Tôi không sinh ra trong chiến tranh, nhưng vẫn cảm thấy nó trong từng nhịp thở


blogradio.vn – Vậy họ nên nhìn vào đâu? Họ có thể chờ sao? Thời gian có thể trôi đi, thảm kịch có thể lùi lại trong ký ức. Nhưng nó sẽ không biến mất, không thể xoá đi mà hằn sâu vào trái tim con người.

***

Tôi – một công dân trẻ của Đất nước đặt Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc lên hàng đầu, cảm thấy khó có thể tưởng tượng được những gì đang xảy ra tại các đất nước có chiến tranh.

Thế chiến thứ 2 đã chấm dứt gần một thế kỷ, nhưng Đất nước tôi chỉ mới hoàn toàn độc lập, thống nhất cách đây 50 năm. Trước đó, dân tộc tôi đã trải qua hàng nghìn năm đô hộ của phương Bắc, đối mặt với các cuộc chiến tranh xâm lược của phương Tây. Chúng tôi có thể khẳng định: dân tộc chúng tôi không phải là một dân tộc hiếu chiến, chúng tôi chưa bao giờ ủng hộ cuộc chiến tranh phi nghĩa nào. Nhưng chúng tôi lại nồng nàn một lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh bảo vệ chủ quyền của quốc gia, độc lập của dân tộc. Bởi vậy, dù khắc nghiệt, gian nan, dân tộc tôi chắc chắn không bao giờ khuất phục trước kẻ thù. Chính xương máu của cha ông chúng tôi đã vun vén cho hòa bình hôm nay của Đất nước. Hòa bình hôm nay trên Đất nước chúng tôi không phải tự nhiên mà có, mà là xương, là máu, là nước mắt, là hy sinh; là một sự thật hiển nhiên mà vô giá.

Tôi sinh ra vào những năm đầu tiên của thế kỷ 21, khi đất nước đã hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh của khói bom. Kinh tế lúc bấy giờ đang trong giai đoạn phục hồi và phát triển. Tôi có một tuổi thơ rất đẹp, có rất nhiều ước mơ. Khi tôi biết rằng, Đất nước chúng tôi nằm trong top những nước nghèo trên thế giới, có mức thu nhập bình quân đầu người ở mức trung bình thấp, tôi đã khá thất vọng. Nhưng sau này, khi lớn lên, tôi mới hiểu, điều khiến tôi thất vọng lúc nhỏ, đến bây giờ vẫn là khát  vọng, ước mơ của một số đất nước đang chìm vào bóng tối của chiến tranh.

Khi tôi càng lớn lên, Đất nước tôi ngày càng phát triển. Cuộc sống ngày càng hiện đại và thuận tiện hơn về mọi mặt, mặc dù cũng ngày càng khó khăn theo một cách khác. Ở Đất nước của chúng tôi, mọi người được sống tự do và yên bình. Điều đó không đồng nghĩa với việc chúng tôi sống mà không có khó khăn, mà là chúng tôi được hưởng những quyền con người cơ bản như Bác Hồ đã từng nêu trong bản “Tuyên ngôn độc lập”.

Toi Khong Sinh Ra Trong Chien Tranh%2C Nhung Van Cam Thay No Trong Tung Nhip Tho

Rồi vào một ngày đẹp trời, khi tôi đang thảnh thơi nằm xem điện thoại, tôi chợt bắt gặp những video đầy ám ảnh của các đất nước có chiến tranh. Tôi tự hỏi: Ngay bây giờ ư? Tại thời điểm này ư? Vì sao chiến tranh vẫn xảy ra khi ai cũng nhận thức được sự vô giá của hòa bình?

Họ gây ra các cuộc chiến tranh vì xung đột lợi ích, và họ sẵn sàng vứt bỏ một số lợi ích để giành lấy được lợi ích lớn hơn. Chắn chắn khi đưa ra lựa chọn bắt đầu một cuộc chiến, họ hoàn toàn có thể dự đoán được mức độ tổn thất, hoàn toàn đánh giá được hậu quả nặng nề sẽ quét qua cuộc đời của hàng triệu người dân, nhưng họ vẫn đưa ra lựa chọn tàn nhẫn.

