Lặng yêu như một bản nhạc không lời


blogradio.vn – Khi anh đi khuất sau cửa kiểm soát, em không bước ra ngay. Em đứng đó thêm một lúc lâu, giữa dòng người tấp nập, cảm giác như mình vừa đánh mất điều gì đó rất quý – nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.

***

Anh chưa từng biết rằng có một người con gái đã lặng lẽ yêu anh suốt ngần ấy năm.

Từ những ngày đầu tiên ngồi cạnh anh trong lớp đại học năm nhất – khi mái tóc em còn dài đến lưng và em luôn giấu đôi mắt mình sau gọng kính to – em đã biết tim mình vừa rung lên một nhịp rất lạ. Anh, với giọng nói trầm và nụ cười nghiêng nghiêng, chưa bao giờ nhìn em lâu hơn năm giây. Nhưng với em, năm giây đó là một vết khắc dài đến tận đáy lòng.

Thành phố này rộng lắm, nhưng thế mà mỗi lần em bước ra đường, vẫn luôn tình cờ bắt gặp anh. Có lần ở quán cà phê góc phố Nguyễn Du, khi em vừa kịp bước vào đã thấy anh ngồi đó – tay cầm quyển sách, ánh nắng rọi nghiêng qua khóe mắt. Em đã định quay đi, nhưng rồi lại dừng lại, gọi một ly giống hệt của anh, ngồi ở bàn cách đó ba chiếc ghế. Em không đọc nổi trang nào cả, chỉ mải nhìn anh qua làn khói cà phê mờ mờ, như thể nếu em không nhìn thì anh sẽ tan biến.

Anh chưa từng để ý, nhưng em biết hết những điều nhỏ nhặt về anh. Biết anh thích cà phê không đường, nhưng luôn bỏ thêm một ít sữa để dịu vị đắng. Biết anh thích màu xám tro, ghét ồn ào và thường bật những bản piano không lời mỗi khi trời mưa. Em thậm chí còn biết anh thường quên mang ô, nên có lần em mang sẵn một chiếc dù nhỏ hơn trong túi – chỉ để hy vọng, một ngày nào đó, trời sẽ mưa khi em đi cùng anh.

Nhưng ngày đó không đến.

Chúng ta trôi qua nhau nhẹ như gió. Anh dừng lại ở nhiều người, nói cười với bao gương mặt, còn em vẫn ở lại chỗ cũ – với ánh mắt dõi theo, và trái tim khờ dại cứ đập từng nhịp lệch vì một người không bao giờ thuộc về mình.

Có lần anh kể rằng anh đang thích một cô gái. Khi đó chúng ta ngồi ở ghế đá trong khuôn viên trường, em bên phải anh như thường lệ. Em nghe từng lời anh nói, gật đầu cười như không có gì. Nhưng trong lòng, từng câu chữ anh buông ra cứa sâu như kim.

“Cô ấy xinh lắm,” anh nói, mắt sáng rực lên. “Với cả… cô ấy thông minh nữa. Kiểu con gái khiến người ta muốn chạy theo.”

Lúc ấy, em đã ước gì mình đủ can đảm để hỏi: “Còn em thì sao?”

Nhưng em không dám. Em sợ nếu hỏi, câu trả lời sẽ khiến em không bao giờ còn dám đối diện với chính mình nữa.

Lang Yeu Nhu Mot Ban Nhac Khong Loi

Nhiều người bảo em ngốc. Rằng tình yêu không nói ra thì không thể gọi là yêu. Rằng nếu đã đau như vậy thì nên buông. Nhưng làm sao buông được một người đã ở trong từng giấc mơ, từng bài hát em nghe, từng lần em vô thức nhìn vào khoảng không và mỉm cười vì nhớ?

Yêu đơn phương là một cuộc hành trình mà người yêu luôn phải đi một mình. Không ai dẫn lối, không ai chờ đợi. Chỉ có mình em – lặng lẽ bước, lặng lẽ nhớ, và lặng lẽ hy vọng.

Năm thứ hai đại học, anh bắt đầu yêu.

