Yêu thương nào ấp ủ những mầm non


blogradio.vn – Những năm sau đó, do bận việc này việc kia, tôi cũng không sao thu xếp được thời gian để về nhà vào ngày giỗ ông. Mỗi khi bồi hồi nhớ lại lần cuối được nói chuyện điện thoại với ông trước khi ông qua đời, tôi không sao kìm được lòng mình, tim bỗng hẫng đi vài nhịp.

***

Điều gì sẽ theo tôi đi suốt quãng đường đời thênh thang ấy. Phải chăng là những yêu thương đong đầy của những người thân ruột thịt?

Mấy đêm nay tôi ngủ không ngon giấc. Những giấc mơ chập chờn đưa đẩy tâm trí tôi như những giông gió trước cơn mưa rào làm tôi không sao ngủ được một mạch đến sáng. Giật mình thức giấc đã quá nửa đêm, tôi nhớ đến bà. Con thuyền chở đầy ăm ắp nỗi nhớ nhung trong tôi cứ thế lênh đênh trên dòng sông ký ức – trôi ngược dòng về khoảng không của quãng thời gian đã qua. Tôi nhìn lên cuốn lịch treo tường, còn vài ngày nữa là đến ngày giỗ ông nội. Phải chăng cả tháng nay tôi cứ nghĩ mãi về ông bà nội nên hai người biết tôi đang mong ngóng được về nhà để thắp nén hương thơm trên ban thờ mà ghé đến thăm tôi trong giấc mộng.

Bà nội tôi mất cách đây đã mười hai năm, vào ngày mồng Hai tết Nguyên Đán, bà nói lời vĩnh biệt chúng tôi để về miền cực lạc. Tôi nhớ năm đó mùa Đông không lạnh cắt da cắt thịt như mọi năm nhưng để lại trong lòng tôi nỗi buồn tê tái không sao ủ ấm lại được. Bà mất, mọi ăn uống sinh hoạt của ông được mẹ tôi chăm no đầy đủ nhưng ông sống một mình trong căn nhà trước nay từng có bà bầu bạn. Nhiều khi tôi tự hỏi: Ông có thấy cô đơn, khi các con có gia đình riêng, các cháu cũng lớn khôn mà bay đi muôn phương lập nghiệp, người bạn đời bên ông bấy lâu nay giờ chỉ còn sống trong ký ức của ông mỗi khi đêm về cô quạnh. Sau khi bà mất, mỗi dịp về thăm ông tôi vẫn thấy ông vui vẻ an yên tiếp tục đi qua những năm tháng của tuổi già. Và đến ngày ông bình thản chìm vào giấc ngủ ngàn thu đúng ngay vào đợt dịch Covid hoành hành. Tôi ở xa, không có cách nào để về tiễn ông đi một đoạn đường cuối cùng. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy khoảng cách đã gây ra những tiếc nuối vô cùng trong tôi mà không gì bù đắp được. Những năm sau đó, do bận việc này việc kia, tôi cũng không sao thu xếp được thời gian để về nhà vào ngày giỗ ông. Mỗi khi bồi hồi nhớ lại lần cuối được nói chuyện điện thoại với ông trước khi ông qua đời, tôi không sao kìm được lòng mình, tim bỗng hẫng đi vài nhịp.

Yeu Thuong Nao Ap U Nhung Mam Non

Nhà tôi và nhà ông sát vách chung sân nên tôi được gần ông nhiều từ những ngày thơ bé. Nếu tuổi thơ của tôi như cánh diều từ mặt đất dần vươn đến mây xanh thì ông chính là ngọn gió trong lành đã che chở nâng cánh để tôi bay cao hơn xa hơn.

Tôi là đứa nhát cáy, lại sợ ngã sợ đau nên khi các bạn cùng trang lứa biết đạp xe đến trường tôi vẫn ngồi sau xe ông chở mỗi ngày. Mùa Hè năm đó, mẹ mua cho tôi chiếc xe đạp và nhất quyết bắt tôi học chạy xe: “Cả làng cả nước nhỏ hơn mày người ta đã phóng xe vù vù rồi kìa con ơi”. Mẹ mong đợi rằng khi có xe mới tôi sẽ chăm chỉ luyện tập để nhanh biết đi nhưng tôi lại chẳng háo hức chạm vào xe lấy một lần vì vẫn sợ ngã đau. Mùa Hè năm đó, trên con đường ven biển lồng lộng gió mang theo vị mặn mòi của biển cả, dưới ánh nắng chiều tà phủ lên mặt biển những sợi dây kim tuyến lấp lánh, ông dạy tôi tập chạy xe đạp mà không hề để tôi ngã dù chỉ một lần. Tôi biết đi xe mà không bị trầy xước chân tay người gợm như tôi lo sợ nhưng ông thì đau lưng mỏi gối cả tháng liền sau đó.

Lớn hơn, tôi biết rằng: tôi vẫn thích được tíu tít chuyện trò cùng ông, ngồi sau xe ông chở đi đến mọi nơi hơn là phải đạp xe một mình trên đường rộng thênh thang.

“Là người con của vùng biển, ai lại không biết bơi” – Ông bảo tôi thế trước khi dạy tôi tập bơi. Biển quê tôi đẹp lắm! Màu nước ở đây không trong xanh như những vùng biển khác mà mang màu đục đục của phù sa do nằm ở cửa ngõ đổ ra biển Đông của sông Lạch Tray và sông Văn Úc. Bãi cát đen láng mịn trải dài theo hình vòng cung ôm lấy biển đã in lại bao dấu chân của hai ông cháu trong những chiều Hè oi ả. Sau khi bơi lội thoả thích giữa làn nước mát cùng những con sóng tầng tầng lớp lớp thi nhau xô bờ, ông cháu tôi thường ngồi dưới rặng dừa xanh hóng gió đến khi Mặt trời tìm về trốn sau đồi thông, chỉ còn hắt lên vài sợi nắng nhạt đan chéo vào nhau trên nền trời sâm sẫm.

Nằm nghĩ ngợi miên man mãi tôi cũng không ngủ tiếp được. Những ngày tháng xưa như được khắc tạc trong tâm trí – tay chạm nhẹ trái tim đã rộn ràng yêu thương. Tuổi thơ, ai cũng từng là một mầm non cần chăm sóc, tôi đã lớn lên như vậy: giữa tình yêu bình dị như cơn mưa rào mát lạnh, như nắng mai ấm nồng để hạt mầm đâm chồi lớn lên!

Ly Ty, Hong Kong – 2025.

© Ly Ty – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Ra Đi Kẻ Ở Lại | Radio Tâm Sự