứa chơi chán thì mới ngồi lại bàn, giấy bút trải ra, đề tài môn Văn vẫn còn đó: “Viết về một kỷ niệm tuổi học trò khiến bạn không thể nào quên.”
Trang là người cầm bút đầu tiên, hí hoáy viết mấy dòng rồi dúi đầu ra ngủ. Mạnh ngồi lật vở, vẽ biểu đồ tiến độ học nhóm – một cách tinh vi để không bị gọi là “ham chơi”.
Chỉ còn An và Linh.
Linh ngồi đối diện An, chống cằm, cầm bút… nhưng không viết gì về đề tài. Thay vào đó, cô vẽ lên góc tờ giấy một chiếc kẹo mút, một vầng trăng khuyết, rồi ghép lại thành hình một chiếc mặt cười kỳ quặc.
An nhìn sang, cau mày: “Cái đó là gì vậy?”
Linh không ngẩng lên, chỉ cười cười: “Biểu tượng riêng. Người ta đang sáng tác.”
An lắc đầu. Không hiểu gì. Đầu gỗ vẫn là đầu gỗ. Linh lại vẽ tiếp, lần này là một chiếc áo sơ mi… phía sau có ba chữ nhỏ ivn nghiêng nghiêng.
An ngẩn người.
Tự dưng, An thấy ấm lưng. Như thể vừa nghe lại một lời nói cũ, thấy lại ánh mắt ai đó trong một chiều hoàng hôn đỏ ửng, và chợt hiểu… rằng cô ấy không bao giờ viết những thứ này cho ai khác.
Linh ngẩng lên bắt gặp ánh mắt An, cô giả vờ vô tư hỏi:
“Biết viết ’em yêu anh’ bằng máy tính cầm tay chưa?”
An đáp bâng quơ: “Biết rồi. Nhưng không biết em đó là ai.”
Linh chống cằm nhìn An, mắt cười long lanh: “Ờ. Để khi nào em đó chỉ cho.” Hôm đó, chúng An ngồi với nhau đến chiều muộn, trời lất phất mưa phùn. trang đang lục tục thu dọn cho kịp về trước lúc trời mưa, An đang loay hoay nhét sách vào cặp thì Linh đến, không nói gì, kéo nhẹ tay áo cậu.
“Đi về chung không?”
An giật mình, ngước lên, chưa kịp phản ứng gì thì Linh đã bước đi trước, quay đầu lại nói thêm:
“Không phải rủ, là thông báo á.”
Trên đường về, gió mát lùa qua hàng cây rụng lá. Linh đi sát bên, vừa đi vừa đá những chiếc lá vàng rơi dưới chân.
“Cậu biết không,” cô cất giọng như gió thoảng, “hồi nhỏ mình hay tưởng tượng, sau này sẽ có một người… không cần quá giỏi, chỉ cần hiểu mình là đủ.” An im lặng, tay siết quai cập. Trái tim trong lồng ngực bắt đầu mất trật tự.
“Nhưng mà,” Linh nghiêng đầu nhìn An, “người ta đầu gỗ quá, chắc tưởng tượng của mình phải sửa lại rồi.”
An quay sang, định mở miệng, nhưng Linh đã nhoẻn cười rồi chạy lên trước vài bước, quay lại đưa tay che mưa:
“Nè, mình đâu có cao đâu mà lúc nào cũng phải đợi người ta hiểu trước.”
An đứng yên. Mưa bay mỏng nhẹ như sương. Trái tim cậu giờ đây không còn chạy loạn mà đang chạy theo ai đó phía trước. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Những chiếc lá vàng còn sót lại run rẩy trong gió rồi rơi nhẹ xuống mặt đường loang nước.
Linh vẫn bước đi phía trước, tay dang ra đón lấy những giọt mưa. Mái tóc cô hơi ướt, bám nhẹ vào gò má, ánh mắt thì lấp lánh như một đứa trẻ vừa được thả tự do sau tiết học.
Giọng cô ngân lên khúc hát khe khẽ:
“Nàng công chúa bong bóng, yêu chàng mưa đơn lãng….”
An đứng lặng vài giây, rồi bất giác rảo bước.
Cậu lấy từ phía sau cặp ra một chiếc ô, lặng lẽ bước đến, giơ lên che mưa cho Linh. Không nói lời nào.
Linh ngẩng lên, có chút bất ngờ, rồi mỉm cười nhẹ, không né tránh.
“Công chúa bong bóng không sợ bị cảm à?” – An khẽ hỏi, giọng pha chút trêu chọc. “Không,” Linh đáp, “công chúa thích có người che mưa.”
Hai đứa đi tiếp, im lặng. Nhưng đó không phải im lặng gượng gạo. Đó là khoảng lặng ấm áp của hai tâm hồn đang chạm nhau qua một chiếc ô, những tiếng mưa lách tách và giai điệu vu vơ tan trong gió.
An nhìn sang cô gái bên cạnh – cô gái từng ngày chỉ biết trêu ghẹo, giấu đồ, nghịch ngợm… giờ lại nhỏ nhắn bên cạnh mình như thể đã luôn ở đó từ đầu.
Và trong khoảnh khắc đó, cậu biết: Dù là mưa phùn mùa thu, hay giông gió sau này, chỉ cần có người này đi cạnh… đều là những ngày đáng nhớ. Một trái tim đang rung động, một tâm hồn đã biết yêu nhưng chưa lần nào cậu dũng cảm nói ra thành tiếng.
Tuần sau đó, mọi thứ bỗng dưng trở nên… Khác. Đó lại là một phần nào đó trong thuyết âm mưu để cởi bỏ lớp mặt nạ gỗ của An.
Trang là người đầu tiên nhận ra sự lạ: “Sao hai người không nói chuyện nữa vậy?”
Linh chỉ mỉm cười, tránh trả lời. Nhưng Trang nhìn vào mắt bạn mình, thấy rõ mội vẻ chò đợi gì đó.
Rồi tin đồn lan nhanh như gió:
“Linh đang hẹn hò với Nam – cái bạn mới chuyển tới đó.”
Thậm chí còn có ảnh chụp hai người cùng nhau trên sân trường.
An nghe thấy.
Cậu cười nhạt, chỉ gật đầu, không nói gì.
Hôm đó, khi cậu một mình quét dọn ở phía sau lớp – nơi Linh từng hay nhìn ra, tay cậu bất giác siết lại.
Còn Linh thì sao?
Cô đã nghe tin. Cô biết An sẽ nghe được. Nhưng lần này, cô im lặng. Cô chờ.
Cô chờ xem… người ấy có đủ can đảm để phá vỡ lớp vỏ đầu gỗ hay không. Ngày hôm sau, trời mưa tầm tã. Sân trường vắng tanh, chỉ còn lác đác vài học sinh trú mưa trong lớp.
An đứng trước cửa lớp, nhìn ra sân nơi Linh và Nam đang nói chuyện dưới mái hiên nhà kho. Từ xa, trông họ như đang cười nói vui vẻ. Nhưng chỉ mình An thấy rõ – ánh mắt Linh không cười.
Và lần này… An không im lặng nữa.
Cậu bỏ cặp xuống, chạy dưới mưa, mặc kệ nước bắn tung tóe lên áo sơ mi. Tiếng mưa rơi rào rào, tim cậu đập như trống hội.
Linh vừa kịp quay lại thì thấy An đã đứng trước mặt. Mắt cậu đỏ hoe vì nước mưa hoặc thứ gì khác.
“Cậu đang làm gì vậy?” Linh hơi hoảng, giọng run nhẹ. An không trả lời, quay sang Nam: “Cậu về trước được không? Tớ cần nói chuyện với Linh một chút.”
Nam hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu, lịch sự chào Linh rồi rút lui.
An quay lại, đứng im một lúc. Mưa vẫn rơi, nhưng lần này, nó như làm nền cho một điều quan trọng:
“Linh… đủ rồi. Tớ thích cậu!”
Câu nói bật ra như cả một mùa thu vỡ òa. Linh đứng sững, mắt tròn xoe.
“Tớ không biết cậu với Nam có gì… nhưng tớ không thể chịu được khi cứ nhìn từ xa nữa. Tớ không giỏi nói chuyện, cũng chẳng lãng mạn gì… nhưng tớ thật lòng.”
