blogradio.vn – Trong lớp, tôi ngồi lặng lẽ, nghe bạn bè nói chuyện về điểm số, về giấc mơ vào đại học, về những kỳ vọng của bố mẹ, thầy cô. Nhưng tôi lại không biết mình đang đi về đâu, mình đang chạy đua với điều gì. Tôi thấy mình như một con thuyền trôi giữa đại dương rộng lớn, không bến bờ.
***
“Tuổi học trò tưởng chừng như vô lo, nhưng hóa ra lại là khoảng thời gian ngột ngạt nhất trong cuộc đời nhiều người.”
“Tôi đang học hay chỉ đang sống để làm hài lòng người khác?”
Tôi không biết bắt đầu từ đâu nữa. Có lẽ là từ một buổi sáng mệt mỏi như bao buổi sáng khác, khi đồng hồ reo lúc 5 giờ 30 phút, và tôi phải gượng dậy, mắt cay xè vì thức khuya làm bài tập hôm qua chưa xong. Tôi không hiểu nổi, tại sao việc đi học – một điều lẽ ra phải mở ra chân trời – lại khiến tôi cảm thấy như đang đi vào một đường hầm không lối thoát.
Tôi là học sinh lớp 11, học trường công lập ở thành phố, không phải top đầu nhưng cũng không tệ. Tôi không cá biệt, không nổi loạn, không phá phách gì cả. Tôi chỉ là một học sinh bình thường – nhưng tôi mệt. Mệt đến mức có những hôm, tôi chỉ muốn nằm lì trên giường và biến mất khỏi tất cả những tiết học, điểm số, kỳ vọng, so sánh, và cả những câu nói vô tình của người lớn.
“Tại sao điểm con không bằng bạn A?”, mẹ tôi hỏi khi thấy bài kiểm tra hóa chỉ được 6,5. Tôi cúi đầu, không nói gì. Không phải vì tôi không muốn trả lời, mà vì tôi không có gì để biện minh. Tôi đã học, tôi đã cố, tôi không lười biếng. Nhưng có vẻ như chừng đó là chưa đủ.
Với người lớn, một đứa trẻ 17 tuổi chỉ cần học. Học và học. Thành tích là thước đo, là bảo chứng cho tương lai. Nhưng ai trong số họ từng hỏi tôi rằng tôi có đang hạnh phúc với việc học không? Rằng tôi có đang thực sự hiểu, thực sự yêu thích điều gì không?
Có những ngày, tôi học liên tục từ sáng đến tối – sáng học ở trường, chiều học thêm, tối làm bài, rồi thi thử online, rồi ôn lại đề. Tôi không có thời gian để thở. Thậm chí không có cả thời gian để cảm nhận mình đang sống. Tôi sống như một cái máy được lập trình sẵn để chạy đua – không mục tiêu rõ ràng, chỉ biết không được dừng lại.
Cuối tuần, tôi không được ngủ nướng như bạn bè ngoài kia. Tôi phải đi học thêm toán, lý, văn, anh – xoay vòng như một bánh xe không hãm. Có hôm đi từ 7h sáng đến tận 9h tối mới về nhà, ăn vội bát cơm rồi lại cắm cúi làm bài.
Người lớn gọi đó là “chạy đà cho tương lai”.
Còn tôi… tôi gọi đó là đánh mất tuổi thơ.
Tôi không dám nói ra những suy nghĩ này với bố mẹ. Họ là người tốt, họ làm tất cả vì tôi. Nhưng họ không hiểu. Không hiểu rằng cái áp lực mà tôi đang gánh nó không phải chỉ là bài kiểm tra hay kỳ thi, mà là cảm giác lúc nào cũng thấy mình “chưa đủ tốt”. Lúc nào cũng thấy người khác làm được, còn mình thì không.
Mỗi lần nhìn thấy một bài đăng khoe thành tích của bạn bè – nào là được học bổng, nào là vào đội tuyển, thi quốc tế – tôi lại thấy tim mình thắt lại. Không phải vì ghen tị. Mà vì tôi lại tự hỏi: “Mình là ai trong tất cả những điều đó? Mình có gì để tự hào không?”
Tôi thấy mình trống rỗng. Như thể đang sống cuộc đời mà ai đó viết sẵn. Tôi không biết mình thực sự thích ngành gì, đam mê gì, vì từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ học những gì “nên học”, làm những gì “phải làm”. Tôi chưa từng có lựa chọn.
