blogradio.vn – Cu Tin im lặng. Nó không phải đứa nói nhiều, nhưng là đứa để ý. Mấy hôm nay, ba hay lặng lẽ ngồi nhìn ảnh cũ trong điện thoại. Còn mẹ – mẹ không còn tránh mặt ba mỗi lần giao con nữa. Có gì đó đã thay đổi. Chậm rãi. Nhẹ nhàng. Nhưng rõ ràng.
***
Trời sẩm tối. Thành phố như vừa khoác lên một lớp áo khói bụi mỏng, mỏi mệt và lặng lẽ. Hùng ngồi sau tay lái, ánh đèn đỏ của đèn giao thông phản chiếu qua kính xe, in hằn lên gương mặt anh một màu cam nhạt đầy u uẩn.
Ghế sau, cu Tin ngồi ngoan ngoãn, tai đeo tai nghe, dán mắt vào màn hình điện thoại, nhưng Hùng biết thằng bé không thực sự tập trung. Mỗi lần sắp tới lượt gặp mẹ và em gái, cu Tin luôn im lặng bất thường. Cũng như chính anh – trong lòng dấy lên những cảm xúc không tên, mỗi khi ngày cuối tuần đến gần.
Ly hôn gần ba tháng. Không tiếng cãi vã, không lời oán trách. Chỉ là hai con người, sống cạnh nhau đủ lâu để mọi nỗ lực hàn gắn trở thành vô nghĩa. Họ chia tay trong lặng lẽ, như cách hai dòng sông âm thầm chảy về hai hướng, không kèn không trống, nhưng cũng chẳng còn lối quay về.
Hùng nhận nuôi cu Tin, Minh đưa bé Mít theo mình. Quyết định không dễ dàng, nhưng họ thỏa thuận một điều: mỗi cuối tuần, hai đứa trẻ sẽ được gặp nhau, được đi chơi như chưa từng có một cuộc chia ly.
Đó là lời hứa duy nhất mà cả hai đều cố giữ, giữa vô số điều đã không còn cứu vãn được nữa.
Minh đứng chờ trước cổng trung tâm thương mại. Trời hôm nay có chút lạnh, gió thổi khiến tóc cô bay tán loạn. Cô khẽ kéo cao cổ áo, mắt dõi về phía ngã tư nơi xe cộ cứ nối đuôi nhau, bất tận và vô tâm.
Khi chiếc xe quen thuộc dừng lại, Minh mỉm cười, một nụ cười mệt nhưng dịu dàng. Cu Tin chạy xuống xe trước, ôm chầm lấy em gái – hai đứa trẻ ríu rít như chưa từng bị chia lìa, như thể mỗi tuần chỉ là một giấc ngủ trưa.
Hùng bước xuống sau. Cả anh và Minh đều chậm rãi, như thể bất kỳ cử chỉ nào cũng cần được cân nhắc. Không ai biết phải gọi người kia là gì nữa. Không còn là “chồng”, cũng chưa hẳn là “người cũ”. Chỉ là hai người lớn, từng yêu, từng sống chung, giờ đây cùng nhau đưa con đi chơi mỗi cuối tuần.
“Em khỏe không?”
“Cũng bình thường. Công việc dạo này sao rồi?”
“Ổn. Cu Tin thì nghịch như quỷ, như hồi bé Mít lúc ba tuổi.”
Minh bật cười. Một nụ cười không kịp ngăn, vừa chân thật vừa đau.
Cả hai cũng nhìn về phía trước – nơi hai đứa trẻ đang tíu tít chọn phim. Trong khoảnh khắc ấy, họ giống như hai người lạ quen biết quá rõ về nhau, nhưng lại không dám bước thêm một bước nào.
Sau suất chiếu, Minh và Hùng dẫn hai đứa đi ăn. Một quán nhỏ trong hẻm, quen thuộc từ những ngày họ còn hẹn hò. Bé Mít nhảy chân sáo vào bàn, gọi món giúp cả nhà như một người lớn.
“Con nhớ món bún bò ở đây lắm!”
“Còn nhớ hồi đó ai ăn cay không nổi, khóc như mưa không?” Hùng trêu, ánh mắt vô thức hướng về Minh.
Minh cúi đầu mỉm cười. “Giờ ăn cay được rồi. Không yếu như xưa nữa.”
Hùng không đáp. Nhưng trong tim anh dội lên một nhịp lạ – cảm giác nhoi nhói khi người ta nhận ra người phụ nữ từng dựa vào mình để khóc, giờ đã học cách đứng một mình.
Bữa ăn trôi qua giữa tiếng cười con trẻ và những mẩu đối thoại ngập ngừng. Mỗi câu nói đều như mang theo một lớp ký ức, một vệt xúc cảm chưa kịp khép.