Linh không nói. Cô chỉ lặng lẽ bước một bước lại gần, tay đưa ra nhẹ nhàng – chạm vào vạt áo ướt sũng của An. “Đồ đầu gỗ. Cuối cùng cũng chịu nói rồi à?”
Cô cười, trong mưa, đôi mắt ướt nhưng long lanh hạnh phúc. Cơn mưa dịu đi, chỉ còn lất phất vài hạt rơi nhẹ trên tóc hai người. Cả hai vẫn đứng đó, không ai lên tiếng, như thể muốn giữ khoảnh khắc này lâu hơn chút nữa.
Bỗng Linh bật cười khẽ, giọng vẫn dịu dàng:
“An à… Tớ cũng có một bí mật muốn nói.”
Cậu nhìn cô, vẫn còn chưa hoàn hồn sau lời tỏ tình vừa rồi.
“Nam ấy…” – Linh ngước mắt nhìn cậu – “là anh em họ xa của tớ thôi. Cậu ấy chuyển trường đúng lúc, tớ liền… nhờ một chuyện nhỏ.”
“Chuyện gì?” – An ngơ ngác.
“Đóng kịch với tớ.”
“… Để làm gì?”
Linh cười tinh nghịch, bước lên một chút, chỉ còn cách An nửa sải tay: “Để câu. cái thằng đầu gỗ suốt ngày lăng lẽ trốn tránh, cuối cùng cũng phải lên tiếng.”
An đứng hình. Mặt đỏ dần. Tim thì đập như trống làng.
“Cậu… cậu lừa tớ?” – cậu lắp bắp.
“Không phải lừa. Là giúp. Giúp cậu phá cái mặt nạ vô cảm mà cậu bọc lấy suốt ngày.”
Rồi Linh cúi đầu, giọng nhỏ lại – lần này không còn trêu chọc nữa: “Vì tớ cũng thích cậu. Từ rất lâu rồi…”
Không để an nói gì thêm cô nhún cái thân hình 1m55 của mình lên hôn An một cái
An nhìn cô, trong lòng như có gì đó ấm lên, chậm rãi lan ra khắp người, như nắng sau mưa.
Mặt An đỏ ửng , miệng định nói cái gì nhưng quên mất.
Cậu mỉm cười, không biết từ lúc nào bàn tay nhỏ bé của Linh đã siết nhẹ lấy tay cậu.
“Cảm ơn cậu… vì đã không từ bỏ tớ.” Kể từ buổi chiều mưa hôm ấy, mọi thứ chẳng hề ồn ào.
Không có tỏ tình hoành tráng. Không có pháo hoa. Không có ánh nhìn tò mò từ bạn bè.
Chỉ là…
Một ánh mắt lâu hơn khi lướt qua nhau. Một cú chạm tay “vô tình” khi đưa sách. Một tin nhắn vỏn vẹn vài chữ: “Đã ăn sáng chưa?”
An vẫn giải toán cho Linh dĩ nhiên là đôi lúc vẫn sai be bét, nhưng Linh chẳng bao giờ trách.
Linh vẫn dạy An cách chia động từ tiếng Anh lần nào cũng nhân cơ hội để vẽ nguệch ngoạc lên vở cậu mấy hình trái tim bé tí.
Tất cả chỉ là cái cớ.
Cái cớ để được gần nhau.
Cái cớ để không phải nói câu “tớ nhớ cậu” mà vẫn được ở bên. Vào giờ ra chơi, An ngồi trước, Linh ngồi sau.
Chỉ cần cậu hơi xoay người lại, cô sẽ hỏi: “Cậu nhớ làm bài văn tả cảnh chiều thu đấy nhé.”
Nhưng ánh mắt lại như đang nói: “Tớ muốn tả cậu thì hơn.”
Và chỉ hai người biết, có hai đôi chân đã bắt đầu đi cùng một bước.
Hai trái tim vốn chẳng cùng nhịp giờ đập chung mỗi lần ánh mắt vô tình giao nhau. Từ ngày đó, Linh bắt đầu… hay “lên bàn trên”.
“An dạo này tiếng Anh gần đội số rồi đấy, cần được kèm sát!” – Linh nói thế, giọng nghiêm túc y như một lớp phó gương mẫu.