Tôi nhớ đã từng thích vẽ. Hồi lớp 7, tôi mê vẽ đến mức thức cả đêm chỉ để hoàn thành một bức chân dung. Nhưng rồi mọi người bảo: “Vẽ thì làm được gì? Có kiếm ra tiền không? Học hành cho tử tế đi đã.” Và tôi dần dẹp cọ, dẹp màu, dẹp cả niềm vui nhỏ nhoi ấy.
Tôi từng muốn học văn cho thật sâu, nhưng rồi người ta nói: “Văn thì mơ mộng thôi, học khoa học tự nhiên mới có tương lai.” Vậy là tôi chọn khối A, dù trong lòng không hoàn toàn muốn.
Tôi sống trong sự lựa chọn của người khác.
Và điều tệ nhất là tôi bắt đầu tin rằng, mình đúng là không xứng đáng chọn gì cho bản thân.
“Học đi, rồi sau này sẽ biết ơn.”
Họ nói vậy. Nhưng nếu đến cuối cùng, tôi chẳng còn gì ngoài một tấm bằng và những năm tháng kiệt sức, thì tôi sẽ biết ơn ai?
Tôi không muốn đổ lỗi. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục im lặng. Vì tôi tin rằng, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như thế này. Ngoài kia, chắc chắn còn rất nhiều học sinh đang học trong hoang mang, sống trong áp lực, cười trong mỏi mệt.
Có những đêm, tôi không thể ngủ. Tôi không buồn vì bài kiểm tra ngày mai, cũng không phải vì bài tập còn dang dở. Tôi thức vì một thứ khó gọi tên — cảm giác cô đơn trong chính tâm hồn mình.
Trong lớp, tôi ngồi lặng lẽ, nghe bạn bè nói chuyện về điểm số, về giấc mơ vào đại học, về những kỳ vọng của bố mẹ, thầy cô. Nhưng tôi lại không biết mình đang đi về đâu, mình đang chạy đua với điều gì. Tôi thấy mình như một con thuyền trôi giữa đại dương rộng lớn, không bến bờ.
Tôi không thể chia sẻ điều đó với ai. Vì nếu tôi nói ra, sẽ bị xem là yếu đuối, là lười biếng, là không biết cố gắng. “Ai cũng phải trải qua mà.”, “Mày chưa cố gắng hết sức thôi.”, “Không vất vả thì làm sao thành công?” — tôi nghe những câu đó đến thuộc lòng, và chúng như những chiếc gai cứa sâu vào tim.
Mỗi đêm thức trắng, tôi không chỉ đấu tranh với bài vở mà còn với chính bản thân mình — sự mệt mỏi, nỗi bất an, và cả những giấc mơ dần vỡ vụn.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần cố gắng thêm một chút, ngày mai sẽ khá hơn, sẽ tốt hơn. Nhưng ngày qua ngày, tôi chỉ thấy mình ngày càng kiệt sức, những ước mơ ngày nào mờ nhạt và xa vời.
Áp lực không chỉ đến từ bài vở hay điểm số. Nó còn là sự kỳ vọng của người khác đặt lên vai tôi – gia đình, thầy cô, bạn bè, xã hội.
“Con phải là niềm tự hào của bố mẹ.”
“Con phải đứng đầu lớp.”
“Con phải thi đậu trường đại học danh tiếng.”
Những lời ấy không chỉ là động lực, mà đôi khi trở thành gánh nặng nặng nề, khiến tôi cảm thấy mình không có quyền thất bại.
Tôi biết, người lớn chỉ muốn tốt cho tôi. Họ nhìn thấy tương lai rộng mở nếu tôi thành công. Nhưng họ quên mất rằng, tôi cũng cần được là chính mình, được sống theo cách của mình, được có những sai lầm và học hỏi từ chúng.
Tôi bị cuốn vào một vòng quay của sự hoàn hảo. Mỗi lần làm sai, tôi tự trách bản thân không ngừng. Tôi sợ rằng một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ phá hỏng tất cả. Đôi khi tôi muốn hét lên, muốn buông xuôi, nhưng lại bị ràng buộc bởi sự kỳ vọng và những lời hứa hẹn tương lai.
Nếu có thể, tôi chỉ muốn một ngày được sống chậm lại. Không ai hỏi điểm số, không ai so sánh, không ai thúc ép. Tôi chỉ muốn được học vì niềm vui của việc học, không phải vì thành tích.
Tôi muốn được thử sai, được yêu thương, được cười đùa mà không lo sợ bị đánh giá. Tôi muốn được nghe những câu hỏi đơn giản: “Con có thấy vui không?”, “Con có muốn làm gì không?”, thay vì những câu hỏi áp lực như: “Sao điểm chưa cao?”, “Sao chưa giỏi hơn bạn kia?”
