blogradio.vn – Cha đang đứng đó. Vẫn chiếc áo sơ mi sờn vai, quần kaki bạc màu, tay cầm chiếc mũ vải cũ. Gió thổi làm tóc ông bay nhẹ, mắt hơi nheo lại vì nắng chiếu. Không cười rạng rỡ, không lao đến ôm con. Chỉ là đứng đó, im lặng, và nhẹ gật đầu.
***
Buổi sáng ở thị trấn nhỏ bắt đầu bằng tiếng gà gáy và tiếng rao của bà bán xôi đầu ngõ. Trên con đường đất dẫn ra trường trung học, ông Hòa đang gò lưng đạp chiếc xe đạp cũ, lốp sau vừa được ông thay lại tối qua. Ngồi phía sau là cô bé nhỏ nhắn, tóc tết hai bên, ôm chiếc cặp cũ vào lòng – Thương, con gái duy nhất của ông.
“Cha, hôm nay con có kiểm tra Toán đấy. Mẹ Na bảo đứa nào được điểm mười là được thưởng một que kem.”
“Ừ. Làm bài cẩn thận. Kem thì cha mua, không cần đợi ai thưởng.”
Ông nói nhanh, giọng cộc lốc, mắt vẫn nhìn thẳng. Nhưng Thương thì hiểu. Đó là cách cha thể hiện tình yêu. Không lời hoa mỹ, không vuốt ve âu yếm, chỉ là cái vỗ nhẹ lên cặp hay cái nhìn nghiêm mà ấm.
Ông Hòa không phải kiểu người dễ gần. Mái tóc đã lốm đốm bạc, lưng hơi còng xuống vì những năm tháng vác nặng, cúi sửa từng chiếc xe máy cho khách. Ông từng là một người đàn ông khác – trẻ trung, biết chơi guitar, từng viết thư tình cho mẹ của Thương bằng những dòng thơ nguệch ngoạc. Nhưng kể từ ngày vợ mất trong một vụ tai nạn, ông im lặng hẳn. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu mềm yếu… ông cất hết lại, chôn cùng mộ phần người phụ nữ ấy.
Thương lớn lên trong sự giản dị đến khắc khổ. Không búp bê, không bánh kẹo. Nhưng bù lại, cô bé có những chiều mưa ngồi nép bên cha dưới mái hiên, lắng nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng cha hì hụi mài lại từng con ốc vít để tiết kiệm vài đồng. Có những buổi tối cả hai ăn cơm với rau luộc và cá khô, rồi ông Hòa lại ngồi mài từng lưỡi cưa, còn Thương làm bài tập dưới ánh đèn vàng mờ mờ.
Ở lớp, Thương học giỏi nhất khối. Cô bé thích học Sinh, mê đọc sách y khoa cũ mà thầy giáo tặng. Cô hay nói: “Sau này con làm bác sỹ, cha sẽ không còn đau lưng nữa.” Mỗi lần nghe vậy, ông Hòa lại lặng người, gật đầu mà mắt chợt hoe đỏ.
Mùa mưa năm đó, trường tổ chức kỳ thi học sinh giỏi tỉnh. Thương được chọn đại diện lớp. Nhưng chi phí đi lại, đồng phục, và lệ phí thi là một con số lớn với ông Hòa. Ông chỉ im lặng nghe cô giáo nói, rồi cười gượng bảo: “Tôi tính dần.”
Tối đó, sau khi Thương ngủ, ông mở hộp gỗ cũ giấu dưới gầm giường. Trong đó là vài trăm nghìn lẻ, mấy tờ giấy học phí đã đóng xong, và một lá thư mẹ Thương viết từ trước khi mất, dặn ông: “Dù anh có khổ thế nào, cũng đừng để con bé bỏ học. Con là tất cả của em…”
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi…
…
Trưa hôm đó, trời mưa dai dẳng, từng giọt nước đập vào mái tôn lách cách như tiếng kim đồng hồ đếm ngược. Trong gian nhà nhỏ, ông Hòa ngồi bên bàn gỗ, trước mặt là mảnh giấy ghi các khoản chi phí cho kỳ thi của Thương. Ông đếm đi đếm lại từng tờ tiền lẻ, đôi tay chai sạn run nhẹ vì lo lắng.
