Ai đó rời đi để ta trưởng thành


blogradio.vn – Năm tháng qua đi, tuổi 17 của em đã nằm lại nơi sân trường năm ấy. Những cảm xúc thuở ban đầu giờ đây chỉ còn là một kỷ niệm đẹp đẽ, vẹn nguyên trong trí nhớ. Có người đã quên, có người day dứt, có người thản nhiên, nhưng riêng em – vẫn nhớ.

***

Có người từng nói rằng: “Lời nguyền năm 17 tuổi thực sự rất linh nghiệm. Người mà bạn gặp vào năm 17 tuổi chắc chắn sẽ tìm bạn lúc bạn 25 tuổi.” Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn, vô căn cứ, như một trò đùa của số phận, nhưng rồi lại có người chọn tin. Tin không phải để mong một điều gì đó kỳ diệu thật sự xảy ra, không phải để cố níu giữ một điều đã cũ, mà là để gửi gắm niềm hy vọng mong manh vào một trạm dừng chân nào đó nơi sâu thẳm trong tiềm thức – nơi cất giữ những điều đẹp nhất mà ta từng có, từng sống, từng thương.

Tuổi 17 – cái tuổi vừa chớm thanh xuân, vừa biết rung động đầu đời – có thể ngây dại, có thể bồng bột, nhưng là cái tuổi mà trái tim dường như biết yêu thương chân thành nhất. Người ta nói, tuổi 17 là tuổi đẹp nhất đời người, bởi lúc ấy ta còn đủ hồn nhiên để mơ mộng, còn đủ can đảm để yêu mà không toan tính, và còn đủ nhiệt thành để tin rằng mọi điều đều có thể trở thành mãi mãi.

Chúng ta đã gặp nhau vào độ tuổi ấy – cái tuổi mà sân trường vẫn rực nắng, mà những chiếc lá phượng cứ rơi xuống lòng người những xúc cảm không tên. Ngày gặp anh, nắng vàng như mật, gió lùa nhẹ qua tóc, em nhìn anh, lòng bỗng nhiên ngập tràn một cảm xúc kỳ lạ. Em không biết đó là gì, chỉ thấy tim mình lỡ một nhịp, thấy cả thế giới chợt lặng đi vài giây để cho ánh mắt ấy in sâu vào tâm trí. Rồi thời gian trôi nhanh như một giấc mộng. Những buổi tan học lặng lẽ đi ngang nhau, những lần chạm mặt vụng về nơi hành lang lớp học, những lần muốn cất lời nhưng lại chỉ biết cúi đầu đi thật nhanh… Tình cảm ấy lớn dần lên trong âm thầm, như cơn sóng ngầm giữa đại dương – không dữ dội, không ồn ào nhưng đủ để khiến lòng người rung động mãi không yên.

Ai Do Roi Di De Ta Truong Thanh

Ngày anh rời đi, trời đổ cơn mưa oi ả của mùa hạ. Em đứng đó, giữa sân trường, dưới cơn mưa, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau cánh cổng sắt đã bạc màu vì thời gian. Em không nói gì cả, chỉ chào anh bằng một cái nhìn lặng thinh. Mọi lời tạm biệt đều đã hóa thành cơn mưa rơi rả rích trong lòng. Khi ấy, em đã biết, có những người đi qua cuộc đời ta không phải để ở lại, mà chỉ để giúp ta trưởng thành.

Năm tháng qua đi, tuổi 17 của em đã nằm lại nơi sân trường năm ấy. Những cảm xúc thuở ban đầu giờ đây chỉ còn là một kỷ niệm đẹp đẽ, vẹn nguyên trong trí nhớ. Có người đã quên, có người day dứt, có người thản nhiên, nhưng riêng em – vẫn nhớ. Nhớ tất cả – từ nụ cười của anh, ánh mắt của anh, đến cả cái cách anh đạp xe đi qua em mỗi chiều hoàng hôn nhạt nắng. Em đã từng tự hỏi rất nhiều lần: Nếu khi ấy em đủ dũng cảm nói ra, thì mọi chuyện có khác đi không? Nhưng rồi em chấp nhận – đôi khi sự im lặng chính là câu trả lời dịu dàng nhất cho một mối tình không thể gọi tên.

Bảy năm trôi qua – cái “lúc 25 tuổi” mà người ta vẫn nhắc đến trong câu nói ấy giờ không còn xa. Có những buổi chiều, em ngồi một mình, nghe lại bản nhạc năm xưa vô tình bắt gặp trên chiếc radio cũ, lòng lại bồi hồi nhớ về một thời đã qua. Có những ngày, giữa dòng người đông đúc, em bỗng thấy một bóng dáng quen quen và tim chợt loạn nhịp. Em không mong anh sẽ tìm về, không hy vọng vào một phép màu nào đó, chỉ là đôi khi em nhớ, một nỗi nhớ không thể diễn tả bằng lời.

Yêu là thế, thương là thế, nhưng suy cho cùng, chúng ta cũng chẳng thể chung đường. Có người bước tiếp với người mới, có người vẫn hoài niệm về người cũ, nhưng tất cả đều có một điểm chung – đó là đã từng yêu một ai đó bằng tất cả chân thành của tuổi trẻ. Đó là điều không ai có thể phủ nhận.

Em đã từng mơ rất nhiều về tương lai, trong đó có hình bóng anh, có cả những điều ngốc nghếch như một ngôi nhà nhỏ, một vườn cây xanh và hai trái tim cùng đập nhịp. Nhưng rồi cuộc sống dạy em rằng, không phải mơ ước nào cũng thành sự thật, không phải ai ta yêu cũng là người sẽ ở lại sau cùng. Em không trách anh, không oán than điều gì cả, chỉ thấy tiếc – tiếc cho một thanh xuân từng đẹp đến thế.

Bây giờ, khi em nhìn lại, em không còn buồn nhiều như trước nữa. Trái tim em đã học được cách chấp nhận, học được cách mỉm cười khi nhớ về anh. Em hiểu rằng, có những thứ không thể giữ lại, nhưng có thể cất sâu trong tim như một phần ký ức không thể xóa nhòa. Cô gái năm 17 tuổi năm ấy đã lớn rồi, đã trưởng thành hơn, đã biết thế nào là buông bỏ mà không oán giận, đã biết thế nào là yêu mà không cần phải giữ.

Và có lẽ, ở một nơi nào đó, cũng có một người giống như em – vẫn dõi theo một người khác trong im lặng, không cần gặp lại, không cần giải thích, chỉ cần người ấy sống tốt, bình yên, vậy là đủ. Tình yêu đầu đôi khi không cần phải đi đến tận cùng, chỉ cần nó đã từng tồn tại trong tim – chân thành và vẹn nguyên như thế.

Em không quay đầu nữa, không bước đến nữa. Nhưng em biết, ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, vẫn có một góc nhỏ mang tên anh – nơi lưu giữ những tháng năm đẹp nhất của đời người.

© jiteps_ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mối Tình Năm 17 Tuổi Của Bạn Giờ Ra Sao? | Radio Tình Yêu


Radio My

Lá rụng

Để lại một bình luận