Trên đường về, cu Tin thiếp đi sau khi ăn no. Bé Mít gối đầu lên vai mẹ, miệng vẫn líu lo kể chuyện trường lớp. Hùng lái xe, thi thoảng liếc qua gương chiếu hậu. Nhìn cả ba người phía sau, anh bất giác thấy mình như đang chở về một điều gì đó đã mất.
Nhưng cũng chỉ là thoáng chốc. Khi xe dừng, khi cửa mở, khi mỗi người bước về một hướng – thì khoảnh khắc ấy tan biến như một giấc mơ chưa kịp gọi tên.
Đêm hôm đó, Hùng nằm xoay lưng về phía bức tường trắng lạnh lẽo. Căn hộ mới thuê từ sau khi ly hôn vẫn còn mùi sơn và tiếng ồn của những người xa lạ sống quanh anh. Cu Tin ngủ say ở giường bên kia, thi thoảng trở mình, tay vẫn ôm chặt con gấu bông cũ mà Minh từng mua.
Hùng mở điện thoại. Lướt một lượt tin nhắn, chỉ toàn công việc và mấy cuộc hẹn ăn uống từ đám bạn độc thân đã lâu không gặp. Anh thoát ra, mở thư viện ảnh. Một tấm chụp trong buổi đi chơi hôm nay: cu Tin cõng bé Mít, hai đứa cười toe toét, phía sau là Minh đang giơ tay che nắng, ánh mắt nhìn con mà dịu đến lạ.
Không biết từ bao giờ, Hùng bắt đầu nhìn Minh như một người xa mà thân – người mà anh từng thuộc làu từng thói quen, từng đi cùng qua cả năm tháng vất vả lẫn dịu dàng. Giờ đây, mỗi cái chạm mắt đều như phải xin phép.
Ngón tay anh gõ vài chữ, rồi xóa. Lại gõ, rồi lại xóa. Cuối cùng, anh chỉ gửi:
“Em ngủ chưa?”
Tin nhắn gửi đi lúc 22:43. Hùng đặt điện thoại xuống bàn, toan tắt đèn ngủ thì nó rung nhẹ.
Minh: “Chưa. Sao vậy?”
Hùng: “Chỉ là… cảm ơn em hôm nay. Bọn trẻ vui lắm.”
Minh: “Ừ. Em cũng thấy vậy. Bé Mít cứ nhắc suốt.”
Dòng im lặng kéo dài hơn một phút. Rồi Minh nhắn tiếp:
“Lâu lắm rồi em mới thấy con cười kiểu đó.”
Một dấu chấm lửng trong lòng cả hai. Tin nhắn không nói hết những gì họ muốn nói. Như thể đằng sau những dòng chữ đơn giản kia là cả một tầng ký ức, một khoảng trống mà không ai biết phải bắt đầu lại từ đâu.
Hùng viết:
“Anh xin lỗi.”
Không có lời giải thích. Không nhắc chuyện cũ. Chỉ mấy chữ, nhẹ như gió, nhưng nặng trĩu lòng.
Mất gần năm phút sau, Minh mới trả lời:
“Em cũng vậy.”
Minh tắt đèn, nằm nghiêng người ôm bé Mít đang ngủ say bên cạnh. Cô vuốt nhẹ tóc con, lòng dâng lên cảm giác vừa bình yên, vừa hoang hoải. Cô không biết tin nhắn kia là gì – một lời xin lỗi muộn màng, hay một cái gõ cửa khẽ khàng vào vết nứt đã đóng bụi?
Cô nhớ ngày cưới. Nhớ lúc Hùng run rẩy cầm tay cô trước bàn thờ, nói nhỏ như sợ gió nghe được: “Anh sẽ không làm em khóc.” Lời hứa ấy, cuối cùng cũng vỡ vụn theo tháng năm.
Nhưng lúc này, nằm trong bóng tối, ôm con gái vào lòng, trong cô không có giận, không có trách. Chỉ có một câu hỏi lặng lẽ tự bật lên: Nếu người ta còn biết xin lỗi nhau… thì liệu còn đường để quay về không?
Sáng hôm sau, Hùng thức dậy sớm. Anh pha hai ly sữa, đặt một bên cho cu Tin, rồi ngồi nhìn ra cửa sổ – nơi thành phố bắt đầu rũ bỏ lớp sương mỏng để bắt đầu một ngày mới.
Anh biết rõ: có những thứ đã vỡ thì không thể lành. Nhưng cũng có những điều, nếu đủ kiên nhẫn, có thể chậm rãi bắt đầu lại – không phải như cũ, mà là một hình dạng khác. Đủ mềm để tha thứ, đủ sâu để yêu lại.
Cuối tuần, trời đổ mưa.
Không phải kiểu mưa ào ạt giông bão, mà là mưa rả rich, dai dẳng như thể ai đó trên cao cứ lặng lẽ gỡ từng sợi nhớ xuống mặt đất. Mưa làm phố phường mềm lại, tiếng còi xe bớt hung hăng, và cũng khiến lòng người chùng xuống như tấm khăn chưa kịp vắt khô.