“Bốn trăm tiền xe, hai trăm rưỡi đồng phục mới, ba trăm lệ phí thi…”
Tổng cộng hơn một triệu. Một triệu với ông Hòa là cả một thế giới. Những ngày tháng sửa xe kiếm năm mươi, bày mươi nghìn một ngày, còn phải lo gạo, mắm, học phí, tiền điện… Ông hiểu rất rõ: nếu giữ Thương ở nhà, cô bé sẽ buồn, sẽ hụt hẫng. Nhưng nếu cho đi, ông sẽ phải chấp nhận bữa cơm chỉ còn rau luộc với muối trắng cả tuần.
Ông im lặng đứng lên, lôi từ gầm giường ra một chiếc túi cũ sờn góc, nhét vài bộ quần áo vào. Không nói với ai, ông lên xã xin giấy tạm vắng, rồi dắt chiếc xe cà tàng ra bến xe liên tỉnh. Trước khi đi, ông để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối của Thương:
“Cha đi mấy hôm. Con nhớ học hành, ăn ngủ điều độ. Đừng lo gì cả. Kỳ thi đó, con nhất định phải tham gia.
Gạo trong thùng còn nửa bao. Cá khô cha treo sau bếp.”
Không hoa mỹ, không từ biệt. Chỉ là vài dòng chữ run tay viết vội.
Hai ngày sau, Thương về nhà từ trường, thấy căn nhà im ắng đến lạ. Không tiếng động cơ máy cũ, không mùi dầu nhớt, không tiếng cha gắt nhẹ “Về rồi à?” như mọi ngày.
Cô bé mở tờ giấy, đọc đi đọc lại. Đôi mắt đen nhòe đi bởi nước mắt. Đó là lần đầu tiên trong đời, Thương hiểu sâu sắc thế nào là sự hy sinh của cha.
Hôm sau, cô chạy đến trường, tìm gặp cô giáo chủ nhiệm, cố nén nước mắt nói:
“Cô ơi… con nhất định sẽ đi thi. Cha con đã đi làm xa chỉ để con được tham gia kỳ thi này.”
Cô giáo nhìn đôi mắt kiên định của Thương, lòng se lại. Cô biết, kỳ thi này có thể chẳng thay đổi tương lai ngay lập tức. Nhưng sự hy sinh ấy, tình thương ấy – sẽ là vốn liếng cả đời cho một đứa trẻ.
Ở công trường tận huyện xa, ông Hòa đội mưa gánh vữa, bưng từng xô cát nặng trĩu. Đôi chân tê nhức vì mỏi, lưng đau ê ẩm vì lao lực. Nhưng ông không than. Ông chỉ giữ một điều trong đầu: “Mình chịu khổ một chút cũng được, miễn con được đi thi, được sống một cuộc đời không giống mình.”
Đêm về, ông nằm co trong căn phòng trọ lợp tôn, lưng dán sát nền xi măng lạnh buốt. Trong tay là tờ lịch xé dở, ông đánh dấu từng ngày để tính xem đến khi nào đủ tiền gửi về cho con.
Và ông đếm…
Từng đêm.
Từng đồng.
Từng giấc mơ của con.
…
Cơn mưa cuối mùa bất ngờ đổ xuống thị trấn vào chiều muộn. Thương ngồi bên bàn học, ánh đèn vàng lay động hắt bóng cô bé lên vách tường. Quyển sách Sinh học mở dang dở, nhưng tâm trí Thương không thể đặt vào chữ nghĩa. Bên cạnh là tờ giấy cha để lại, đã hơi nhàu đi vì nhiều lần cầm đọc.
Đã ba hôm cha chưa gọi về. Bình thường, dù bận đến mấy, cha vẫn nhắn một tin nhờ chú Hai ở tiệm sửa xe bên cạnh, hoặc gọi vội về lúc chạng vạng. Nhưng hôm nay thì không.
Thương không khóc. Chỉ lặng lẽ gấp sách lại, khoác áo mưa vào người, rồi dắt chiếc xe đạp cũ đi trong mưa. Cô bé không nói với ai, chỉ mang theo chút bánh cha từng thích và tờ giấy ghi địa chỉ công trường – cô giáo chủ nhiệm lặng lẽ đưa cho chiều qua, ánh mắt dặn dò không cần lời.
Đường xa, ổ gà lầy lội. Có lúc xe tuột xích giữa đoạn đường rừng không một bóng đèn. Nhưng Thương vẫn đi, bàn tay run vì lạnh, nhưng tim thì ấm bởi một điều duy nhất: “Cha không gọi… chắc vì mệt lắm rồi.”
