Thái Bình hẹn gặp lại!!


blogradio.vn – Mai này, khi con cháu chúng tôi khai sinh, có lẽ sẽ không còn ghi địa chỉ “xã Đông Mỹ, thành phố Thái Bình, tỉnh Thái Bình” nữa. Dòng tên ấy có thể ngắn đi, gọn lại, đổi khác… Nhưng trong lòng những người con xa quê – Thái Bình vẫn mãi là một phần không thể thay thế.

***

Trong dòng chảy không ngừng của thời gian, có những điều tưởng như vĩnh viễn, lại bất chợt đổi thay. Có những cái tên, dù chỉ là hai tiếng ngắn ngủi, nhưng lại mang trong mình cả một trời thương nhớ. “Thái Bình” – cái tên ấy không chỉ là một danh xưng hành chính. Nó là quê hương, là ký ức, là dòng máu thấm trong tim của hàng triệu con người sinh ra và lớn lên trên mảnh đất hiền hòa nơi đồng bằng Bắc Bộ.

Những ngày này, khi thông tin về việc sáp nhập tỉnh Thái Bình với tỉnh bạn được công bố, nhiều người dân quê tôi chợt lặng đi. Không phải vì phản đối hay hoài nghi, mà đơn giản là… tiếc. Có chút tiếc nuối len lỏi, như cơn gió nhẹ thoảng qua ruộng đồng đang mùa trổ bông. Tiếc cho một tên gọi đã quá đỗi thân thương. Tiếc cho hai chữ “Thái Bình” đã theo chúng tôi từ lời ru của mẹ đến những ngày đầu tiên đi học, qua từng trang vở còn thơm mùi giấy mới.

Tôi vẫn nhớ như in tuổi thơ mình – cái tuổi thơ chẳng có điện thoại thông minh, không mạng xã hội, chỉ có bầu trời cao và cánh diều no gió. Chiều xuống, lũ trẻ rủ nhau ra đồng thả diều, rồi chơi ô ăn quan, đánh khăng, nhảy dây. Có khi hơn thua nhau viên bi, cái dây vòng rồi cãi chửi nhau um tỏi lên. Mặt trời đi qua phía bên kia cánh đồng cũng là lúc ánh đèn dầu leo lét hắt lên mái rạ, cả nhà quây quần bên mâm cơm đạm bạc mà ấm cúng vô cùng. Không ai vội vàng, không ai bận bịu. Mỗi người một việc, một vai trò, và tất cả cùng sống trong sự gắn kết tự nhiên như đất với lúa, như sông với làng.

Thai Binh Hen Gap Lai!!

Thái Bình quê tôi là như thế – mộc mạc, chân chất mà sâu đậm nghĩa tình. Là những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, là tiếng chèo mượt mà ngân vang trong đêm trăng sáng. Là những buổi sáng sớm đi chợ huyện, tay mẹ xách giỏ đựng rau, miệng chào hỏi thân quen từ bác hàng thịt đến cô bán quẩy đầu ngõ. Là những ngày Tết, cả xóm cùng nhau gói bánh chưng, trẻ con lăng xăng chờ được canh nồi bánh, người lớn kể chuyện thời chiến trong lúc bếp củi reo tí tách.

Vậy mà giờ đây, cái tên “Thái Bình” rồi sẽ chỉ còn trong hoài niệm. Mai này, khi con cháu chúng tôi khai sinh, có lẽ sẽ không còn ghi địa chỉ “xã Đông Mỹ, thành phố Thái Bình, tỉnh Thái Bình” nữa. Dòng tên ấy có thể ngắn đi, gọn lại, đổi khác… Nhưng trong lòng những người con xa quê – Thái Bình vẫn mãi là một phần không thể thay thế.

Dẫu vậy, chúng ta cũng cần học cách lớn lên, học cách đi tiếp mà không quên mình đến từ đâu. Mỗi bước đi của lịch sử đều có lý do của nó, việc sáp nhập là chủ trương vì tương lai chung, vì sự phát triển bền vững và gắn kết vùng. Và nếu điều đó mang lại một cuộc sống tốt hơn, cơ hội học tập, việc làm, y tế tốt hơn cho người dân quê tôi – thì Thái Bình, dù có đổi tên, vẫn đang sống, đang thở, đang đi lên từng ngày.

Bởi suy cho cùng, điều làm nên một quê hương đâu phải chỉ là tên gọi. Mà là con người – là mẹ tôi tảo tần bên gánh hàng rong, là cha tôi sớm hôm bám ruộng, là bạn bè tôi, là những cụ già còn giữ nguyên tiếng nói xưa – giọng quê mộc mạc và ấm áp như tiếng sáo diều cuối hạ. Những lễ hội truyền thống vẫn còn đó, những điệu chèo mượt mà vẫn vang lên trong đêm hội làng, và những câu chuyện cha ông để lại vẫn tiếp tục được kể lại – như một phần không thể thiếu của miền ký ức.

Có thể chúng ta sẽ khó quen với một cái tên mới, nhưng điều quan trọng là làm sao để giữ được cái hồn cốt Thái Bình trong từng thế hệ sau. Dù có đi đâu, làm gì, hãy vẫn nhớ mình là người Thái Bình – quê hương của chị Hai năm tấn, quê hương của những người nông dân anh hùng, của bát cơm trắng dẻo thơm, của câu hát “Ơi cô gái Thái Bình” từng làm rung động bao trái tim.

Tương lai vẫn đang chờ phía trước, và chúng ta không bước một mình. Trong hành trình mới, Thái Bình – dẫu chỉ còn trong ký ức – vẫn là bệ đỡ vững chãi cho mỗi người con của đất này. Hãy mang theo ký ức ấy, mang theo niềm tự hào ấy để góp phần viết nên một chương mới – chương của đoàn kết, phát triển và niềm tin.

© Hai Yan – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Reply Blog Radio: Tôi Viết Nỗi Đau Lên Cát – Bản Full


Để lại một bình luận