Hôm ấy đến lượt Minh đưa con đi chơi. Cô định sẽ chỉ chở hai đứa đến thư viện – nơi mà cả cu Tin lẫn bé Mít đều thích, có phòng đọc thiếu nhi, có giá sách gỗ ấm màu nâu nhạt, và cả những chiếc ghế lười trải dọc ô cửa kính.
Nhưng vừa ra khỏi nhà không lâu, thì xe chết máy giữa đường. Mưa lúc đó bắt đầu nặng hạt hơn.
Minh đứng bên lề, tay giữ ô che cho hai đứa nhỏ, vừa cố gọi cứu hộ vừa không giấu được vẻ bối rối. Bé Mít bắt đầu nhăn mặt vì lạnh, còn cu Tin cố gồng lên như người lớn, nhưng mắt cứ nhìn mẹ mình với vẻ lo lắng.
Minh lúng túng đến mức không nghĩ ra người nào khác để gọi, ngoài một cái tên đã quá quen thuộc, nhưng giờ đây lại xa cách đến kỳ lạ.
Hùng.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn:
“Xe em hư. Đang kẹt ở đường Nguyễn Gia Trí. Có thể tới đón bọn nhỏ không?”
Chưa đầy năm phút sau, Hùng gọi lại. Giọng anh trầm, ngắn gọn, nhưng đủ khiến Minh thấy dịu đi một phần nào.
“Anh đến ngay. Đứng yên đó.”
Khi xe Hùng trờ tới, Minh đứng lặng bên mái hiên. Áo đã ướt, tóc cũng đã bắt đầu rối vì gió. Hai đứa nhỏ đã được đưa vào trong một quán cà phê bên đường, nhưng Minh vẫn đứng ngoài – một phần vì thói quen, phần khác… vì không muốn Hùng thấy mình trong bộ dạng tơi tả thế này.
Nhưng anh vẫn thấy. Và không nói gì.
Anh chỉ bước đến, mở cốp lấy một cái khăn, rồi vòng ra phía sau cô. Động tác nhẹ nhàng, không chạm vào vai, nhưng tay anh đưa lên, lau mái tóc ướt bằng một sự kiên nhẫn lạ lùng.
“Em không biết đứng né mưa à?”
“Em quen rồi.”
Câu trả lời bật ra, chua xót hơn cả điều cô nghĩ. Phải, cô quen đứng một mình, quen với mưa, quen với sự im lặng sau chia tay. Cũng như việc anh đã không còn ở đó mỗi khi cô gặp trục trặc gì trong đời.
Hùng không nói gì thêm. Anh cất khăn, quay sang nhìn cô thật lâu, rồi chỉ nói:
“Lên xe đi. Để anh chở ba mẹ con đi cho.”
Minh nhìn anh, một thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu. Không phải vì mưa, cũng không hẳn vì mệt. Chỉ là… đôi lúc, con người ta cần một nơi để tựa vào – dù chỉ là một đoạn ngắn trong ngày.
Chiếc xe trở nên yên tĩnh lạ thường. Cu Tin và bé Mít ngồi hàng ghế sau, thì thầm kể nhau nghe chuyện trường lớp. Hùng lái xe chậm rãi, còn Minh ngồi cạnh, mắt nhìn qua khung kính phủ nước loang loáng.
“Nếu ngày xưa em biết im lặng một chút, thì chắc mọi chuyện đã khác.”
Giọng cô rất nhỏ, như nói với chính mình.
Hùng giữ tay trên vô lăng, khẽ đáp:
“Không phải lỗi của em. Cũng không phải lỗi của anh. Mình… chỉ đã sai cách, ở những thời điểm quá quan trọng.”
Xe dừng lại trước thư viện. Mưa đã ngớt.
“Em vào chơi với bọn trẻ đi. Anh ngồi đợi.”
Minh định mở cửa xe, rồi khựng lại.
“Hay anh vào cùng? Lâu rồi… tụi nhỏ chưa được đọc sách với ba mẹ cùng lúc.”
Hùng im lặng một giây. Rồi anh gật đầu.
Và thế là lần đầu tiên sau ly hôn, họ ngồi lại cùng nhau – không phải trên ghế tòa án, không phải qua điện thoại, mà là trong một căn phòng nhỏ đầy sách và tiếng cười con trẻ. Không ai nói gì nhiều. Chỉ có những cái nhìn dịu lại, những cử chỉ giản đơn, và một điều gì đó chậm rãi nhen lên trong lòng – mong manh, nhưng thật.
Một cơn mưa không báo trước, đôi khi lại chính là khởi đầu cho một mùa nắng khác.
Tối hôm đó, bé Mít gác cằm lên tay cu Tin, thì thầm:
“Anh Tin nè… em nghĩ ba mẹ sắp quay lại rồi đó.”