Gần nửa đêm, cô bé đến nơi. Công trường im lìm, chỉ còn vài bóng đèn vàng chập chờn. Căn phòng lợp tôn nằm nép dưới mái lán, cửa không khóa. Thương nhẹ bước vào, ánh mắt tìm quanh.
Cha nằm nghiêng trên tấm chiếu trải đất, lưng quay về phía cửa. Đôi chân co lại, chiếc áo thấm mồ hôi còn vắt trên dây thép, ướt chưa kịp khô. Chiếc điện thoại cũ nằm bên cạnh, pin đã tắt từ bao giờ.
Thương không gọi, không lay. Chỉ lặng lẽ ngồi xuống góc phòng, lấy chiếc khăn tay trong balo lau đi vết bụi bám trên bàn. Đôi mắt cô bé dừng lại ở cột đếm ngày trên vách – những vạch gạch đếm từng buổi tối cha xa nhà.
Cha trở mình, mơ màng mở mắt. Đôi mắt sưng vì bụi vôi mở to khi thấy con gái đang ngủ gục bên cạnh, vai áo ướt sũng, mái tóc lòa xòa trước trán.
“Thương… sao con…”
Cô bé mở mắt, mỉm cười nhỏ như thì thầm:
“Con đến… vì con nhớ cha.”
Không ai nói gì thêm. Ông Hòa ngồi dậy, lấy chiếc áo khô khoác lên vai con. Rồi cả hai cùng nhìn ra ngoài. Mưa vẫn rơi, nhẹ như lời ru của người vợ năm xưa.
Lúc ấy, ông hiểu – Thương đã lớn rồi. Không phải lớn vì biết thi giỏi, mà lớn vì đã hiểu thế nào là yêu thương mà không cần lời.
…
Sáng hôm ấy, trời không mưa. Ánh nắng sớm nhảy nhót trên những mái nhà tôn còn đọng hơi sương. Bầu trời trong veo như gương mặt của một đứa trẻ sắp được bước vào thế giới rộng lớn hơn.
Thương mặc bộ đồng phục mới, chiếc cặp sau lưng nặng không phải vì sách, mà vì niềm mong đợi. Cô bé đứng lặng trước hiên nhà, tay nắm chặt tờ giấy báo thi đã gấp đôi, miệng mím lại như thể không dám cười to.
Cha dắt chiếc xe đạp ra khỏi góc bếp, tay vỗ nhẹ lên yên sau:
“Lên đi con, cha chở ra bến.”
Hai cha con không nói gì nhiều. Chỉ là tiếng bánh xe nghiến lên sỏi, tiếng chim gọi nhau trên hàng rào dâm bụt. Không gian yên lặng mà ấm áp lạ thường, như thể từng cơn gió cũng biết giữ im lặng để không làm vỡ khoảnh khắc này.
Ra đến bến xe, ông Hòa dừng lại. Thương leo xuống, sửa lại dây giày, rồi quay sang cha:
“Con đi mấy hôm thôi… thi xong là về liền.”
“Ừ.” Ông gật đầu, ánh mắt dõi theo hàng xe khách đỗ dài ven đường. “Nhớ ăn uống đầy đủ. Lạnh thì mặc thêm áo. Mệt thì đừng cố.”
Thương cúi đầu, không nói gì. Cô bé nhìn đôi tay cha – những vết chai dày, những vết xước nhỏ do bưng bê xi măng chưa lành hẳn. Cô biết, mọi thứ cha có, cha đều dành hết cho cô. Không giữ lại một đồng, không giữ lại một ngày nghỉ.
Lúc xe bắt đầu lăn bánh, ông Hòa đưa tay lên vẫy, nhưng không bước theo. Ông chỉ đứng yên, giữa ánh nắng đầu ngày đang len qua kẽ lá.
Thương nhìn qua cửa kính, thấy bóng cha nhỏ dần, nhỏ dần… cho đến khi chỉ còn là một đốm màu nâu giữa nền trời xanh lặng.
Buổi chiều hôm đó, ông Hòa về lại công trường. Vẫn đôi dép nhựa cũ, vẫn chiếc mũ lưỡi trai bạc màu, vẫn cúi xuống vác từng bao cát. Nhưng ai nhìn kỹ sẽ thấy: lưng ông thẳng hơn một chút, mắt ông sáng hơn một chút.
Vì trong tim ông đang mang theo hình ảnh của một cô bé nhỏ – đang ngồi trên xe khách, mang giấc mơ đi xa hơn bất kỳ đâu đôi chân ông từng đến.