Tuổi trẻ của tôi nên được dành cho những giấc mơ, cho những niềm vui nhỏ bé, cho những sai lầm và bài học quý giá. Chứ không phải cho những đêm trắng với sách vở, cho những ánh mắt thất vọng, cho những nỗi sợ không tên.
Tôi viết ra những dòng này không phải để than vãn, mà để chia sẻ. Tôi muốn những người lớn hiểu rằng, áp lực không chỉ là chuyện điểm số hay thi cử. Áp lực còn là những gánh nặng vô hình, khiến chúng tôi mất đi niềm vui và sự tự do.
Nếu có thể, hãy để chúng tôi được sống với đam mê của mình, được lựa chọn và sai lầm. Hãy cho chúng tôi cơ hội được hạnh phúc, không phải chỉ khi thành công mà ngay cả khi thất bại.
Bởi vì, dù có thế nào, chúng tôi vẫn là những đứa trẻ – cần yêu thương, cần thấu hiểu và cần được phép là chính mình.
© Nguyễn Ánh Dương – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Cứ Yêu Và Mãi Nhớ Người Từng Làm Mình Đau | Blog Radio
Radio My
Nữ quản giáo 23 tuổi trả giá vì tư tình với tù nhân nam
Th8
Sức Khỏe
4 loại “thịt dưỡng ẩm” nên ăn vào đầu mùa thu: Bổ dưỡng hơn thịt bò và cừu, đặc biệt dưỡng phổi, ngừa ho rất tốt
Th8
Sức Khỏe
Phát hiện thói quen “dẫn lối” cho loại ung thư nguy hiểm bậc nhất: Nhiều nam giới đang làm mỗi ngày
Th8
Công Nghệ
9 cách tăng tốc điện thoại Android chạy nhanh như vừa mới mua siêu đơn giản bạn nên biết
Th8
Công Nghệ
Từ ngôi vương 3.600 tỷ USD đến bờ vực chịu số phận giống BlackBerry: Apple đang tự đánh mất tương lai dù có 2,4 tỷ thiết bị iOS và 1,5 tỷ chiếc iPhone hoạt động
Th8
Thời Sự
Hồi ức về vị tướng cận vệ của Bác Hồ
Th8
Giải Trí
Lạ kỳ phiên chợ “người đứng, cá nằm” giữa núi rừng Sơn La, bán đủ sản vật hiếm nơi nào có
Th8
Thời Sự
Từ vụ nuôi, bán gà lôi trắng nhận án 6 năm tù: Cục Kiểm lâm chỉ cách nuôi đúng luật
Th8
Thể Thao
Donnarumma mắng PSG, Luis Enrique giải thích loại Người nhện
Th8
Radio My
Phẫn nộ vụ chồng ung thư phát hiện tài khoản hơn 3 tỷ đồng bị vợ rút sạch
Th8
Sức Khỏe
Top 3 kem chống nắng nâng tone da trắng hồng mà chẳng cần dùng filter hay makeup
Th8
Sức Khỏe
Không phải cá chép, đây mới là 3 loại cá nước ngọt “đại bổ” vào mùa hè: Vừa ngon lại “mát”, phòng đủ thứ bệnh
Th8
Công Nghệ
Mua ngay Bảo hiểm nhà tư nhân tại TGDĐ | ĐMX, bảo hiểm rủi ro cho tổ ấm của mình, giá ưu đãi chỉ từ 400K/năm
Th8
Công Nghệ
Vừa chốt xóa sổ 300 con đập, 8 ngày sau tuyên bố xây đập thủy điện 167 tỷ USD lớn nhất thế giới, Trung Quốc có tham vọng và công nghệ thế nào?
Th8
Công Nghệ
Ổ C bị đầy bất thường: Nguyên nhân và cách khắc phục chi tiết
Th8
Thời Sự
Phấn đấu xây dựng mô hình xã thông minh tại Thanh Oai
Th8
Ẩm Thực
Vụ du khách Lào bị tính 760.000 đồng vài xiên nướng: Phạt chủ hàng rong
Th8
Thời Sự
Người phụ nữ tử vong trong căn nhà khóa trái ở TPHCM
Th8
Thể Thao
Hà Nội FC tham vọng giành lại ngôi vô địch V-League và Cup Quốc gia
Th8
Thời Sự
Nữ sinh tốt nghiệp thủ khoa đại học với cách học lạ, nhiều người nghe không tin
Th8
Radio My
Chị họ đăng ảnh hẹn hò bạn trai giấu mặt, nhìn món quà chị đăng tôi phát hiện sự thật
Th8
Sức Khỏe
Phát hiện đột phá: Dầu dừa có khả năng chống được 8 loại ung thư
Th8
Sức Khỏe
Các quốc gia nào lắp máy khử rung tim ở nơi công cộng?