Nhưng chỉ có cô biết, cái cớ ấy chỉ để được ngồi gần cậu thêm một chút.
Để hai bàn tay “vô tình” chạm nhau dưới gầm bàn.
Để đôi khi chẳng học gì nhiều, chỉ cười ngốc nghếch vì ánh mắt kia cứ nhìn lén mình rồi quay đi thật nhanh.
An không nói gì. Cũng chẳng đẩy Linh về bàn dưới.
Cậu chỉ im lặng… nhưng mỗi lần Linh ngồi xuống bên cạnh, bàn tay cậu luôn sẵn sàng, khe khẽ mở ra, để một bàn tay khác len vào thật tự nhiên.
(Còn tiếp)
© Winter – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vì Yêu Mà Chấp Nhận Buông Tay | Radio Tình Yêu
Thể Thao
Tuyên bố của Hakimi về Quả bóng Vàng khiến nội bộ PSG dậy sóng
Th8
Công Nghệ
Chip AMD phù hợp sinh viên ngành nào? Cách chọn chip laptop phù hợp cho từng ngành học
Th8
Radio My
Lặng yêu như một bản nhạc không lời
Th8
Thời Sự
Nhiều khu vực mưa to cục bộ vào chiều tối và đêm nay, miền Bắc đến 80mm
Th8
Thể Thao
Calvert-Lewin sa thải người đại diện vì muốn đến MU
Th8
Thời Sự
Đại học Kinh Bắc bị đình chỉ loạt ngành đào tạo, người trúng tuyển phải chuyển trường
Th8
Công Nghệ
Phát hiện ‘nóng’ về ChatGPT: Hàng nghìn cuộc trò chuyện bị rò rỉ công khai trên Google
Th8
Công Nghệ
Lenovo Gaming Legion giá tốt, tặng kèm balo gaming cực chất, đổi điểm thi giảm đến 3 triệu
Th8
Công Nghệ
Hướng dẫn gỡ các bản cập nhật cho Windows 11 nhanh chóng
Th8
Thời Sự
Còn khoảng cách giữa đào tạo với nhu cầu thực tế về nguồn nhân lực
Th8
Ẩm Thực
Quán cơm gia truyền 3 đời hút khách ở TPHCM, mỗi đêm ‘cháy hàng’ hơn 400 suất
Th8
Thời Sự
5 người gặp nạn khi tắm biển ở Ninh Bình
Th8
Thể Thao
Tin tức về chuyển nhượng 10/8: MU ký Wharton, Milan chốt Hojlund
Th8
Thời Sự
Điểm chuẩn hai trường luật lớn nhất phía Nam sẽ như thế nào?
Th8
Radio My
Sau khi vợ sinh con, chúng tôi sống chung mà lạnh lẽo như 2 cái bóng
Th8
Radio My
Cô gái Thanh Hóa chỉ có 1 tay làm việc nhanh thoăn thoắt, tự tin vượt khó khăn
Th8
Thể Thao
AC Milan bỗng dưng… ‘giàu có’
Th8
Công Nghệ
Cực HOT: Mời đoàn mình di chuyển vào trang TGDĐ săn deal Thứ 4 – Sale sập sàn tới 50%!