…
Chiếc xe khách cũ kỹ dừng lại nơi bến cũ. Trời đã về chiều, nắng nhạt dần, rọi những vệt vàng dài trên mặt đất ẩm sau cơn mưa sớm.
Thương bước xuống, tay kéo theo chiếc balo bạc màu. Cô đứng lặng vài giây, đưa mắt tìm quanh – và như một thói quen, ánh mắt ấy dừng lại ở góc hàng rào gần bụi tre ven đường.
Cha đang đứng đó. Vẫn chiếc áo sơ mi sờn vai, quần kaki bạc màu, tay cầm chiếc mũ vải cũ. Gió thổi làm tóc ông bay nhẹ, mắt hơi nheo lại vì nắng chiếu. Không cười rạng rỡ, không lao đến ôm con. Chỉ là đứng đó, im lặng, và nhẹ gật đầu.
Thương chạy tới, đứng trước cha. Cô mỉm cười:
“Con về rồi, cha.”
Ông Hòa khẽ gật, tay vỗ nhẹ lên vai con gái:
“Ừ. Về là tốt rồi.”
Không ai nói gì nhiều hơn. Hai người cùng đi bộ về, qua con đường quen thuộc có hàng cây bàng đang vào mùa thay lá. Cha lặng lẽ đẩy chiếc xe đạp bên cạnh, còn con gái thì đi bên, mang theo một thứ cảm giác lớn hơn cả niềm vui: bình yên.
Tối đó, cơm trong nhà chỉ có rau muống luộc và trứng chiên. Nhưng Thương ăn ngon lạ. Cô kể cho cha nghe về những ngày ở thành phố thi – về bạn bè mới, về những câu hỏi khó, cả lúc buồn ngủ đến lả người vì ôn bài đến khuya. Cha ngồi im nghe, lâu lâu lại gật đầu.
Lúc ăn xong, ông Hòa đứng dậy rót nước. Trong một khoảnh khắc rất khẽ, ông nhìn con gái mình đang rửa bát dưới bếp, sống mũi cay cay.
“Con lớn thật rồi,” ông nghĩ. “Lớn đến mức biết đi xa, biết tự lo, biết trở về. Nhưng cũng lớn đến mức… mình sắp không thể đi cạnh con mãi.”
Đêm xuống. Gió thổi qua khe cửa lùa vào hơi lạnh đầu mùa. Trong ánh đèn mờ mờ, ông Hòa ngồi trước chiếc bàn gỗ, cầm bút viết lên tờ lịch sau cùng trong xấp giấy ghi chép:
“Ngày 5 tháng 6
Con thi xong, về an toàn.
Trời nắng nhẹ. Cơm chiều có rau muống và trứng chiên.
Hôm nay, cha vui.”
…
Mùa hè năm ấy đến muộn. Những cơn mưa rào vẫn thi thoảng ghé qua, rồi tạnh nhanh như một cái chớp mắt. Thương đỗ vào trường chuyên tỉnh. Tin ấy làm ông Hòa mất ngủ cả đêm.
Ông không biết “trường chuyên” nghĩa là thế nào, chỉ nghe cô giáo nói đó là trường tốt nhất, học phí không cao nhưng con cần sách vở, đồng phục, cả chỗ trọ nữa. Thương nói có thể xin ở ký túc xá, nhưng ông Hòa thì cứ ngồi trầm ngâm mãi, tay lần từng tờ hóa đơn cũ như đang tìm chỗ nào có thể cắt bớt.
Ba hôm sau, Thương đi chợ huyện. Cô ghé qua một tiệm quần áo nhỏ, nơi từng nhìn thấy chiếc áo sơ mi xanh nhạt treo trong tủ kính từ tháng trước.
Chiếc áo vải mềm, cổ đứng, hàng cúc cài rất chỉnh tề. Cô vẫn nhớ rõ: có hôm trời mưa, cha ướt sũng về nhà, Thương nói:
“Cha mua cái áo khác đi. Áo này mỏng, vá hoài rồi…”
Cha chỉ cười:
“Áo còn lành, mặc được mà. Cha đi làm chứ có phải đi hội đâu.”
Nhưng hôm ấy, Thương mở ví, đếm số tiền tiết kiệm được từ học bổng và mấy lần phụ việc. Cô mua chiếc áo, gói lại cẩn thận, rồi mang về, đặt lên bàn gỗ trong nhà:
“Con tặng cha. Lần này phải mặc, không được nói không.”
Ông Hòa nhìn món quà, chậm rãi tháo dây, rồi nhìn chiếc áo thật lâu. Tay ông sờ lên vải, ánh mắt như đang lục tìm ký ức nào xa xôi. Ông cười, một nụ cười rất nhẹ, rồi gấp áo lại, đặt vào tủ.
“Cha để dành, khi nào đi cưới chồng cho con thì mặc.”
Thương cười, mắt cay xè:
“Con còn lâu mới lấy chồng. Áo này để đi đám cưới người ta, đi họp phụ huynh… Mặc đi cha.”
Nhưng ông không mặc. Suốt mùa hè, rồi sang thu, chiếc áo vẫn nằm yên trong tủ, gấp phẳng phiu. Chỉ đôi lần, Thương bắt gặp cha mở tủ, vuốt nhẹ mặt vải, rồi lại đóng tủ lặng lẽ như không có gì.
Cho đến một sáng đầu đông, trời trở lạnh, Thương từ tỉnh về nhà bất ngờ. Cô thấy cha đứng bên hàng rào sửa lại cánh cổng bị mối ăn mục. Và cô chợt sững lại.
Chiếc áo sơ mi xanh nhạt đang ở trên người ông.
Vẫn đôi dép cũ, vẫn chiếc quần sờn gối, nhưng chiếc áo như khiến ông Hòa trẻ hơn vài tuổi. Ông không nói gì khi con nhìn. Chỉ khẽ chỉnh lại cổ áo, rồi cười:
“Hôm nay trời mát. Mặc cho biết con vui thế nào.”
Có những món quà không cần đắt tiền, chỉ cần được mặc một lần cũng đủ ấm cả một mùa đông.
…
Mùa đông về đột ngột, lạnh len lỏi vào từng kẽ ngón tay. Gió hun hút từ cánh đồng thổi về, mang theo mùi rơm khô và khói bếp sớm.
Thương vừa thi giữa kỳ xong, tranh thủ cuối tuần về thăm nhà. Đường về vẫn thế, những bụi tre vẫn rì rào, con suối nhỏ dưới chân cầu vẫn lấp lánh ánh nắng mỏng. Nhưng có gì đó khác lắm.
Nhà cửa im lìm. Cánh cửa khép hờ, không có tiếng kéo xe, không có tiếng ho nhẹ của cha trong góc bếp.
Thương bước vào, nhìn quanh – và tim cô như thắt lại.
Cha nằm trên giường, chăn trùm ngang ngực, mặt quay vào vách. Trên chiếc bàn nhỏ, bát cháo trắng còn nguyên, chưa hề đụng đũa.
Cô nhẹ nhàng đặt ba lô xuống, lại gần:
“Cha ơi…”
Ông Hòa quay mặt lại. Mắt ông trũng sâu, da tái nhợt, trán rịn mồ hôi. Giọng ông khàn đi:
“Con… về rồi à?”
Thương ngồi xuống, nắm lấy tay cha. Bàn tay gầy, nóng hổi – một thứ nóng không phải của nắng, mà của sốt cao. Cô run lên.
“Cha bệnh sao không báo con?”
“Có gì đâu. Cảm chút thôi. Ngủ dậy là khỏe.”
Thương đi ngay ra tiệm thuốc gần nhà, nấu lại bát cháo, pha nước ấm, đặt khăn lên trán cha. Cô không nói gì nhiều, nhưng mắt thì hoe đỏ. Cô đã quen thấy cha vác bao xi măng, chống gió rét bằng một cái áo mỏng, chưa bao giờ than mệt. Nên giờ, chỉ một cơn sốt nhẹ cũng khiến lòng cô chao đảo.
Tối hôm đó, khi cha đã ngủ say, Thương ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt quen thuộc đang lặng lẽ thở đều.
Cô chợt nhận ra: suốt bao năm qua, cô vẫn là đứa bé được cha che chở. Nhưng từ ngày mai, có lẽ… cô cần học cách đứng lên, để che lại cho cha.
Sáng hôm sau, cha tỉnh dậy, thấy Thương đang nhóm lửa, nấu cháo.
“Cha thấy sao rồi ạ?” – Thương hỏi, nụ cười nhẹ như nắng sau mưa.
Ông Hòa gật đầu:
“Thấy khỏe rồi. Có con về, chắc bệnh nó cũng sợ mà chạy mất.”
Có những ngày người cha lặng lẽ gục xuống, không phải vì yếu đuối, mà vì đã gồng lên quá lâu. Và có những ngày người con lớn lên trong im lặng, bởi vì họ học được cách yêu thương bằng sự lặng lẽ ấy.
…
Đó là một buổi chiều muộn cuối đông, khi Thương dọn lại gian phòng nhỏ của cha để chuẩn bị đón Tết. Cô lau chùi từng khung cửa, sắp lại sách cũ và những món đồ lặt vặt trong chiếc rương gỗ mà cha vẫn giữ suốt mấy chục năm.
Dưới đáy rương, Thương thấy một chiếc phong bì giấy nâu, cũ kỹ, được gấp ngay ngắn. Trên đó là nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc:
“Gửi con gái của cha – Thương.”
Tay Thương khẽ run. Cô ngồi xuống, mở ra. Bên trong là một mảnh giấy viết tay, mực nhòe ở vài chỗ, như ai đó đã viết trong một đêm dài đầy trăn trở.
“Thương của cha,
Khi con đọc được lá thư này, chắc cha vẫn còn đó, hoặc có thể… đã đi xa rồi. Nhưng dù thế nào, cha vẫn muốn để lại vài lời, vì cả đời cha vốn không giỏi nói chuyện với con.
Cha biết, có những lúc con tủi thân. Bạn bè có mẹ nắm tay, có cha lái xe đưa đón, còn con thì một mình đi học, về nhà với mùi khói bếp và áo cha ướt mưa.
Có lần, con hỏi cha: “Mình nghèo hả cha?”
Cha không trả lời, chỉ cười. Nhưng thật ra… ừ, cha biết, nhà mình không có nhiều.
Nhưng cha mong, con sẽ lớn lên không thiếu điều gì quan trọng. Không thiếu tình thương, không thiếu lòng tự trọng, và nhất là… không thiếu dũng khí để sống một cuộc đời của riêng con.
Mỗi ngày, thấy con tự lo học hành, thấy ánh mắt con sáng lên khi kể về ước mơ, là cha yên lòng.
Sau này, khi con sống ở một nơi khác, có cuộc đời riêng, có thể cha sẽ không còn đi bên cạnh nữa. Nhưng con ơi… đừng buồn.
Vì ở đâu đó – gió, mây, trời chiều, hay ánh đèn ngoài ngõ – cha vẫn dõi theo con.
Làm người tử tế, con nhé.
Cha – người đàn ông cộc cằn, vụng về, nhưng thương con hơn chính cuộc đời mình.”
Thương gấp lá thư lại, áp lên ngực. Cô không khóc. Chỉ ngồi rất lâu, lặng yên như thể nghe thấy tiếng bước chân cha từ phía sau, lẫn vào tiếng gió đang rì rào qua tán lá ngoài hiên.
Cha đã để lại rất nhiều điều: không phải của cải, không phải lời dạy to tát…mà là tình yêu, lặng lẽ, sâu như đất, vững như trời.
…
Một buổi sáng tháng ba, Thương ngồi bên cửa sổ bệnh viện, tay ôm đứa con gái vừa chào đời. Em bé nhỏ xíu, nằm ngoan trong vòng tay mẹ, đôi mắt khép hờ, hơi thở nhẹ như gió đầu xuân.
Chồng cô ngồi bên cạnh, mắt rưng rưng, tay nắm tay vợ. Nhưng tâm trí Thương, lúc ấy, như lùi về rất xa…
Về một mái nhà nhỏ nơi vùng quê. Nơi có người đàn ông cục mịch, ăn cơm không bao giờ nói nhiều, nhưng luôn để dành phần trứng cho con gái. Người vẫn cặm cụi sớm hôm, đi mưa đi nắng, không bao giờ mua gì cho mình, nhưng âm thầm gói chiếc áo sơ mi để dành mặc trong một ngày con vui.
Thương nhìn đứa con bé bỏng. Bỗng dưng, cô như thấy cha đang đứng đó, không lời, không tiếng – nhưng ánh mắt ấm như những buổi chiều mùa đông có khói bếp và cơm nóng.
Cô khẽ thì thầm vào tai con:
“Con biết không, mẹ đặt tên con là Hiền… vì ông ngoại con là người đàn ông hiền nhất trên đời. Và vì mẹ muốn, mỗi khi gọi tên con, mẹ sẽ nhớ rằng trên đời này, đã từng có một người yêu thương mẹ đến thế.”