Cu Tin lật người, gối tay sau đầu, mắt nhìn lên trần nhà nhà bà ngoại – nơi hai anh em ngủ lại mỗi cuối tuần.
“Sao em biết?”
“Thì hôm nay mẹ gọi ba vào thư viện chơi mà. Mẹ còn cười nữa! Mà mẹ cười thiệt, không phải cười kiểu “lịch sự với người lạ” như mấy tuần trước đâu.”
Cu Tin im lặng. Nó không phải đứa nói nhiều, nhưng là đứa để ý. Mấy hôm nay, ba hay lặng lẽ ngồi nhìn ảnh cũ trong điện thoại. Còn mẹ – mẹ không còn tránh mặt ba mỗi lần giao con nữa. Có gì đó đã thay đổi. Chậm rãi. Nhẹ nhàng. Nhưng rõ ràng.
“Anh cũng thấy… mẹ bắt đầu nhắn tin cho ba nhiều hơn.”
“Vậy mình giúp mẹ ba quay lại nha?” Bé Mít rúc rích.
Cu Tin quay đầu nhìn em gái, nửa buồn cười, nửa cảm động. Dù chỉ mới chín tuổi, Mít có một trái tim lấp lánh và một đôi mắt đầy hy vọng.
“Nếu ba mẹ không muốn thì sao?” Tin hỏi nhỏ.
Bé Mít suy nghĩ một hồi, rồi đáp, rất nhỏ nhưng chắc:
“Thì mình để ba mẹ nhớ thêm một chút nữa.”
Hôm sau, cu Tin nói muốn tổ chức một “bữa tiệc gia đình nhỏ” vào cuối tuần – lý do là nó sắp thi học kỳ, cần được cổ vũ tinh thần.
“Mẹ và ba cùng đi nha!” Nó nói với Minh.
Minh hơi ngạc nhiên. Từ trước đến nay, cu Tin rất kiệm lời, ít khi yêu cầu gì. Nhưng hôm nay, nó nhìn cô bằng ánh mắt trong veo, không vòi vĩnh, không nài ép – chỉ như đang hỏi một điều hoàn toàn tự nhiên: “Mẹ ăn cơm với ba và con được không?”
Minh không trả lời ngay. Nhưng đến tối, cô gửi cho Hùng một tin nhắn:
“Cu Tin muốn cả hai mình cùng đưa con đi chơi cuối tuần. Anh rảnh chứ?”
Chỉ ba phút sau, Hùng trả lời:
“Lúc nào cũng rảnh, nếu là vì tụi nhỏ.”
Câu nhắn đơn giản, nhưng Minh đọc lại đến ba lần. Không biết từ khi nào, những cuộc trò chuyện giữa họ đã bớt căng, bớt khách sáo. Và cô chợt nhận ra, mình đang chờ những tin nhắn ấy – không phải để nối lại một mối quan hệ, mà để lấp lại một phần nào đó trong lòng đã trống từ lâu.
Cuối tuần, cả bốn người đi dã ngoại ở công viên ven hồ. Một nơi Hùng từng chở Minh đi khi cô mang bầu cu Tin – buổi chiều mùa hè năm đó, họ ngồi ăn bánh mì, Minh cười nói không ngừng vì đứa bé trong bụng cứ đạp liên tục mỗi khi nghe tiếng chim.
Bây giờ, cu Tin 11 tuổi, bé Mít 9. Mọi thứ đã khác. Nhưng mùi cỏ ướt, nắng vàng vắt qua những tán cây, và tiếng cưởi của con trẻ – vẫn y như cũ.
Minh trải khăn, lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ nhà. Hùng lăng xăng phụ sắp chén đũa. Mít vừa nhai vừa huých nhẹ vào tay anh hai cái, thì thầm to một cách cố ý: “Ba ăn đi. Mẹ làm món ba thích nè!”
Minh đỏ mặt. Cô không định nói cho Hùng biết mình cố ý làm món gà sốt cam. Nhưng con nít thì không biết giấu giếm. Cũng giống như việc Mít vừa nháy mắt với anh trai – như thể nói “kế hoạch đang diễn ra tốt đẹp.”
Hùng cầm hộp thức ăn lên, mỉm cười. “Anh nhớ mùi vị này. Món này em làm ngon nhất.”
Minh không đáp, chỉ cúi đầu cười. Nhưng trong tim, một sợi dây nào đó vừa khẽ rung lên.
Không phải dây của kỷ niệm. Mà là dây của hiện tại – thứ đang dần chạm lại vào nhau, từ hai phía.
Cuối buổi, bé Mít nắm tay ba, cu Tin nắm tay mẹ, rồi cả hai… nhẹ nhàng hoán đổi.
“Đổi tay đi ba!”
“Đổi tay đi mẹ!”
Minh và Hùng nhìn nhau, lúng túng. Nhưng cuối cùng, cũng nắm tay ngược lại theo yêu cầu của tụi nhỏ. Không ai nói gì. Nhưng cả hai đều cảm thấy rõ: những ngón tay không còn xa lạ, chỉ là đã quen buông nhau quá lâu.
Hôm đó, trời nắng đẹp lạ thường.
Minh vừa đưa bé Mít đi học về thì điện thoại rung. Là cu Tin gọi.
“Mẹ ơi, trưa nay ba không đón con. Có cô Mai đón.”
Giọng nó không vui, cũng không giận. Chỉ là… lạ.
“Cô Mai nào?” Minh hỏi, cố giữ giọng bình thản.
“Cô bạn của ba. Cô xinh. Cười nhiều. Cô nói quen ba hồi còn đi làm chung.”
Ngừng một chút, cu Tin nói thêm, nhỏ đến mức Minh phải ghé sát điện thoại mới nghe:
“Cô ấy mua trà sữa cho con. Nhưng con thấy hơi khó chịu…”
Minh im lặng.
Cô không ghen. Không có quyền để ghen. Nhưng cái tên “Mai” khiến lòng cô cộm lên như hạt sạn nhỏ trong lòng bàn chân – không đau đến mức phải dừng lại, nhưng đủ để mỗi bước đi đều thấy… không yên.
Chiều hôm đó, Minh ngồi lâu hơn thường lệ bên hiên nhà. Bé Mít chơi một mình, vẽ một bức tranh có đủ bốn người – ba, mẹ, anh hai, và em gái, tay nắm tay đứng dưới cây táo to màu xanh lá đậm.
Minh ngắm bức tranh, rồi hỏi nhỏ:
“Nếu một ngày mẹ lấy chồng khác thì sao?”
Mít dừng tô màu, nhìn mẹ ngơ ngác:
“Mẹ lấy chồng khác, ba lấy vợ khác, thì ai chơi với con và anh Tin cuối tuần?”
Câu trả lời thật đến nghẹn ngào. Trẻ con không nghĩ đến tình yêu, chỉ nghĩ đến những điều giản đơn nhất: “Ai sẽ cùng mình đi công viên? Ai sẽ cười lúc mình kể chuyện ngốc nghếch? Ai sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm?”
Minh kéo con vào lòng, ôm thật chặt. Mít không hỏi thêm. Chỉ tựa đầu vào ngực mẹ, rồi thủ thỉ: “Con không thích cô Mai đâu. Mẹ đừng lấy chồng khác nha.”
Vài ngày sau, Minh tình cờ gặp lại Hùng khi đưa con đi học.
Họ đứng bên lề đường, giữa dòng xe tấp nập, cách nhau chỉ hai bước chân nhưng không ai biết nên bắt đầu từ đâu.
“Mai là ai?” Minh hỏi. Giọng không gay gắt, chỉ… cần một lời giải thích.
Hùng khựng lại. Rồi anh thở ra, thật nhẹ:
“Là đồng nghiệp cũ. Tụi anh từng hẹn hò một thời gian ngắn, sau khi ly hôn.”
“Giờ thì sao?”
“Cô ấy vẫn muốn quay lại. Nhưng anh thì không chắc nữa…”
Câu trả lời dở dang, như chính tình cảm mà Hùng đang chật vật xác định.
Minh nhìn anh, lần đầu sau rất lâu, nhìn thật sâu.
“Anh đã từng nghĩ… nếu em có ai khác thì sao chưa?”
“Rồi.” Hùng đáp.
“Và anh thấy sao?”
“Anh… không chịu nổi.”
Câu nói tuột ra không kịp nghĩ. Nhưng nó thật. Thật đến mức chính Hùng cũng bất ngờ vì sự thành thật ấy.
Minh quay mặt đi, không để anh thấy đôi mắt vừa kịp đỏ lên.
Cô biết, nếu người ta còn cảm thấy đau khi tưởng tượng người kia bên cạnh một ai khác – thì chắc chắn, trái tim họ vẫn chưa buông.
Tối hôm đó, Hùng nhắn tin:
“Anh nói với Mai là không thể tiếp tục. Không phải vì em. Mà vì… trong lòng anh, đã có câu trả lời rồi.”
Minh đọc tin nhắn xong, không trả lời. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không trằn trọc. Bên tai, tiếng Mít thì thầm trong mơ:
“Cả nhà mình… đi công viên nữa nha mẹ.”
Cơn mưa đầu hạ kéo về lúc chiều muộn, không dữ dội như những cơn mưa giông tháng Năm, mà là thứ mưa trầm ngâm – như thể trời cũng đang suy nghĩ.
Minh đứng bên khung cửa, nhìn mưa rơi trên mái hiên. Lòng cô cũng rơi từng giọt, nhưng lần này không còn là nỗi buồn. Mà là sự bình tĩnh. Một cảm giác rõ ràng, như khi người ta đã thôi hỏi “nên hay không”, mà bắt đầu tự hỏi “làm sao để bắt đầu lại một cách đúng đắn.”
Tin nhắn đến. Là Hùng.
“Anh ở dưới nhà.”
Minh bước ra mở cửa. Không dù, không áo mưa, anh đứng đó – ướt sũng, nhưng ánh mắt sáng và kiên định.
“Anh không muốn nhắn tin nữa,” Hùng nói. “Anh muốn nói hết, một lần, bằng tất cả sự tử tế còn lại trong anh.”
Minh mời anh vào. Cô pha hai ly trà gừng, đưa một ly cho anh, rồi ngồi xuống đối diện.
“Em nghe đây.”
Hùng im lặng một chút, rồi nói:
“Lúc mình ly hôn, anh nghĩ… có lẽ chúng ta đã cạn tình. Nhưng hóa ra không phải vậy. Là vì lúc đó, anh quá mỏi mệt, và em thì quá tổn thương. Mình không biết cách yêu mà không làm nhau đau.”
Minh siết nhẹ tay quanh ly trà. Nó còn nóng. Như tim cô lúc này.
“Bây giờ, anh không còn muốn tìm một người khác để lấp vào chỗ trống. Anh chỉ muốn hỏi: nếu được làm lại, chúng ta có thể học cách yêu nhau… mà không đánh mất nhau nữa không?”
Minh nhìn anh. Lần này, không còn giận, không còn tự vệ.
“Anh có chắc là mình còn đủ kiên nhẫn không?”
“Chắc. Vì lần này, anh biết: em không phải lựa chọn tốt nhất. Em là người duy nhất.”
Giữa tiếng mưa, một khoảng lặng như nín thở.
Minh mỉm cười. Nụ cười không rạng rỡ như xưa, nhưng sâu – và thật hơn bao giờ hết.
“Em cũng không muốn cứ mãi sống nửa vời. Nếu mình còn thương nhau, thì phải làm lại từ đầu. Nhưng không phải như xưa. Phải khác. Phải trưởng thành hơn.”
Hùng gật đầu.
“Không là yêu lại như cũ. Mà là yêu lại, từ đầu.”
Cuối tuần đó, cu Tin và bé Mít thấy ba đến đón sớm. Lạ hơn nữa là… mẹ cũng đi cùng.
“Ủa? Ba mẹ không chia nhau chở hả?” Mít ngạc nhiên.
“Không. Hôm nay ba mẹ chở tụi con cùng một xe,” Minh mỉm cười.
“Chuyến đi này dài lắm đó,” Hùng nói, quay sang nhìn các con qua gương chiếu hậu.
“Dài là sao ba?”
“Là… mình sẽ không quay về hai nhà nữa. Mà sẽ trở về một nhà.”
Mít hét lên một tiếng vui sướng. Cu Tin thì ngồi im một chút, rồi quay mặt ra cửa sổ, nhưng khóe môi nó cong lên – nhẹ thôi, nhưng đủ để hai người lớn nhận ra: những đứa trẻ đã chờ điều này lâu hơn họ tưởng.
Ngày hôm đó, bốn người ngồi ăn cùng nhau trong gian bếp nhỏ. Không hoa, không nến, không lời cầu hôn. Nhưng có tiếng chén đũa va nhau, tiếng con trẻ kể chuyện líu lo, và tiếng cười của người lớn – không còn là lịch sự, mà là từ tận trong lòng.
Và ở giữa bàn ăn, là một bát canh chua nóng hổi. Món ăn Minh từng nấu vào ngày đầu tiên cô dọn về nhà Hùng, mười hai năm trước.
…
Ngày… tháng… năm… (cũng không nhớ rõ lắm)
Hôm nay mẹ nấu canh chua. Lâu rồi mới thấy mẹ nấu món này. Món mà ba thích nhất. Cũng là món ba từng khen “ngon như nhà hàng”. Lúc đó mẹ đỏ mặt, còn giả bộ mắng ba là “nịnh hoài”.
Lúc đó… ba mẹ còn chưa ly hôn.
Khi ba mẹ chia tay, con không khóc. Chỉ đứng im nhìn hai người ký vào một tờ giấy. Con thấy tay mẹ run. Mắt ba nhìn xuống sàn nhà. Không ai nhìn nhau. Cả hai đều nghĩ tụi con còn nhỏ, không hiểu gì. Nhưng con hiểu.
Con biết, không ai muốn rời xa nhau. Chỉ là hai người đã quá mệt. Và không ai chịu xuống nước trước. Ai cũng muốn được “hiểu”, mà không ai chịu “hiểu trước”.
Nhưng con không trách. Con chỉ buồn.
Lúc đầu, Mỗi cuối tuần là cực hình. Con và em phải giả vờ vui, giả vờ như “mọi thứ vẫn ổn”. Con kể chuyện cười, em vẽ tranh có bốn người. Con biết hai người nhìn nhau nhiều, nhưng không ai dám nói gì.
