Giữa thế giới ồn ào, tôi lặng lẽ tan vỡ


blogradio.vn – Nhìn bề ngoài, có thể trông tôi như một người bình thường, nhưng bên trong lại là một trái tim đầy những mảnh vỡ lặng im, chiếc áo khoác có lẽ chính là lớp vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo.

***

Có một ngày, cô gái nhỏ đi lạc. Không phải giữa phố xá, mà trong chính mình.

Một ngày tưởng như bình thường – mà lòng thì chơi vơi không tên.

Và giữa dòng người, cô im lặng làm bạn với nỗi cô đơn… như đã rất quen.

Có một quãng ký ức bị bỏ quên.

Nó không đủ dữ dội để tôi phải khắc ghi, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng đến mức có thể lãng quên.

Năm ấy, tôi mười tám tuổi. Một ngày hè tháng Sáu, kỳ thi cuối ở trường đại học vừa diễn ra. Tôi vừa học, vừa đi làm thêm. Sáng đi thi, tối đi làm. Một guồng quay không dừng. Mọi việc bên ngoài diễn ra khá ổn, nhưng bên trong thì chơi vơi đến lạ. Nhịp tim vang lên từng hồi, tổn thương, đau đớn trong lặng câm.

Hôm đó, sau khi thi xong, tôi không muốn về nhà. Bỗng dưng tôi nhớ đến Công viên Thủ Lệ – nơi mình từng đến hồi nhỏ. Nhưng ký ức về thời thơ ấu đã quá mờ nhạt rồi, chỉ lấp lánh đâu đó hình ảnh cả nhà ngồi ăn trên bãi cỏ. Tôi quyết định quay lại. Một mình. Dường như trong khoảnh khắc đó, tôi đã thấy bản thân cần phải sống, sống vì chính mình, sống vì thứ ánh sáng nhỏ bé trong tôi, không bao giờ được dập tắt. Chỉ có thể sáng rực rỡ, một thứ ánh sáng lấp lánh không cần chói loá, đủ để xoa dịu tâm hồn thôi là đủ rồi.

Giua The Gioi On Ao%2C Toi Lang Le Tan Vo

Nắng nhẹ như phủ một tấm khăn ấm lên vai. Tôi lướt ngang qua những đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi. Lòng nhói lên. Không phải vì ghen tị mà là vì nhớ một điều gì đó rất xa. Rất xưa cũ. Những cảm giác quen thuộc dần ùa về nơi góc trái lồng ngực, đã từng được như vậy, nhưng giờ đây cô gái nhỏ năm ấy không còn nữa, chỉ còn tôi, một kẻ lang thang chưa tìm thấy nơi an toàn.

Tóc tôi ngắn, đã tự cắt sau một trận tâm lý khủng hoảng. Mặc lên chiếc quần jeans ống loe yêu thích, áo vàng be, khoác chiếc áo gió rộng thùng thình. Nhìn bề ngoài, có thể trông tôi như một người bình thường, nhưng bên trong lại là một trái tim đầy những mảnh vỡ lặng im, chiếc áo khoác có lẽ chính là lớp vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo.

Lang thang khắp công viên ngắm cây cối, động vật, nghe tiếng chim hót, nhìn những chú cá bơi lượn tung tăng. Và đôi mắt tôi cứ dính chặt vào chiếc máy gắp thú bông, một thú vui ngốc nghếch mà trái tim này yêu đến say đắm như cảm giác lần đầu gặp gỡ, lần đầu được chạm đến tận sâu trái tim, yêu thương chân thành mà chưa từng rời bỏ. Thực sự đấy, tôi cực kỳ thích gắp thú bông. Bỏ ra đến 140k nhưng chẳng trúng được con nào. Chiếc máy đó đúng là lừa tiền mà.

Sau đó, nhìn những đứa trẻ ham vui, trong lòng bỗng được vui lây và tôi quyết định chơi tàu lượn siêu tốc. Một mình. Mua vé. Đi bắt chuyện với mấy đứa trẻ: “Bé chơi hả, chị cũng chơi nè”. Và cả đám cùng cười – xa lạ nhưng không lạc lõng. Tôi cảm thấy mình rất hợp trò chuyện, chơi đùa cùng trẻ con, chúng cứ vây quanh tôi, vui thật đấy.

Chơi xong, tôi đi bộ khắp công viên đó, rất lâu. Đeo tai nghe cả buổi, chỉ bỏ ra khi cần giao tiếp. Âm nhạc là nơi trú ẩn cuối cùng, một cảm giác tôi không bị bỏ rơi.

Hôm đó hình như cô bé ấy cảm thấy mình đã nghĩ rất nhiều. Nhưng không nhớ rõ mình đã nghĩ gì. Chỉ biết, lòng nặng như đá, và tôi thực sự thấy mình là một kẻ cô độc, không ai hiểu, không ai lắng nghe, không ai thật sự muốn chạm vào những tầng sâu nhất bên trong.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn vậy. Vẫn một mình, vẫn tự bước, vẫn đi tìm mình trong những mảnh tối lặng thinh. Chỉ khác là… tôi không còn chờ ai hiểu nữa.

Tôi hiểu mình là đủ.

Tối đó, tôi vẫn đi làm. Tôi làm ở một quán café nhỏ, vừa pha chế, vừa phục vụ bàn. Rất mệt nhưng không một lời than vãn. Vẫn làm mọi thứ như một người bình thường giữa thế giới bình thường. Nhưng trong tôi đã có một ngày khác đã diễn ra. Một ngày tôi đi lạc vào chính mình và bước ra với đôi mắt đã từng long lanh nước.

Nếu bạn từng có một ngày như thế – cô đơn, lang thang, tưởng như chẳng để lại gì…

Đừng để nó chìm vào dĩ vãng.

Vì có thể, đó chính là ngày bạn mạnh mẽ nhất.

Vậy bạn có từng có một ngày tưởng chừng rất bình thường, nhưng mãi mãi không thể quên chưa?

© Loree – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cùng Nhau Đi Qua Giông Bão Lại Buông Tay Vào Ngày Bình Yên | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận