Gặp lại giữa ngã rẽ – 11 năm và hành trình của chúng tôi


blogradio.vn – Tôi yêu ánh mắt đầy day dứt của anh. Yêu sự dịu dàng anh dành cho tôi – ngay cả khi tôi chẳng biết cách yêu thương bản thân. Anh là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào quá khứ đầy bóng tối của tôi – và vẫn ở lại.

***

“Cuộc đời có những cuộc gặp tưởng chừng thoáng qua, nhưng hóa ra là khởi đầu cho cả một định mệnh.” 

Tôi gặp anh lần đầu ở New York, khi tôi mới 15 tuổi. Anh – lúc đó vẫn là một cô gái 20 tuổi – làm nhân viên pha chế trong một quán cà phê nhỏ gần khu tôi hay lui tới. Anh ít nói, có đôi mắt buồn và nụ cười rất lạ – nửa như cất giấu điều gì đó, nửa như đang thách thức cả thế giới.

Tôi không biết tại sao một cô gái đang làm pha chế ấy lại khiến tôi nhớ mãi. Chúng tôi chỉ trò chuyện vài lần, những câu chuyện vụn vặt về âm nhạc, thời tiết, hay một ly cà phê không đường. Nhưng có gì đó ở anh khiến tôi không thể quên.

Gap Lai Giua Nga Re %E2%80%93 11 Nam Va Hanh Trinh Cua Chung Toi

Một thời gian sau, tôi vô tình gặp lại anh – lần này là ở bệnh viện, trong một hành lang vội vã. Tôi ngỡ ngàng khi thấy anh trong chiếc áo blouse trắng, dáng vẻ đĩnh đạc và tự tin. Và rồi, điều khiến tôi càng bất ngờ hơn nữa: anh chính là sinh viên Y khoa, học trò của ba tôi.

Tôi nhìn anh bằng một ánh mắt khác. Không còn là cô gái pha chế cô đơn nữa. Mà là một người đang đi trên hành trình dũng cảm trở thành chính mình – một người đàn ông thực thụ, đang học để chữa lành người khác, trong khi bản thân cũng mang bao vết thương.

Tình yêu đến chậm rãi. Không rực rỡ, không ồn ào. Nhưng rất sâu.

Tôi yêu ánh mắt đầy day dứt của anh. Yêu sự dịu dàng anh dành cho tôi – ngay cả khi tôi chẳng biết cách yêu thương bản thân. Anh là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào quá khứ đầy bóng tối của tôi – và vẫn ở lại.

Chúng tôi đã bên nhau 11 năm. Từ những ngày vụng dại, vượt qua khoảng cách tuổi tác, định kiến xã hội, những lần giận hờn vì bất an và cả những cơn tuyệt vọng khi quá khứ của chúng tôi trỗi dậy.

Anh không hoàn hảo. Nhưng anh chưa từng bỏ cuộc – với tôi, với chính mình, với giấc mơ trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Và hôm nay, tôi đang mang trong mình đứa con của chúng tôi – một món quà của tình yêu, của niềm tin, và của bao điều không ai nghĩ là có thể.

Gia đình tôi giờ đã chấp nhận anh như máu mủ. Ba tôi – từng là thầy, nay là cha vợ. Mẹ nuôi tôi – từng nghi ngờ, nay lại là người nâng niu từng tấm hình siêu âm của cháu nội.

“Không phải ai cũng dũng cảm để yêu một người khác biệt. Nhưng nếu bạn đủ can đảm để thấy bên trong một trái tim, bạn sẽ nhận ra: tình yêu chẳng có giới hạn nào cả.”

Tôi viết câu chuyện này không để được ngưỡng mộ. Mà để nói với những ai đang chênh vênh giữa lựa chọn và định kiến:

Nếu bạn đủ yêu, hãy nắm tay nhau mà đi – dù con đường có gập ghềnh đến đâu.

© Yuhin Beat – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cùng Nhau Đi Qua Giông Bão Lại Buông Tay Vào Ngày Bình Yên | Radio Tâm Sự

 
 
 
 
 
 
 


Giải Trí

Lê Âu Ngân Anh:

Radio My

Cảm xúc

Radio My

Cảm xúc

Để lại một bình luận