Con thấy mẹ về nhà là ngồi thở dài. Thấy ba đứng nhìn ảnh cưới cũ trong điện thoại. Con thấy hết.
Rồi một hôm, em Mít hỏi con:
“Anh Tin, nếu tụi mình làm gì đó, ba mẹ có quay lại không?”
Con lắc đầu. Em Mít buồn. Nhưng hôm sau vẫn hí hoáy viết kế hoạch bằng bút chì lên giấy:
– Gợi ý mẹ làm món ba thích.
– Nói với ba mẹ đi chơi chung sẽ vui hơn.
– Tổ chức bữa tiệc “cổ vũ tinh thần”.
– Đổi tay lúc đi dạo để ba nắm tay mẹ.
Em viết sai chính tả, chữ “dạo” viết thành “giạo”. Nhưng con không sửa.
Vì con nghĩ, có khi… một chút sai sót nhỏ, cũng có thể dẫn đến điều đúng đắn.
Bây giờ thì ba mẹ quay lại rồi.
Không ai nói rõ là từ khi nào. Chỉ là… sáng nay ba nắm tay mẹ thật tự nhiên. Mẹ mắng ba quên tắt bếp, nhưng giọng nhẹ hều như mây. Em Mít cười tít mắt, còn con thì giả bộ chán. Nhưng trong lòng thì… vui muốn hét lên.
Con không cần ba mẹ phải hoàn hảo. Không cần nhà to, xe đẹp hay đi du lịch như bạn bè. Con chỉ cần những người lớn không buông tay nhau nữa.
Nếu có lần thứ hai giận dỗi, thì nhớ nha – đừng để đến mức phải ký giấy lần nữa mới biết mình còn thương.
Vì lần này, tụi con không lên kế hoạch nữa đâu.
Tụi con lớn rồi.
© Hoàng Sâm – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu Trái Tim Mệt Rồi, Hãy Buông Bạn Nhé | Radio Tâm Sự
Công Nghệ
Zalo thu phí zCloud trên iPhone đắt hơn Android, người dùng hỏi tại sao vậy?
Th8
Công Nghệ
Zalo ra thông báo quan trọng tới hàng chục triệu người dùng: Ai cũng nên cập nhật sớm, tránh mất quyền lợi
Th8
Công Nghệ
Zalo có thay đổi mới, người dùng cần biết kẻo mất quyền lợi
Th8
Thể Thao
Yu Zidi, thần đồng Trung Quốc 12 tuổi thay đổi bơi lội thế giới
Th8
Công Nghệ
YouTube triển khai AI xác minh độ tuổi người dùng từ tháng 8/2025
Th8
Công Nghệ
YouTube thử nghiệm AI tự chỉnh sửa video của người dùng
Th9
Công Nghệ
YouTube tặng 2 tháng Premium cho người dùng với 1 điều kiện
Th9
Công Nghệ
YouTube khai tử mục Thịnh hành
Th7
Công Nghệ
YouTube đã tiếp cận hơn 55 triệu người dùng từ 18 tuổi trở lên tại Việt Nam
Th8
Công Nghệ
YouTube bắt đầu “càn quét” tài khoản chia sẻ Premium Family không hợp lệ
Th9
Radio My
Yêu thương cho đi
Th9
Radio My
Yêu say đắm 2 năm, chàng trai ‘bỏ chạy’ sau 3 tháng sống thử
Th8
Radio My
Yêu người khác khi đang ly thân, có bị xem là ngoại tình?
