News :
Bên trong các ‘pháo đài công nghệ’: Nơi sức mạnh kinh tế từ Viettel Telecom chuyển hóa thành năng lực phòng thủ cho Tổ quốc Cần quy định rõ quyền lợi của hành khách trong lĩnh vực hàng không Vụ bé gái 4 tuổi bị bố đe dọa treo lên trần nhà ở Bắc Ninh: Chủ tịch xã nói gì? U22 Việt Nam: Phiên bản hoàn hảo ở SEA Games 33 Tìm ra phương pháp chữa hói đầu, kích thích mọc tóc cực tốt – sau 8 tuần là cải thiện rõ 4 giấc mơ báo hiệu điềm lành, ai gặp được thật đáng chúc mừng Dự báo thời tiết 23/10/2025: Hà Nội se lạnh, Đà Nẵng lo mưa lớn lịch sử cấu hình chưa kể #thinhhanh #cover #tintuc Camera ngoài trời đầu tiên có độ phân giải 6 MP đã có mặt tại TGDĐ, hình ảnh ban đêm như ban ngày, giá tốt Sát thủ Google Chrome của OpenAI đã xuất hiện: trình duyệt ChatGPT Atlas Bắt giữ đối tượng nghi ‘ngáo đá’ chống trả công an ở Bắc Ninh McTominay lập cú đúp, De Bruyne bất lực nhìn Napoli thảm bại Sức trẻ văn chương phương Nam: Dòng chảy không ngừng của người viết trẻ Ba sợi tóc và cuộc giám định ADN nối lại tình cha con sau 30 năm thất lạc Viêm hoại tử thực quản – dạ dày hiếm gặp do vi khuẩn lạ, thế giới mới ghi nhận 10 ca Công ty Việt Nam khai thác loại khoáng sản được cả thế giới săn lùng: Báo lãi hàng trăm tỷ đồng quý thứ 3 liên tiếp Ngâm vỏ chanh trong giấm, có ngay một loại nước đặc biệt, công dụng cực kỳ hữu ích tab | Diễm Xưa Tất tần tật về HONOR X7d: Pin 6.500mAh, camera 108MP và độ bền chuẩn 5 sao Người dân Đà Nẵng hối hả kéo tàu thuyền, dựng ‘đê’ chống ngập tránh bão số 12 Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 22/10: Chờ địa chấn ở cúp C1, C2 châu Á Nhạc sĩ Nhuận Phú xúc động kể chuyện được Tùng Dương cho tiền 4 loại trái cây giúp ‘làm sạch’ máu mỗi ngày Sức khỏe bé trai trong vụ cháy ở Gia Lai khiến bố mẹ bé tử vong Nữ bác sĩ 27 tuổi phát hiện nhiễm HIV, cách cô bị lây nhiễm khiến ai cũng lạnh sống lưng! Khám sức khỏe sinh sản ở đâu Hà Nội uy tín, thủ tục nhanh gọn Loa của các ông thế nào #thinhhanh #tintuc #cover

Ai đó rời đi để ta trưởng thành


blogradio.vn – Năm tháng qua đi, tuổi 17 của em đã nằm lại nơi sân trường năm ấy. Những cảm xúc thuở ban đầu giờ đây chỉ còn là một kỷ niệm đẹp đẽ, vẹn nguyên trong trí nhớ. Có người đã quên, có người day dứt, có người thản nhiên, nhưng riêng em – vẫn nhớ.

***

Có người từng nói rằng: “Lời nguyền năm 17 tuổi thực sự rất linh nghiệm. Người mà bạn gặp vào năm 17 tuổi chắc chắn sẽ tìm bạn lúc bạn 25 tuổi.” Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn, vô căn cứ, như một trò đùa của số phận, nhưng rồi lại có người chọn tin. Tin không phải để mong một điều gì đó kỳ diệu thật sự xảy ra, không phải để cố níu giữ một điều đã cũ, mà là để gửi gắm niềm hy vọng mong manh vào một trạm dừng chân nào đó nơi sâu thẳm trong tiềm thức – nơi cất giữ những điều đẹp nhất mà ta từng có, từng sống, từng thương.

Tuổi 17 – cái tuổi vừa chớm thanh xuân, vừa biết rung động đầu đời – có thể ngây dại, có thể bồng bột, nhưng là cái tuổi mà trái tim dường như biết yêu thương chân thành nhất. Người ta nói, tuổi 17 là tuổi đẹp nhất đời người, bởi lúc ấy ta còn đủ hồn nhiên để mơ mộng, còn đủ can đảm để yêu mà không toan tính, và còn đủ nhiệt thành để tin rằng mọi điều đều có thể trở thành mãi mãi.

