Anh trai tôi và chị dâu từng là cặp đôi khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng không ai ngờ, sau hơn mười năm chung sống, họ lại kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn lạnh lùng. Người lớn có thể rẽ đôi đường, nhưng đứa trẻ mười tuổi thì biết đi đâu về đâu?

Tôi nhớ như in ngày anh trai gọi về: “Anh với chị dâu không còn có thể duy trì hôn nhân và sống chung được nữa. Anh phải đi làm ăn xa. Thằng bé ở với bà nội. Mẹ nó đã có dự định riêng rồi, chắc không lâu nữa sẽ tái hôn…” Tôi chết lặng. Đứa cháu trai mười tuổi, thông minh và ngoan ngoãn, giờ đây như một món đồ bị đem ra mặc cả. Càng đau hơn khi thấy mẹ tôi, một bà cụ ngoài 70, lưng còng, tay run rẩy vẫn phải cố chăm đứa cháu nhỏ, trong khi chính bản thân bà còn chẳng lo nổi. Mỗi lần về quê, nhìn thằng bé lon ton theo bà nội, áo quần xộc xệch, mắt hoe đỏ, tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Nó chẳng còn được nghe giọng ba kể chuyện, cũng không còn vòng tay mẹ ôm vào giấc ngủ. Tôi thấy rõ sự trống trải, hụt hẫng trong đôi mắt trẻ thơ ấy.

Tôi đã nghĩ rất nhiều. Hay là đón cháu lên thành phố sống cùng gia đình tôi? Tôi có thể lo cho nó việc học hành, môi trường tốt hơn, ít ra không phải sống cảnh bơ vơ thiếu thốn tình thương. Nhưng chuyện đâu đơn giản. Khi tôi thổ lộ ý định với vợ, cô ấy lập tức cau mày: “Anh nghĩ kĩ chưa? Chúng ta cũng đâu khá giả gì. Con mình còn đang tuổi ăn tuổi học. Thêm một đứa nữa, tiền nong, chỗ ở… rồi bao nhiêu phiền phức. Thôi thì anh gửi tiền về quê cho mẹ, để bà chăm cháu cũng được.” Tôi nghe mà lòng nặng trĩu. Với vợ tất cả gói gọn trong chữ “tiền”. Nhưng tôi hiểu, có những khoảng trống trong lòng trẻ con, tiền không bao giờ lấp đầy được.

Thương cháu trai 10 tuổi bơ vơ tôi muốn đưa về nuôi dưỡng nhưng vợ nhất quyết phản đối
Ảnh minh họa.

Những ngày sau, vợ và tôi liên tục tranh luận. Cô ấy nói tôi quá cảm tính, không nghĩ cho gia đình nhỏ của mình. Cô ấy lo sợ đón cháu về, tình cảm sẽ rối ren, con tôi sẽ thấy bất công. Tôi thì lại day dứt khi hình dung cảnh mẹ già lọm khọm dắt cháu đi học, vừa mệt vừa tủi. Có đêm, tôi mơ thấy cảnh thằng bé ngồi co ro ngoài sân, ngước mắt nhìn về phía xa, miệng khẽ gọi: “Bố ơi, mẹ ơi…” Tiếng gọi ấy như dao cứa vào tim. Tôi choàng tỉnh, trán vã mồ hôi, nước mắt ứa ra lúc nào không hay.

Một lần tôi mạnh dạn nói thẳng với vợ: “Anh không yên lòng khi thấy mẹ già phải nuôi cháu. Nó đâu có tội. Nếu cha mẹ nó đã bỏ rơi, mình phải dang tay. Anh không thể làm ngơ.” Vợ nhìn tôi, ánh mắt vừa bất lực vừa giận dữ: “Anh có nghĩ cho con mình không? Em không muốn gia đình xáo trộn. Nếu anh quyết thì anh tự lo. Đừng bắt em gánh thêm.” Câu nói ấy khiến tôi chết lặng. Vợ chồng tôi bao năm cùng nhau vượt khó, sao giờ lại xa cách đến vậy?

Tôi đứng giữa hai lựa chọn, một bên là cháu ruột máu mủ trong gia đình, một bên là vợ người bạn đời tôi yêu thương. Chọn bên nào, tôi cũng sẽ làm tổn thương người còn lại. Có lẽ rồi đây tôi vẫn phải đưa ra quyết định. Nếu đón cháu lên, tôi tin mình sẽ vất vả hơn, mâu thuẫn vợ chồng căng thẳng hơn. Nhưng nếu quay lưng, tôi biết suốt đời mình sẽ day dứt khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của thằng bé.

Hôn nhân không chỉ có tình yêu, mà còn là trách nhiệm. Nhưng tình thân máu mủ cũng không thể bỏ mặc. Tôi chỉ ước giá như vợ hiểu cho tôi, rằng một đứa trẻ mười tuổi không thể chỉ sống bằng tiền, nó cần tình thương, cần một mái ấm để lớn lên như bao đứa trẻ khác. Giữa thành phố rộng lớn, đêm nào tôi cũng tự hỏi làm sao để vợ có thể đồng ý đón cháu? Liệu tôi có đủ can đảm để rẽ một bước đi, dù biết phía trước đầy giông bão?

Bị con trai bỏ mặc suốt 15 năm, bà lão quyết định trao 2 tỷ đồng cho cháu trai sau một câu nói đầy ẩn ýChỉ một câu nói của người cháu trai đã khiến bà thay đổi toàn bộ kế hoạch, để lại cho đời một bài học đáng suy ngẫm.

Theo Thương Trường