Th9
Radio My
Yêu lại từ đầu
Th9
Thời Sự
Yêu cầu kiểm điểm vụ đề xuất lấy biệt thự trong di tích làm chỗ ở cho Phó giám đốc Sở
Th8
Thời Sự
Yên Bài: Vững bước phát triển, khẳng định vị thế sau sáp nhập
Th8
Công Nghệ
YBY1 lập kỳ tích vô địch cả hai hạng mục tại Đấu Trường Hỗn Chiến Mùa 2
Th8
Thể Thao
Yamal tỏa sáng, Barca đánh bại Mallorca ở vòng 1 La Liga 2025-2026
Th8
Thể Thao
Yamal lập cú đúp mừng áo số 10, Barca thắng to
Th8
Thể Thao
Yamal lập công, Barca ra quân tưng bừng nhờ…trọng tài
Th8
Thể Thao
Yamal khiến đối thủ đốt đền, Barca thoát hiểm phút bù giờ
Th8
Thể Thao
Yamal ghi bàn trong tình huống gây tranh cãi, Barcelona vẫn đứt mạch toàn thắng
Th9
Thể Thao
Yamal chói sáng, Barca đoạt cúp Joan Gamper
Th8
Thời Sự
Ý thức của người dân có chuyển biến tích cực
Th8
Ẩm Thực
Xuýt xoa cá hấp mắm gừng thơm lừng góc bếp
Th8
Thời Sự
Xuyên đêm đưa chuyên cơ từng chở Bác Hồ sang Triển lãm quốc gia
Th8
Thời Sự
Xưởng mất điện cả ngày bỗng cháy đỏ rực trong đêm, khói bốc cao hàng chục mét
Th8
Thời Sự
Xứng đáng với trọng trách, tạo dấu ấn đặc biệt trong lòng Nhân dân
Th9
Giải Trí
Xúc động ước nguyện tuổi 80 của NSND Bạch Tuyết
Th8
Giải Trí
Xúc động ngắm nhìn hình ảnh ‘Những người con của Tổ quốc’
Th8
Radio My
Xúc động lời dặn của bố chồng tương lai, cô gái vượt 1.200km về Nghệ An làm dâu
Th8
Thời Sự
Xúc động lễ chia tay thầy Lê Bá Khánh Trình, 4 tiến sĩ đàn hát ‘Thời thanh niên sôi nổi’
Th8
Thời Sự
Xúc động khoảnh khắc các biên đội trực thăng kéo cờ Đảng, cờ Tổ quốc bay trên Quảng trường Ba Đình
Th8
Thời Sự
Xúc động hình ảnh hàng trăm giáo viên tình nguyện đến vùng lũ dọn dẹp trường lớp
Th8
Giải Trí
Xúc động hàng triệu người hòa giọng Quốc ca trong ngày 2/9
Th9
Radio My
Xúc động cha già gánh gần 80kg đặc sản, vượt hơn 600km đến thăm con cháu
Th9
Công Nghệ
Xuất hiện iPhone 17 Pro nhái chạy Android: Thiết kế y hệt, cũng có Dynamic Island nhưng nhìn là biết hàng “đểu”
Th8
Thể Thao
Xuất hiện đội bóng Anh giải cứu Hojlund, MU reo vui
Th8
Thời Sự
Xuất hiện ‘hố tử thần’ trên quốc lộ nối Quảng Ngãi – Đà Nẵng
Th8
Thể Thao
Xuân Son, Duy Mạnh có hành động ý nghĩa trong ngày 2/9
Th9
Thể Thao
Xuân Son trở lại Việt Nam, báo tin cực vui với HLV Kim Sang Sik
Th9
Thể Thao
Xuân Son lỡ lượt đi V-League, Siêu Cúp Quốc gia nóng rực
Th8
Thể Thao
Xuân Son bất ngờ ‘diện’ áo đội bóng nhà giàu Saudi Arabia
Th8
Sức Khỏe
Xử trí ra sao nếu bị cô lập trong mưa bão?
Th8
Thời Sự
Xử phạt thanh niên lái ôtô mui trần kéo theo xe điện trên phố
Th8
Sức Khỏe
Xử phạt phòng khám ‘vẽ bệnh’ thu gần 30 triệu một ca phá thai ở TP.HCM
Th8
Thời Sự
Xử phạt nhóm người giăng lưới đánh cầu lông giữa đường ở TPHCM
Th8
Giải Trí
Xử phạt công ty tổ chức sự kiện mời Thông ‘soái ca’ biểu diễn
Th8
Thời Sự
Xử phạt chủ con bò ‘đột nhập’ hầm sông Sài Gòn khiến giao thông rối loạn
Th8
Công Nghệ
Xử lý trách nhiệm hình sự với người đứng đầu nếu để tấn công mạng gây hậu quả
Th8
Thông Tin Tiêu Dùng
3 loại cây hợp cả 5 mệnh, cực tốt cho gia đình nhiều người xung khắc, trồng trong nhà vừa đẹp vừa giàu
Th9
Thông Tin Tiêu Dùng
Tháng 7 dọn dẹp nhà cửa rất tốt nhưng phải tránh 3 điều này kẻo đại kỵ phong thủy làm hao tài tổn lộc
Th8
Sức Khỏe
‘Bất lực’, không thể ‘chiều’ vợ chỉ vì uống 1 thứ để bồi bổ
Th8
Thông Tin Tiêu Dùng
‘Bất ngờ Vĩnh Long’ từ cuộc thi ‘Chuyện của những dòng sông’
Th9
Thời Sự
‘Bí mật’ bên trong chiếc túi màu nâu sẫm bỏ quên giữa trưa ở sân bay Nội Bài
Th8
Giải Trí
‘Biểu tượng thiền ca huyền thoại’ đến Việt Nam trình diễn cùng Trần Mạnh Tuấn
Th9
Thể Thao
‘Bom tấn’ Florian Writz ghi bàn đầu tiên cho Liverpool
Th8
Giải Trí
‘Có anh nơi ấy bình yên’ tập 10: Chủ tịch Thứ ôm cặp tiền lên huyện để chạy chức
Th8