Người con gái anh chọn – đúng như những gì anh từng mô tả – xinh đẹp, dịu dàng, và có nụ cười đủ khiến những kẻ xung quanh phải chậm lại một nhịp. Em không ghen. Em chỉ… thấy lòng trống hoác. Như thể em là khán giả trong một vở diễn mà đáng lẽ mình từng mơ được đứng trên sân khấu.

Em vẫn làm bạn với anh. Vẫn ngồi cùng anh trong căn tin khi anh kể về buổi hẹn hò đầu tiên, vẫn chúc anh hạnh phúc, dù từng câu nói đó giống như đang tự đâm vào tim mình. Em không biết vì sao mình chịu đựng được. Có lẽ vì yêu anh đã trở thành thói quen. Mà thói quen thì khó bỏ.

Có những đêm em bật dậy lúc 2 giờ sáng, tim đập nhanh như thể vừa chạy trốn khỏi một giấc mơ đau đớn. Trong giấc mơ ấy, anh đi xa – rời khỏi thành phố, rời khỏi ký ức em, rời khỏi mọi điều em cố gắng giữ lại. Em không thể với tới anh, dù chỉ là một lời từ biệt.

Sáng hôm sau, em cười với anh như chưa từng có gì xảy ra. Như chưa từng có giấc mơ nào. Như em là một người bạn đúng nghĩa – không hơn, không kém.

Em không trách anh. Bởi vì anh chưa từng hứa gì với em cả. Anh không nợ em một tình yêu. Em chỉ trách mình – vì đã chọn yêu mà không dám nói. Vì đã tự nhốt bản thân trong chiếc lồng của những tưởng tượng, nơi anh luôn quay lại nhìn em, mỉm cười, và nói rằng: “Thì ra là em.”

Nhưng đó chỉ là trong đầu em thôi.

Năm cuối đại học, anh và cô ấy chia tay.

Anh gọi em ra quán cũ – vẫn chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi cả hai từng nói đủ chuyện linh tinh về sách, phim và những mơ mộng tuổi trẻ. Hôm ấy, mưa rơi rất nhẹ. Anh ngồi đó, im lặng một lúc lâu mới nói:

“Chia tay rồi. Hết thật rồi.”

Em không hỏi tại sao. Em chỉ nhìn anh, đôi mắt lạc lõng như một đứa trẻ mất đồ chơi yêu thích. Và tim em lại thắt lại, như một vết thương cũ bị xé toạc.

“Cậu biết không,” anh nói, “có những lúc tớ nghĩ… giá như tớ chọn người khác. Một người gần hơn, hiểu tớ hơn.”

Em nghe mà tim đập loạn. Chẳng lẽ nào – phải chăng cuối cùng anh cũng nhận ra em?

Anh nhìn em lúc đó, rất lâu. Em suýt thốt ra những lời em đã kìm nén bao nhiêu năm: “Em thích anh.”

Nhưng đúng lúc đó, chuông điện thoại anh reo lên. Anh quay đi, giọng vui vẻ:

“Alo? Ừ, anh đang rảnh… Gặp lại à? Được thôi.”

Cuộc gọi kết thúc bằng một nụ cười mà em chưa từng có được.

Em lại lùi về phía sau. Một bước. Rồi thêm một bước nữa.

Và em hiểu – em vẫn chỉ là người đứng ngoài câu chuyện của anh.

Tốt nghiệp, anh đi du học.

Em tiễn anh ở sân bay. Người anh kéo vali đen, tay áo sơ mi xắn gọn, gương mặt háo hức như thể cả thế giới đang chờ đợi. Còn em… chỉ là kẻ giữ chặt tim mình bên ngưỡng cửa chia ly.

“Cảm ơn cậu đã ở cạnh tớ suốt mấy năm qua.” – anh ôm em, rất nhẹ – cái ôm của một người bạn thân.

Em cố không khóc. Chỉ gật đầu. Rồi mỉm cười, như em đã luôn làm.

Khi anh đi khuất sau cửa kiểm soát, em không bước ra ngay. Em đứng đó thêm một lúc lâu, giữa dòng người tấp nập, cảm giác như mình vừa đánh mất điều gì đó rất quý – nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.

Lang Yeu Nhu Mot Ban Nhac Khong Loi (2)

Sau ngày tiễn anh đi, em sống trong một thế giới thiếu vắng.

Không thiếu người. Chỉ là thiếu một người.