Khi con người ta trở thành cha mẹ, họ mới hiểu hết nỗi lòng cha mẹ mình. Và họ hiểu: yêu thương không phải là lời nói. Đó là những sáng sớm lạnh run vẫn đội nón đi làm, là đôi chân chai sạn, là chiếc áo cũ vá chằng chịt, là bát cơm luôn đầy cho con, dù bụng mình vẫn đói.
Một ngày nào đó, Hiền cũng sẽ lớn. Rồi cô bé sẽ hỏi:
“Mẹ ơi, ông ngoại là người thế nào?”
Thương sẽ kể. Không phải bằng những câu chuyện to tát, mà bằng ký ức rất thật, rất đời. Bằng một bức thư, một chiếc áo sơ mi xanh, và một mùa đông mà cha đã lặng lẽ mặc nó, chỉ để con gái được vui.
© Hoàng Sâm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hướng Dương Không Dành Cho Anh | Radio Tình Yêu
Thời Sự
Hai doanh nhân bị bắt giữ trái phép để đòi tiền và cái kết không êm đẹp
Radio My
Có cô gái nào 19 tuổi vẫn bị bố mẹ lắp camera trong phòng để giám sát như tôi?
Th8
Sức Khỏe
Nhiều người thường đặt đồ ăn mang về: Bác sĩ khuyên gì?
Th8
Công Nghệ
Reviewer Vinh Xô trước thềm họp báo Better Choice Awards: khi ai cũng có thể làm “chuyên gia” nhờ AI, giám khảo lại càng quan trọng
Th8
Thể Thao
Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 14/8: Trực tiếp Cúp C2, Cúp C3 châu Âu
Th8
Công Nghệ
iOS 26 beta 6 ra mắt: Tổng hợp những điểm mới và thay đổi
Th8
Thời Sự
Làm rõ điều kiện để doanh nghiệp tham gia đào tạo giáo dục nghề nghiệp
Th8
Thể Thao
V-League 2025/26 rất căng, vé xuống hạng gọi tên HAGL?
Th8
Giải Trí
Đi tìm di sản hình ảnh của nghệ thuật xiếc Việt Nam
Th8
Thời Sự
Bí quyết của nam sinh Hà Tĩnh lọt top 1% điểm SAT cao nhất thế giới, IELTS 8.5
Th8
Radio My
Ly hôn vẫn phải ở chung vì chưa bán được nhà, vợ chồng cũ dở khóc dở cười
Th8
Công Nghệ
Mi Việt Nam mở rộng hệ thống phân phối tại miền Trung
Th8
Radio My
Cặp đôi hủy đám cưới vì bố chú rể tự ý mời thêm 20 gia đình lạ mặt
Th8
Sức Khỏe
Ngày mới với tin tức sức khỏe: Ăn uống gì giúp gan, thận phục hồi nhanh?
Th8
Sức Khỏe
Người đàn ông 33 tuổi nhập viện cấp cứu vì suy thận, suy gan: Bác sĩ nói “do 1 thứ nhiều người mê”
Th8
Công Nghệ
Lộ diện iPhone làm 100% từ… kính, liệu có phải là thiết kế của tương lai?
Th8
Công Nghệ
Chỉ từ 475K – Tai nghe Xiaomi chính hãng bảo hành 1 năm 1 đổi 1
Th8
Công Nghệ
Mẫu điện thoại hot nhất hiện nay cho Genz có giá “thủng đáy”: Camera đẹp, pin khủng, rẻ hơn đến 5 triệu
Th8
Thời Sự
Chủ động, sáng tạo, xây dựng phường Bạch Mai giàu đẹp, văn minh
Th8
Thời Sự
Xác minh clip đôi nam nữ có hành động nhạy cảm trên xe Mercedes ở Ninh Bình
Th8
Thể Thao
Mourinho áp đảo Van Persie, Fenerbahce thắng Feyenoord ở Cúp C1
Th8
Radio My
Soumaki – Giải pháp bữa ăn nhanh lành mạnh và tiện lợi cho người bận rộn
Th8
Sức Khỏe
3 biện pháp phòng bệnh chikungunya
Th8
Sức Khỏe
Đây là 5 tín hiệu sớm nhất cơ thể phát ra khi tế bào ung thư đã tiếp cận ống mật của bạn!