Tôi không nói đến những cuộc chiến tự vệ. Tôi chỉ đang đặt câu hỏi về những quyết định từ chính những người được nhân dân tin tưởng bầu lên – nhưng lại đẩy chính nhân dân vào bi kịch.

Nếu như vậy, thì những người dân không quyền, không tiếng nói đấy, họ nên tin vào ai và họ nên làm gì để tiếp tục sống? Họ là người dân của một nước, đó là điều định sẵn từ khi sinh ra mà không thể lựa chọn. Ở vị trí đó, họ có một số quyền lợi và nghĩa vụ nhất định, nhưng hầu như hoàn toàn không có sức ảnh hưởng đối với các quyết định chính trị. Những gì họ biết là sống theo khuôn khổ của pháp luật và tin tưởng những vị lãnh đạo của quốc gia.

Thế nhưng, suy nghĩ của những vị lãnh đạo lại chưa bao giờ giống với những người dân, đặc biệt là ở những đất nước xung đột liên miên, hay những đất nước phân biệt giai cấp một cách nặng nề. Các quyết định được đưa ra lạnh lùng và dứt khoát, nhưng người trực tiếp chịu đựng hậu quả không phải là những người đưa ra quyết định, mà là người dân. Chính là nhân dân của đất nước đó, họ sẽ là những người đầu tiên cảm nhận được sự tàn phá, nỗi đau thể xác, sự đày đọa về tinh thần… Bởi chưa bao giờ mà chiến tranh chỉ xảy ra giữa các nhà lãnh đạo, họ quyết định tạo ra cuộc chiến tranh trong khi mình không phải là người phải gánh chịu nỗi đau do chiến tranh mang lại. Dù sao cũng cảm thấy như họ đã phản bội lại nhân dân.

Hơn hết, mỗi cuộc chiến tranh khi bắt đầu,chúng sẽ không bao giờ kết thúc chỉ sau một lần nổ súng. Công nghệ càng hiện đại, lực phá hủy và sát thương càng khủng khiếp. Chỉ trong nháy mắt, cả thành phố sống động có thể biến thành tro tàn chỉ trong vài giây. Rồi sau mỗi lần tấn công, những người có một chút may mắn – nếu còn sống – cũng đau khổ tới mức không còn muốn sống nữa. Họ đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng.

Nhưng sống thì vẫn cứ phải sống thôi. Họ không thể di cư đi nơi khác vì ở đâu cũng có chiến tranh, họ cũng không thể ngăn cản điều đó. Họ chỉ có thể chờ đợi cứu viện từ chính phủ. Nhưng chính phủ vẫn còn phải xoay xở đối phó với kẻ thù của họ, việc cứu trợ không phải là ưu tiên hàng đầu, nên chắc chắn họ không thể chỉ chờ vào chính phủ.

Vậy họ nên nhìn vào đâu? Họ có thể chờ sao? Thời gian có thể trôi đi, thảm kịch có thể lùi lại trong ký ức. Nhưng nó sẽ không biến mất, không thể xoá đi mà hằn sâu vào trái tim con người.

Trong tâm điểm của các cuộc chiến, người dân luôn là nơi cảm nhận được mùi vị của chiến tranh đầu tiên, họ chỉ biết chấp nhận và cố gắng vượt qua mà không thể làm gì hết. Họ căm phẫn trước những kẻ gây ra chiến tranh. Họ tự hỏi không biết nên đặt niềm tin vào đâu để sống sót. Nhưng sống giữa khói lửa, đôi khi… sống thôi cũng là một điều khủng khiếp.

*Bài viết không mang tính chính luận, chỉ là suy nghĩ đầy trăn trở của một người trẻ về số phận con người giữa chiến tranh.

© Hạ Vũ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Chúng Ta Bỏ Lỡ Điều Gì Trong Thanh Xuân | Blog Radio


Để lại một bình luận