Chúng ta đã gặp nhau vào độ tuổi ấy – cái tuổi mà sân trường vẫn rực nắng, mà những chiếc lá phượng cứ rơi xuống lòng người những xúc cảm không tên. Ngày gặp anh, nắng vàng như mật, gió lùa nhẹ qua tóc, em nhìn anh, lòng bỗng nhiên ngập tràn một cảm xúc kỳ lạ. Em không biết đó là gì, chỉ thấy tim mình lỡ một nhịp, thấy cả thế giới chợt lặng đi vài giây để cho ánh mắt ấy in sâu vào tâm trí. Rồi thời gian trôi nhanh như một giấc mộng. Những buổi tan học lặng lẽ đi ngang nhau, những lần chạm mặt vụng về nơi hành lang lớp học, những lần muốn cất lời nhưng lại chỉ biết cúi đầu đi thật nhanh… Tình cảm ấy lớn dần lên trong âm thầm, như cơn sóng ngầm giữa đại dương – không dữ dội, không ồn ào nhưng đủ để khiến lòng người rung động mãi không yên.

Ai Do Roi Di De Ta Truong Thanh

Ngày anh rời đi, trời đổ cơn mưa oi ả của mùa hạ. Em đứng đó, giữa sân trường, dưới cơn mưa, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau cánh cổng sắt đã bạc màu vì thời gian. Em không nói gì cả, chỉ chào anh bằng một cái nhìn lặng thinh. Mọi lời tạm biệt đều đã hóa thành cơn mưa rơi rả rích trong lòng. Khi ấy, em đã biết, có những người đi qua cuộc đời ta không phải để ở lại, mà chỉ để giúp ta trưởng thành.

Năm tháng qua đi, tuổi 17 của em đã nằm lại nơi sân trường năm ấy. Những cảm xúc thuở ban đầu giờ đây chỉ còn là một kỷ niệm đẹp đẽ, vẹn nguyên trong trí nhớ. Có người đã quên, có người day dứt, có người thản nhiên, nhưng riêng em – vẫn nhớ. Nhớ tất cả – từ nụ cười của anh, ánh mắt của anh, đến cả cái cách anh đạp xe đi qua em mỗi chiều hoàng hôn nhạt nắng. Em đã từng tự hỏi rất nhiều lần: Nếu khi ấy em đủ dũng cảm nói ra, thì mọi chuyện có khác đi không? Nhưng rồi em chấp nhận – đôi khi sự im lặng chính là câu trả lời dịu dàng nhất cho một mối tình không thể gọi tên.

Bảy năm trôi qua – cái “lúc 25 tuổi” mà người ta vẫn nhắc đến trong câu nói ấy giờ không còn xa. Có những buổi chiều, em ngồi một mình, nghe lại bản nhạc năm xưa vô tình bắt gặp trên chiếc radio cũ, lòng lại bồi hồi nhớ về một thời đã qua. Có những ngày, giữa dòng người đông đúc, em bỗng thấy một bóng dáng quen quen và tim chợt loạn nhịp. Em không mong anh sẽ tìm về, không hy vọng vào một phép màu nào đó, chỉ là đôi khi em nhớ, một nỗi nhớ không thể diễn tả bằng lời.

Yêu là thế, thương là thế, nhưng suy cho cùng, chúng ta cũng chẳng thể chung đường. Có người bước tiếp với người mới, có người vẫn hoài niệm về người cũ, nhưng tất cả đều có một điểm chung – đó là đã từng yêu một ai đó bằng tất cả chân thành của tuổi trẻ. Đó là điều không ai có thể phủ nhận.

Em đã từng mơ rất nhiều về tương lai, trong đó có hình bóng anh, có cả những điều ngốc nghếch như một ngôi nhà nhỏ, một vườn cây xanh và hai trái tim cùng đập nhịp. Nhưng rồi cuộc sống dạy em rằng, không phải mơ ước nào cũng thành sự thật, không phải ai ta yêu cũng là người sẽ ở lại sau cùng. Em không trách anh, không oán than điều gì cả, chỉ thấy tiếc – tiếc cho một thanh xuân từng đẹp đến thế.

Bây giờ, khi em nhìn lại, em không còn buồn nhiều như trước nữa. Trái tim em đã học được cách chấp nhận, học được cách mỉm cười khi nhớ về anh. Em hiểu rằng, có những thứ không thể giữ lại, nhưng có thể cất sâu trong tim như một phần ký ức không thể xóa nhòa. Cô gái năm 17 tuổi năm ấy đã lớn rồi, đã trưởng thành hơn, đã biết thế nào là buông bỏ mà không oán giận, đã biết thế nào là yêu mà không cần phải giữ.

Và có lẽ, ở một nơi nào đó, cũng có một người giống như em – vẫn dõi theo một người khác trong im lặng, không cần gặp lại, không cần giải thích, chỉ cần người ấy sống tốt, bình yên, vậy là đủ. Tình yêu đầu đôi khi không cần phải đi đến tận cùng, chỉ cần nó đã từng tồn tại trong tim – chân thành và vẹn nguyên như thế.

Em không quay đầu nữa, không bước đến nữa. Nhưng em biết, ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, vẫn có một góc nhỏ mang tên anh – nơi lưu giữ những tháng năm đẹp nhất của đời người.

© jiteps_ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mối Tình Năm 17 Tuổi Của Bạn Giờ Ra Sao? | Radio Tình Yêu