Th8
Công Nghệ
iPhone 18 Fold màn hình gập của Apple sắp ra mắt, giá khởi điểm từ 50 triệu đồng
Th8
Thời Sự
Đưa phường Vinh Hưng phát triển toàn diện, hiện đại
Th8
Thời Sự
VKS Hưng Yên: ‘Án sơ thẩm vụ gà lôi trắng không đúng với thay đổi của chính sách’
Th8
Thể Thao
Premier League 2025/26 khởi tranh: Man City tái sinh với Guardiola
Th8
Công Nghệ
Bị Google Street View chụp ảnh khoả thân, được bồi thường hơn 300 triệu
Th8
Radio My
Bố thu tiền thuê nhà của con gái 6 tuổi, phía sau là cách dạy con gây bão mạng
Th8
Sức Khỏe
Dấu hiệu nào cảnh báo nguy cơ đột tử do ngưng tim vào ban đêm?
Th8
Ẩm Thực
Ngon không cưỡng nổi với gà cay phô mai đang “gây bão”
Th8
Ẩm Thực
Cách làm cơm gà sốt teriyaki ngon quên sầu
Th8
Ẩm Thực
Học cách làm khoai lang kén thơm ngon, cả nhà mê tít
Th8
Ẩm Thực
Cách làm bánh mỳ hấp thịt mới lạ nhanh gọn cho bữa sáng
Th8
Ẩm Thực
Cách làm bánh sữa tươi chiên tưởng khó mà dễ không ngờ
Th8
Sức Khỏe
Ca phẫu thuật đặc biệt ghi dấu thành công của y khoa Việt Nam
Th8
Ẩm Thực
Hướng dẫn cách làm thăn lợn chiên xù giòn tan hấp dẫn
Th8
Ẩm Thực
Làm 5 món bánh hấp dẫn chỉ với chiếc chảo chống dính
Th8
Ẩm Thực
Cách làm lòng non xào dưa giòn ngon cả nhà đều thích
Th8
Ẩm Thực
Xuýt xoa cá hấp mắm gừng thơm lừng góc bếp
Th8
Ẩm Thực
Mách bạn cách làm heo quay giòn bì ngon ngất ngây
Th8
Ẩm Thực
Cách làm thịt chân giò giả cầy thơm ngon đặc biệt
Th8
Ẩm Thực
Mách bạn cách làm chuối đốt rượu thơm nồng, quyến rũ
Th8
Ẩm Thực
Bật mí cách nướng gà bằng nồi cơm điện ngon bá cháy
Th8
Ẩm Thực
2 cách làm đậu phụ dồn thịt sốt cà chua ngon, không nát
Th8
Ẩm Thực
Học làm bánh xèo kiểu Nhật ngon trứ danh tại nhà
Th8
Công Nghệ
Trải nghiệm hệ sinh thái Galaxy: Khi Galaxy Z Fold7 trở thành trung tâm kết nối
Th8
Ẩm Thực
Học cách làm kho quẹt chuẩn vị Nam Bộ chấm rau củ luộc
Th8
Ẩm Thực
Cách làm dạ dày hầm tiêu xanh nóng hổi xua tan mệt mỏi
Th8
Ẩm Thực
Bật mí cách nấu món súp trứng ngon ngất ngây
Th8
Thời Sự
Ô tô gây tai nạn liên hoàn chỉ dừng lại khi tông gãy trụ điện, tài xế nghi bị đột quỵ
Th8
Thời Sự
Hàng trăm thí sinh xét tuyển vào ĐH Y Dược TPHCM phải cung cấp minh chứng IELTS
Th8
Thời Sự
Thưởng 100 triệu đồng cho nam sinh đoạt Huy chương Vàng Olympic Tin học Quốc tế
Th8
Thể Thao
Sesko ra mắt ở Old Trafford, MU thắng Fiorentina ở loạt sút luân lưu
Th8
Thể Thao
Trọng tài Thái Lan báo cảnh sát sau khi bị hành hung trên sân, Madam Pang lập tức có hành động đáng chú ý
Th8
Thời Sự
Thêm hơn 400 xe buýt điện lăn bánh tại TPHCM
Th8
Giải Trí
‘Tranh khỏa thân có sự dung tục là do họa sĩ cố tình’
Th8
Thể Thao
Pep và Man City choáng váng, Rodri dính chấn thương mới
Th8