Th8
Sức Khỏe
Diễn viên Bắc Hải qua đời
Th8
Công Nghệ
Cách đổi thẻ Căn cước theo đơn vị hành chính mới trên VNeID
Th8
Thời Sự
Bước chạy đà quyết liệt cho tăng trưởng
Th8
Thời Sự
Nữ sinh ở Hà Nội mất tích sau liên hoan, camera ghi cảnh lên ô tô màu đen với người lạ
Th8
Thể Thao
Mbappe bùng nổ, Real Madrid thắng to trận ‘tổng duyệt’ trước mùa giải
Th8
Giải Trí
Kaity Nguyễn chỉ cao 1m55, vì sao được mời đóng vai tiếp viên hàng không?
Th8
Thời Sự
Bộ GD-ĐT cảnh báo đặc biệt ‘3 bước dụ dỗ, lừa đảo’ học sinh, sinh viên trên mạng
Th8
Radio My
Lên Hà Nội chữa bệnh muốn ở nhờ nhà anh trai, nghe chị dâu nói chuyện, tôi bỏ đi và đòi lại 150 triệu
Th8
Sức Khỏe
Bác sĩ: 2 quả ngon miệng này mỗi ngày, ngừa cả đột quỵ, ung thư, bệnh gan
Th8
Thể Thao
PSG ngược dòng ngoạn mục để giành Siêu cúp châu Âu 2025
Th8
Thời Sự
Bổ sung chế định Thừa hành viên và Văn phòng Thi hành án dân sự
Th8
Ẩm Thực
Rau đặc sản Nghệ An ‘ăn sương, hít khí trời’ tự lớn, làm nộm cực ngon
Th8
Thời Sự
Diễn biến mới vụ Phó Bí thư xã lái xe biển xanh gây tai nạn chết người
Th8
Thể Thao
Tuyển U21 bóng chuyền Việt Nam vs Ai Cập: Vượt qua cú sốc
Th8
Giải Trí
Diễn viên Phương Oanh: Bây giờ tôi hay bị nói nhịu, chắc là hệ quả sau sinh
Th8
Thời Sự
Điều đặc biệt trong lễ khai giảng trên cả nước năm 2025
Th8
Radio My
Cô gái ở TPHCM 3 năm liền đóng viện phí cho người lạ gây sốt mạng xã hội
Th8
Sức Khỏe
Bệnh chikungunya: Những thông tin có thể bạn chưa biết
Th8
Thời Sự
Mua đất tưởng chắc ăn, sổ đỏ lại ‘vênh’: Trách nhiệm thuộc về ai?
Th8
Thể Thao
Được nhận vé từ U21 bóng chuyền Việt Nam, HLV Indonesia bất ngờ
Th8
Sức Khỏe
Ngừng ngay kinh doanh, sử dụng 5 mỹ phẩm trên toàn quốc
Th8
Thời Sự
Danh sách 34 công chức Bộ NN&MT về địa phương hỗ trợ quản lý đất đai
Th8
Thể Thao
Link xem trực tiếp bóng chuyền nữ U21 Việt Nam vs Ai Cập hôm nay 13/8/2025
Th8
Sức Khỏe
Tắm nước lạnh ngày nắng nóng: Sảng khoái nhưng tối kỵ với những người này
Th8
Thời Sự
Xây dựng xã Dương Hòa văn minh, hiện đại
Th8
Thời Sự
Dự báo thời tiết 13/8/2025: Miền Bắc vẫn nắng gắt, sắp đón đợt mưa lớn
Th8
Công Nghệ
Samsung Galaxy S25 FE lộ diện với 4 tùy chọn màu sắc, thiết kế gọn nhẹ hơn
Th8
Thời Sự
Đang nằm ngủ thì ngôi nhà bốc cháy, nam thanh niên 19 tuổi tử vong
Th8
Thời Sự
Người đàn ông Ninh Bình tử vong vì lý do hi hữu khi lái xe nâng
Th8
Ẩm Thực
Rau đặc sản ở miền Bắc trồng 1 lần hái cả năm, ăn bổ lại ngon
Th7
Giải Trí
Hàng trăm phụ nữ đổ về khu chợ cá Quảng Ngãi mỗi sớm tinh mơ, cái tên lạ khiến nhiều người khó hiểu
Th8
Thể Thao
Tuyển bóng chuyền nữ Việt Nam tái đấu Thái Lan: Chìa khóa Bích Tuyền
Th8
Giải Trí
Diễn viên ‘Nghề siêu khó’ tử vong bất thường trong ô tô ở tuổi 55
Th8
Thể Thao
Siêu máy tính dự đoán bất ngờ về ‘ông lớn’ mua sắm mạnh tay nhất Ngoại hạng Anh mùa Hè 2025
Th8