Lá rụng


blogradio.vn – Trong gian bếp nhỏ nhắn, ông bà luôn giữ mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ. Dường như cái thói quen đó đã được hình thành trong thời gian ông bà ở nơi chiến khu. Đúng vậy, ông và bà đều là bộ đội, gặp nhau nơi chiến khu ở Hà Tĩnh. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và biết ơn khi được làm đứa cháu của ông bà. Cháu nhớ ông bà nhiều lắm!

***

Mỗi lần nhìn lên cành cây bưởi đung đưa trước cửa sổ phòng tôi, tôi lại tự hỏi: “Khi nào thì những chiếc lá này rụng hết nhỉ?” Tôi hỏi như vậy thôi chứ tôi chẳng hề muốn chúng nó rời xa cành cây mẹ bao giờ cả. Nhưng câu hỏi của tôi đã có đáp án khi thời gian chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông tới. Từng cơn gió lạnh của mùa đông, thứ khiến con người ta phải run lên bần bật, da nổi gai óc mỗi khi nó thổi qua. Tôi khẽ nhìn qua khung cửa sổ quen thuộc trong phòng tôi, những chiếc lá xanh mơn mởn giờ đây cũng đã chuyển sang màu rêu xám xịt. Chúng teo tóp lại, khô khốc như con người đã qua tuổi xế chiều. Và rồi cái cuống lá mạnh mẽ ấy cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, nó tách khỏi cành cây và nhẹ nhàng bay đi theo cơn gió lạnh buốt.

La Rung

Cũng trong ngày hôm đó, lúc tôi đã về nhà sau buổi học thêm ở trường, trong nhà chẳng có ai bởi bố mẹ tôi đã về quê. Tôi liền nhận được tin từ bố mẹ tôi rằng ông ngoại đã mất. Ông từ giã cõi trần trong mùa đông giá rét và lạnh lẽo giống như chiếc lá héo úa rời cành trước cửa sổ phòng tôi. Dường như tim tôi đã hẫng đi một nhịp, quặn thắt đi trong vài giây. Tôi lên xe về quê ngay trong buổi chiều ngày hôm đó. Bước đến ngôi nhà thân quen, tôi nhìn thấy linh cữu của ông, xung quanh là người thân và họ hàng và làn khói trắng xóa tỏa từ nén hương đang cháy. Tôi chẳng khóc, cũng chẳng thể nói gì, bởi tôi đã biết điều gì đến rồi cũng sẽ đến, nhưng nó đã đến quá nhanh. Ông đã bệnh nặng trong nhiều tháng qua, bà ngoại tôi cũng đã mất vào sau khi cơn đại dịch covid-19 lắng xuống trong hè năm 2020. Tôi cũng biết rằng từ nay về sau, vẫn là khung cảnh đơn sơ, quen thuộc này, nhưng người đã không còn. Bây giờ tất cả chỉ còn lại trong kí ức!

Kí ức tuổi thơ tôi không thể nào quên được! Sau khi kết thúc lớp 1, bước vào kì nghỉ hè, tôi về quê ngoại trong 2 -3 ngày. Một điều khá hài hước rằng ông và bà ngủ trên hai chiếc giường riêng và tôi ngủ cùng bà. Bà có thói quen dậy rất sớm để nhai trầu, và tôi cũng dậy theo bà. Dù đã gần 70, nhưng răng của bà vẫn đều và đẹp, đặc biệt là không hề bị nhuộm đỏ khi nhai trầu. Tóc bà là tóc xoăn tự nhiên và tôi cũng có một bộ tóc y như thế. Bà chăm sóc tôi từ khi tôi còn đỏ hỏn, bế tôi khi vừa tôi mới lọt lòng. Còn ông là một người đam mê sửa chữa và sáng chế, ông luôn tự tạo ra những đồ vật nhỏ trong nhà từ việc tự làm một cái xoong nhỏ, cái đòn, hộp đựng đồ bằng gỗ, ông sửa xe đạp cho hàng xóm xung quanh. Ngoài ra ông còn có sở thích chơi cờ tướng cùng hội bạn già trong xóm. Trước những tháng bệnh tái nặng, ông đã mua một chú mèo còn về nuôi, tôi cũng chỉ chơi với em được vài lần, vì ở xa nên tôi không thể thường xuyên về thăm. Sau cùng, ông cũng gửi em cho người khác nuôi.

Trong gian bếp nhỏ nhắn, ông bà luôn giữ mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ. Dường như cái thói quen đó đã được hình thành trong thời gian ông bà ở nơi chiến khu. Đúng vậy, ông và bà đều là bộ đội, gặp nhau nơi chiến khu ở Hà Tĩnh. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và biết ơn khi được làm đứa cháu của ông bà. Cháu nhớ ông bà nhiều lắm!

Tâm trí tôi như trôi theo cơn gió đông ấy, không còn cảm giác gì nữa, khi chốn thân thuộc chẳng còn ai, căn bếp bám đầy bụi vì không còn sử dụng nữa, bàn cờ tướng, sách báo cũng được cất gọn vào trong tủ. Trống trải…

Ước gì con không lớn

Ông bà cũng chẳng già

Nỗi nhớ này đủ lớn

Đứa con về hôm qua

© hanmeow – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sẽ Có Người Đi Cùng Bạn Đến Hết Đoạn Đường Còn Lại | Radio Tâm Sự


Radio My

Lá rụng

Để lại một bình luận