Tôi 33 tuổi, cưới vợ được 4 năm, kinh tế gia đình chưa dư dả. Hai vợ chồng còn phải thuê nhà ở thành phố, con nhỏ mới 2 tuổi. Thu nhập của tôi tạm đủ để lo sinh hoạt, chứ chưa thể tích lũy được nhiều. Tôi làm nhân viên kỹ thuật trong một công ty tư nhân, lương cũng chỉ ở mức trung bình.

Vợ tôi là con gái út trong nhà. Chị gái cô ấy lấy chồng trước vài năm, anh rể làm kinh doanh, nghe đâu mỗi tháng thu nhập vài trăm triệu. Mỗi lần đến nhà ngoại, thấy gia đình chị gái dư dả, mẹ vợ tôi luôn xuýt xoa tự hào. Tôi không để ý nhiều, nghĩ bà vui vì con gái lớn có chỗ dựa tốt, đâu biết có ngày mình bị mang ra so sánh.

Hôm ấy gia đình vợ tụ tập ăn cơm mừng sinh nhật bố vợ. Cả bữa cơm, câu chuyện chỉ xoay quanh những hợp đồng lớn, những chuyến du lịch sang chảnh của anh rể và chị vợ. Tôi lặng lẽ gắp miếng rau cho vợ, thi thoảng góp một câu chuyện nhỏ về công việc của mình nhưng chẳng ai chú ý. Mẹ vợ ngồi đối diện, nhìn tôi một lúc rồi buông một câu bâng quơ: “Con rể lớn thì lo được nhà, được xe cho vợ con. Còn con rể út thì… thôi, miễn sao thương vợ, chăm con là được.”

Trong bữa ăn sinh nhật bố vợ mẹ vợ nói 1 câu khiến tôi nghẹn họng
Ảnh minh họa.

Nghe qua thì giống như một lời động viên, nhưng sao tim tôi nghẹn lại. Tôi cố nuốt miếng cơm mà như có gì vướng ở cổ. Không khí trên mâm cơm chợt chùng xuống. Vợ tôi lúng túng gắp thêm đồ ăn cho tôi, nhưng tôi chỉ cười gượng: “Dạ, con cũng đang cố gắng ạ.” Mẹ vợ không dừng lại: “Ừ, thì cố mà lo. Thời buổi này mà còn đi thuê nhà, sau này con cái lớn cũng tội. Thấy anh chị nó chưa? Cưới nhau 3 năm mà mua liền hai căn hộ.”

Tôi lặng im, nghe mà lòng quặn lại. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc mua nhà cho vợ con, nhưng kinh tế mình đâu cho phép. Tôi làm thêm nhiều việc, buổi tối còn tranh thủ nhận sửa máy móc kiếm thêm, nhưng gom góp mãi cũng chỉ đủ trang trải cuộc sống, đâu dám mơ xa xỉ. Sau bữa cơm, tôi ra sân ngồi hút điếu thuốc cho nhẹ đầu. Vợ ra ngồi cạnh, lí nhí nói xin lỗi vì câu nói của mẹ. Tôi bảo không sao, nhưng thật ra cả người vẫn nóng ran. Là đàn ông, ai chẳng muốn lo cho vợ con đầy đủ. Nhưng bị so sánh như thế, nhất là ngay trước mặt mọi người lòng tự trọng của tôi bị chạm nặng nề.

Đêm đó về phòng, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Trong đầu cứ văng vẳng câu nói của mẹ vợ: “Con rể lớn thì lo được nhà, được xe… còn con rể út thì thôi…” Cảm giác như mình kém cỏi, như mình không xứng đáng với vợ vậy. Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm chạy bộ quanh xóm quê. Vừa chạy vừa nghĩ: Mình đâu thể thay đổi ngay lập tức, nhưng mình có thể nỗ lực hơn. Không phải để chứng minh cho ai thấy, mà để vợ con đỡ vất vả và cũng để bản thân bớt tủi thân khi bị so sánh.

Tôi bàn với vợ: “Anh sẽ cố gắng nhận thêm việc, tăng thu nhập. Em cũng phụ anh tiết kiệm nhé. Mình chưa mua được nhà thì ít ra cũng phải có khoản dành dụm, chứ cứ thuê mãi cũng mệt.” Vợ gật đầu, ôm tôi thật chặt. Câu nói của mẹ vợ làm tôi nghẹn họng hôm đó, nhưng cũng là lời nhắc nhở để tôi nhìn lại bản thân. Tôi không giận mẹ vợ, chỉ hơi buồn vì sự so sánh vô tình của bà. Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, càng bị chạm vào càng muốn vươn lên. Có lẽ sau này, tôi sẽ lấy đó làm động lực, để khi gặp lại mẹ vợ, tôi có thể tự tin nói: “Con đã lo được cho vợ con, không đến nỗi làm mẹ phải lo lắng nữa.”

Đôi khi một câu nói vô tình cũng khiến người ta tổn thương. Nhưng thay vì giận, tôi chọn cách biến nó thành áp lực tích cực. Vì cuối cùng tôi đâu sống để làm hài lòng người khác mà là để vợ con được hạnh phúc và để chính mình có thể ngẩng cao đầu.

Mẹ vợ cấp cứu nằm viện, lời chồng nói khiến tôi cay đắng trào nước mắtTôi không ngờ, người đàn ông mà tôi yêu, người con rể mà bố mẹ tôi hết lòng quý mến lại có thể nói ra câu phũ phàng đến vậy.

Theo Thương Trường