Người mà mỗi sáng em từng muốn gửi một lời chào. Người mà mỗi khi gặp chuyện vui, em đều nghĩ “phải kể cho anh ấy mới được.” Giờ thì, những lời chưa kịp nói cứ mắc kẹt lại đâu đó, trở thành những khoảng trống âm ỉ trong lồng ngực.

Em vẫn sống. Vẫn đi làm, vẫn cà phê sáng, vẫn gặp bạn bè và cười đùa. Nhưng tất cả như đang diễn ra trên một mặt hồ yên tĩnh mà sâu hoắm – không ai biết được bên dưới là gì. Chỉ mình em biết có một cơn sóng ngầm đang không ngừng vỡ trong tim.

Thỉnh thoảng, anh gửi email. Những dòng kể chuyện cuộc sống ở phương xa, những trải nghiệm mới, những con người mới. Em luôn trả lời, luôn là người bạn kiên nhẫn và lắng nghe. Nhưng khoảng cách ngày một dài ra. Không chỉ về địa lý, mà là khoảng cách giữa hai thế giới: một người đang đi tiếp về phía trước, và một người đã đứng yên quá lâu ở điểm khởi đầu.

Năm anh về nước, em không biết.

Cho đến khi thấy anh xuất hiện trong một bức ảnh bạn bè chia sẻ – với một cô gái khác, nụ cười quen thuộc, tay anh vòng qua eo cô ấy rất tự nhiên. Em nhìn tấm ảnh đó cả buổi chiều. Không buồn, không khóc. Chỉ… trống rỗng.

Em đã nghĩ, sau từng ấy năm, mình có thể quên. Nhưng hóa ra, quên một người không phải là điều khó nhất. Khó nhất là quên cái cảm giác đã từng hy vọng. Quên việc mỗi ngày tỉnh dậy đều mong được yêu thương, dù chỉ là trong tưởng tượng.

Tối hôm ấy, em viết cho anh một bức thư – không gửi.

“Anh à,

Có những điều em chưa bao giờ nói. Có lẽ vì em sợ, hoặc vì em quá yêu anh để làm mọi thứ rối tung lên.

Em đã thích anh từ năm nhất, từ những buổi sáng sớm chúng ta cùng ngồi học, từ cách anh gọi em là ‘kẻ kỳ quặc dễ thương’.

Em đã đi qua suốt những năm tháng tuổi trẻ, chỉ để dõi theo một người mà em chưa từng dám níu giữ.

Anh chưa bao giờ thuộc về em. Nhưng em vẫn tự lừa mình rằng, chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ.

Giờ thì anh đã hạnh phúc, phải không?

Còn em… em mừng cho anh. Thật đấy. Nhưng mừng trong lặng im thì cũng giống như khóc mà không có nước mắt.

Nếu một ngày nào đó anh đọc được bức thư này, thì hãy biết rằng đã từng có một người con gái – rất gần mà cũng rất xa – đã yêu anh bằng tất cả những gì cô ấy có. Và tình yêu ấy, dù không được đáp lại, vẫn là điều đẹp nhất trong cuộc đời cô ấy.

Chỉ là… nó buồn quá lâu mà thôi.

– Em”

Em gấp lá thư lại, đặt trong một cuốn sách cũ, rồi cất vào ngăn kéo. Không phải vì em chờ ngày gửi đi. Mà vì em cần giữ nó như một minh chứng – rằng em từng yêu, thật lòng, và trọn vẹn.

Có một đêm mưa, em trở lại quán cà phê năm xưa. Bàn cạnh cửa sổ vẫn ở đó. Em gọi ly cà phê không đường, thêm một chút sữa – như ngày xưa anh từng thích. Ngoài trời, mưa rơi rất nhẹ. Em nhìn qua ô kính, thấy những vệt nước chảy xuống như những giọt ký ức. Em mỉm cười – một nụ cười không còn đau, nhưng cũng không còn hy vọng.

 

Em biết, em sẽ ổn. Không phải vì em đã quên anh. Mà vì em học được cách sống với một tình yêu không cần đáp lại.

© Nguyễn Ánh Dương – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Qua Những Vết Thương Quá Khứ Là Năm Tháng Bình Yên | Blog Radio


Để lại một bình luận