Thanh xuân không kéo dài mãi, nhưng kỷ niệm thì có thể sống trọn đời


blogradio.vn – Dù đã nhiều năm trôi qua, những hình ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn trong máy tính cá nhân – như một kho báu ký ức mà mỗi lần mở lại, ai nấy đều bật cười hạnh phúc. Đó không chỉ là một đêm không ngủ, mà là đêm của tình bạn, của tuổi trẻ, và của những khoảnh khắc tự do hiếm có trong đời.

***

“Nếu không làm những điều ngu ngốc khi còn trẻ, chẳng còn gì khiến ta mỉm cười khi về già.” Câu nói ấy chưa bao giờ đúng hơn vào cái ngày đẹp trời nọ, sau hơn 17 năm xa cách, chúng tôi — nhóm bạn từng gắn bó một thời ở TP.HCM — bất ngờ hội ngộ. Chỉ một ánh mắt, một tràng cười, cả một bầu trời ký ức tuổi trẻ như ùa về, vỡ òa như đàn ong vỡ tổ. Những chuyện tưởng chừng đã nằm yên trong lớp bụi thời gian bỗng sống dậy – những lần cúp học đi chơi, những đêm chạy deadline vật vã trong tiếng cười rôm rả, những buổi tụ tập “ăn cả thế giới” với ví tiền mỏng dính.

Morico hôm đó vốn dĩ là một không gian sang trọng, yên tĩnh, nhưng góc phòng nơi chúng tôi ngồi thì vang rộn tiếng cười, lan tràn sự náo nhiệt, như thể thời gian đang quay ngược. Mỗi câu chuyện được kể lại, mỗi cái tên được nhắc đến, đều như thêm một chi tiết vào bức tranh thanh xuân rực rỡ – dại khờ, bốc đồng, nhưng thật đẹp. Chúng tôi nhận ra, hóa ra những điều từng nghĩ là “ngu ngốc” ấy, lại chính là phần ký ức khiến ta quý giá nhất. Bởi vì thanh xuân không kéo dài mãi, nhưng kỷ niệm thì có thể sống trọn đời.

Nhóm chúng tôi là một tập hợp đặc biệt của những con người mang cái tên bắt đầu từ những chữ cái đầu tiên trong bảng chữ cái – từ A đến C. Duyên phận đưa đẩy, chúng tôi gặp nhau tại lớp văn bằng 2 ngành Tài chính – Ngân hàng, Trường Đại học Kinh tế TP.HCM. Xuất thân từ nhiều ngành nghề khác nhau: người là cán bộ công an kinh tế thành phố, người là viên chức nhà nước, người hoạt động trong lĩnh vực marketing sôi động, người lại là giám đốc điều hành doanh nghiệp… Mỗi người một xuất phát điểm, một câu chuyện riêng, nhưng kỳ lạ thay, chúng tôi lại hòa hợp đến không ngờ. Không có khoảng cách tuổi tác, không có rào cản nghề nghiệp, chỉ có sự chân thành, tiếng cười và những buổi học tràn đầy năng lượng. Giữa bộn bề cuộc sống, chúng tôi tìm thấy nhau như những mảnh ghép vừa vặn, cùng nhau sẻ chia kiến thức, hỗ trợ trong học tập và thậm chí là tiếp thêm động lực cho nhau trong cuộc sống thường nhật. Nhóm “ABC” ấy không chỉ là tên gọi vui từ những chữ cái, mà là viết tắt cho “Ấm áp – Bình yên – Chân thành” – những giá trị mà chúng tôi cùng nhau vun đắp.

“Con Linh Anh lúc nào cũng thấy chép tài liệu, lại hay cúp học, vậy mà thi không rớt môn nào. Nó cũng thông minh đấy!” – Bích vừa nói vừa nhếch môi nửa đùa nửa thật khi nói về tôi.

“Còn Vân Anh thì siêng học vậy mà toàn rớt môn như cơm bữa.” – Bích tiếp tục, không chút kiêng dè.

Rồi quay sang tôi, Bích cười toe: “Còn tao ít rớt là nhờ copy bài của thằng Cường, chứ có học hành gì đâu!”

Hồi đó, những chuyện như vậy xảy ra thường như cơm bữa – quen đến mức thiếu là thấy nhớ. Không tự ái, không giận dỗi – vì chúng tôi hiểu nhau quá rõ. Những câu nói tưởng như “kém duyên” ấy thực ra chỉ là cái cớ để khơi lại những tháng ngày sinh viên đầy ắp kỷ niệm, khi mà học hành là phụ, tình bạn mới là chính. Chúng tôi cười hả hê, cười cho cái thời ngây ngô mà đầy màu sắc. Cái thời mà điểm số không quan trọng bằng việc ai chép bài cho ai, ai thức học cùng ai, ai từng giấu phao giúp bạn trong giờ thi… Và rồi, giữa tiếng cười ấy, chúng tôi thấy mình trẻ lại, như chưa từng rời xa nhau.