Th8
Công Nghệ
Tính năng mới của Instagram khiến người dùng sợ bị “theo dõi”
Th8
Thời Sự
“Tổ quốc trong tim”: 80 nghệ sĩ cùng 50.000 khán giả thắp lên ngọn lửa tự hào dân tộc
Th8
Radio My
Ánh trăng khuyết chạm nhẹ vào mùa thu (Phần 4)
Th8
Thời Sự
Điều tra bộ xương người đã phân hủy trên đồi thông ở Lâm Đồng
Th8
Thể Thao
Thắng ngược Thái Lan, tuyển bóng chuyền nữ Việt Nam làm nên lịch sử
Th8
Công Nghệ
Apple thống trị thị trường máy tính bảng toàn cầu
Th8
Công Nghệ
iPhone cũ nào đáng mua nhất năm 2025
Th8
Thời Sự
Đề nghị Chính phủ có giải pháp ngăn chặn tội phạm sử dụng công nghệ cao để lừa đảo
Th8
Thời Sự
Khống chế người đàn ông cầm dao, biểu hiện bất thường trên đường phố TPHCM
Th8
Thể Thao
Tay đập U21 bóng chuyền Việt Nam ghi điểm top 1 thế giới
Th8
Giải Trí
Ca sĩ Duyên Quỳnh đảm đương vai trò mới, cuộc sống thay đổi nhờ ca khúc tỷ view
Th8
Thời Sự
Thủ khoa khối B toàn quốc tiếp tục tốt nghiệp thủ khoa đầu ra Đại học Y Hà Nội
Th8
Radio My
Đám cưới tan nát trong phút chốc vì khoản thách cưới 50 triệu đồng
Th8
Công Nghệ
Thương hiệu con của Xiaomi có thể sớm trình làng mẫu smartphone siêu mỏng
Th8
Thể Thao
PSG chốt kèo 150 triệu euro cho Enzo Fernandez của Chelsea
Th8
Giải Trí
Tuấn Cry đu dây trên không diễn ‘Bắc Bling’ ấn tượng với NSƯT Xuân Hinh, Hòa Minzy
Th8
Thời Sự
Vị tướng nào được nhận xét ‘đánh trận giỏi nhất Việt Nam’?
Th8
Radio My
Đi ăn buffet, 2 phụ nữ ngồi từ trưa đến tối, giấu 20kg thịt trong ba lô
Th8
Radio My
Ánh trăng khuyết chạm nhẹ vào mùa thu (Phần 3)
Th8
Thời Sự
Danh tính người đàn ông xăm trổ hành hung dã man phụ nữ ở Hà Nội
Th8
Giải Trí
‘Em xinh’ LyHan, Châu Bùi bị chê hát kém và diễn lố mà vẫn đi tiếp
Th8
Công Nghệ
Intel tăng cường kiểm thử, lắp ráp tại Việt Nam
Th8
Thể Thao
Thảm bại trước Orlando City, Inter Miami bắt đầu thấy nhớ Messi
Th8
Công Nghệ
Các chiếc OPPO A5 series có đáp ứng được các yêu cầu cơ bản hiện tại?
Th8
Công Nghệ
Tính năng mới được thí điểm trên VNeID trong tháng 9, người dân cần biết kẻo mất quyền lợi
Th8
Thời Sự
Cận cảnh dàn khí tài, xe đặc chủng diễu hành, khẳng định sức mạnh của Công an Thủ đô
Th8
Thời Sự
Bảo vệ kể lại phút lao ra cứu cô gái bị người đàn ông xăm trổ hành hung
Th8
Thể Thao
HLV Polking tuyên bố bất ngờ sau khi CAHN giành Siêu Cúp Quốc gia
Th8
Thời Sự
Điểm chuẩn Trường ĐH Giao thông vận tải năm 2025 sẽ như thế nào?
Th8
Radio My
Vợ và bạn thân của tôi ‘vụng trộm’ cả năm trời mà tôi không hề hay biết
Th8
Radio My
10 ngày mang quà ra mắt nhà bạn trai Ấn, cô gái Việt vẫn bị từ chối và cái kết
Th8
Công Nghệ
Hướng dẫn cách sử dụng ChatGPT-5 miễn phí để bạn trải nghiệm mô hình AI thông minh
Th8
Giải Trí
Nữ ca sĩ đột ngột qua đời tại nhà riêng ở tuổi 46 chưa rõ nguyên nhân
Th8
Thời Sự
Đề xuất trợ cấp gần 60 triệu đồng cho giáo viên mầm non tuyển mới
Th8
Thời Sự
Thủ khoa trường làng và lý do chọn trường quân đội khiến ai cũng cảm động
Th8
Giải Trí
‘Tranh khỏa thân có sự dung tục là do họa sĩ cố tình’
Th8
Thời Sự
Phường đông dân ở TPHCM xử ‘rát’ lấn chiếm vỉa hè, bất ngờ tháo dỡ 50 công trình
Th8
Thời Sự
Điểm chuẩn nhiều ngành của Trường Đại học Sài Gòn sẽ trên 25
Th8
Công Nghệ
Xiaomi đang phát triển smartphone pin 8.500mAh siêu mỏng
Th8
Radio My
Choáng váng khi phát hiện vợ sắp cưới từng làm ’em gái nuôi’
Th8