Những buổi hẹn hò sau giờ học dần trở thành thói quen khó bỏ. Chúng tôi thường tụ tập tại quán cà phê quen thuộc để hàn huyên tâm sự, chia sẻ những niềm vui nhỏ nhặt trong ngày hay trút bầu tâm sự về áp lực công việc, cuộc sống. Vào cuối tuần, những cuộc nhậu kéo dài đến tận khuya với tiếng cười vang vọng cả góc phố. Chúng tôi không chỉ là bạn học, mà còn như tri kỷ, như những người đồng hành cùng nhau vượt qua những tháng ngày vừa học, vừa làm đầy bận rộn mà ấm áp tình người.

Có lần cả nhóm rủ nhau đi Đà Lạt, lên kế hoạch kỹ lưỡng từ chuyện ăn ở cho đến chuyện… mặc gì cho đẹp. Cuối cùng, chúng tôi thống nhất đặt áo nhóm, không chỉ để đồng lòng mà còn để “lên hình” cho khí thế. Ai cũng háo hức, không giấu nổi sự phấn khích khi chiếc áo được giao đến. Vậy là cả nhóm rong ruổi khắp các điểm du lịch nổi tiếng ở Đà Lạt suốt 4 ngày 3 đêm, từ thác Datanla, đồi chè Cầu Đất đến chợ đêm và các quán cà phê sống ảo thần thánh. Trong hàng trăm tấm ảnh được chụp, có một tấm khiến ai cũng nhớ mãi: tấm ảnh cả nhóm quay lưng lại phía máy ảnh, đứng xếp hàng ngay ngắn giữa khung cảnh mờ sương của cao nguyên. Ôi trời! Không hiểu vô tình hay hữu ý, tấm ảnh ấy lại phơi bày một “sự thật lấp lánh” – đó là vòng ba của tất cả các bạn nữ trong nhóm đều “rất có tiềm năng”. Không ai bảo ai, sau khi xem ảnh, cả nhóm lập tức mở một cuộc bình chọn… vòng mông lý tưởng nhất. Người thắng không nhận được gì ngoài một tràng cười vỡ cả bụng từ những người còn lại, nhưng ai cũng thích thú khi tên mình được réo gọi giữa trận cười sảng khoái ấy. Chuyến đi ấy không chỉ để lại những bức ảnh đẹp, mà còn lưu giữ những khoảnh khắc vô tư, điên rồ và ngọt ngào – như cái cách chúng tôi cười ngả nghiêng vì… cái lưng và cái mông của nhau.

Tôi nhớ nhất là cái đêm Giao thừa Dương lịch năm 2009 – một trong những kỷ niệm khó quên nhất của thời thanh xuân sôi nổi. Sau khi hò reo đếm ngược thời khắc giao thừa, cả nhóm kéo nhau chạy rong khắp các con phố Sài Gòn. Đến khoảng 1 giờ 30 sáng, chúng tôi rủ nhau đến quán ăn của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng ở Quận 1 – vừa tò mò, vừa háo hức như những đứa trẻ lần đầu được đi chơi khuya. Ăn uống no nê, trò chuyện rôm rả, đến khi mệt lả, chúng tôi không biết đi đâu về đâu, đành ghé vào một quán cà phê nằm ở góc ngã tư tại Quận 10, gọi vài ly nước rồi ngả lưng luôn trên những chiếc ghế. Cả nhóm nằm vắt vẻo, ngủ chập chờn cho đến 4 giờ sáng. Khi mặt trời còn chưa kịp ló rạng, chúng tôi đã cùng nhau dắt xe đi ăn sáng, rồi từ biệt mỗi người một ngả, lòng vẫn lâng lâng niềm vui không thể gọi tên. Dù đã nhiều năm trôi qua, những hình ảnh ấy vẫn còn nguyên vẹn trong máy tính cá nhân – như một kho báu ký ức mà mỗi lần mở lại, ai nấy đều bật cười hạnh phúc. Đó không chỉ là một đêm không ngủ, mà là đêm của tình bạn, của tuổi trẻ, và của những khoảnh khắc tự do hiếm có trong đời.

Trong nhóm chúng tôi, nổi bật nhất về khoản… “chém gió có tâm” của tôi và Bích. Nói cho đúng, tụi tôi là cặp bài trùng trong khoản bịa chuyện và cà khịa người khác – nhưng tuyệt nhiên không phải để gây thù chuốc oán, mà đơn giản là để mang lại tiếng cười cho cả nhóm. Cái kiểu “nói xấu mà ai cũng muốn được nhắc đến” ấy mà!

Cứ mỗi lần có buổi hẹn hò đi chơi chung, thể nào cũng có người đi trễ. Vừa thấy đồng hồ nhảy sang phút thứ mười lăm là tôi lên tiếng ngay:

“Ông đó chắc còn đang đánh phấn, tô son chưa xong!”

Mọi người phá lên cười, còn “ông đó” thì chỉ biết lắc đầu cười trừ, quen rồi.

Bích cũng chẳng vừa. Hễ ai vắng mặt trong buổi hẹn là y như rằng Bích sẽ bịa ra lý do nghe vô lý nhưng lại khiến cả nhóm cười lăn:

“Chắc nó đang hẹn hò với bạn gái mới!”

“Bạn gái nào, nó ế mốc meo mấy năm nay mà Bích?”

“Thì tại vậy mới gọi là bạn gái trong tưởng tượng chứ sao!”

Chúng tôi còn có chiêu “mượn miệng người khác để nói điều mình nghĩ”, hay nói cách khác là “đổ thừa cho nhau”, mà người trong nhóm gọi là “truyền thống văn hóa Bích-Tôi”. Mỗi khi cần bịa gì đó cho thật ra trò, tôi sẽ phán:

“Bà Bích nói con Chi hôm đó nhìn mặt miễn cưỡng lắm, chắc không muốn đi gặp mày đâu Linh Anh.”

Rồi tôi bồi thêm:

“Bà Bích nói thằng Cường chắc khoe xe mới mua, chứ thật ra nó không ưa mày đâu!”

Ngay lập tức, Bích vào tiếp lời không chút do dự:

“Nó không ưa nên mới đi lấy vợ, chứ nó ưa mày là khác à!”

Chưa hết, Bích “tăng đô”:

“Còn Vân Anh á, nó chỉ muốn khoe biệt thự mới xây, chứ lòng dạ cũng y chang thằng Cường!”

Dòng tin nhắn cứ thế rộn ràng, rồi cả nhóm thả liên hoàn icon mặt cười toe toét, lăn lộn trên khung chat zalo như đang dự live show hài.

Thật ra, sau ngần ấy năm xa cách, mỗi người một cuộc sống riêng, vậy mà chỉ cần một cái chớp mắt, mọi thứ như được kéo về vẹn nguyên. Những màn “nói xấu trong tình thương mến thương” ấy chẳng những không khiến ai giận, mà còn trở thành gia vị đặc biệt cho tình bạn bền lâu. Chúng tôi hiểu nhau đủ để biết đằng sau những câu đùa là cả một trời thân thiết. Và đôi khi, được người ta “nói xấu” lại là một đặc ân – vì như vậy mới là người được nhớ đến.

Giờ đây, tất cả những người trong nhóm đều ở lại TPHCM, mỗi người một công việc, một cuộc sống riêng. Riêng tôi, đã chọn trở về quê, rời xa những ồn ào phố thị. Nhưng tình bạn của chúng tôi không vì khoảng cách mà phai nhạt. Cuộc gặp gỡ sau bao năm không phải để bắt đầu lại, mà chỉ để biết rằng… vẫn còn đó một điều gì đó chưa từng mất đi – một thứ tình cảm âm ỉ, bền bỉ, vượt qua cả thời gian và không gian.

Tháng Sáu, mưa lại rơi trên những con phố cũ. Chúng tôi ngồi bên nhau, giữa tiếng mưa và ký ức, nhận ra rằng có những yêu thương không hề tan biến – chỉ là không còn đúng lúc để giữ lấy. Dẫu vậy, vẫn còn những điều đẹp đẽ lưu lại trong tim, như vệt nắng cuối chiều còn vương trên mái hiên xưa.

Hẹn gặp lại nhau vào một ngày Sài Gòn nắng đẹp – không vội vàng, không áp lực, chỉ cần có nhau, đủ đầy tiếng cười và những câu chuyện không đầu không cuối. Đó là điều mà chúng tôi – những con người từng gắn bó – luôn hằng mong.

© Hoài Ân – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cứ Đi Rồi Sẽ Đến, Cứ Làm Rồi Sẽ Thấy Kết Quả | Blog Radio


Để lại một bình luận