Giữa hai thế giới (Phần 2)


blogradio.vn – “Nếu như em được sinh ra một lần nữa, em ước mình sẽ là một cô gái bình thường. Để được yêu một người như anh, mà không phải sợ hãi, không phải trốn chạy.”

***

(Tiếp theo phần 1)

 

Sau ba ngày nghỉ, Trang quay trở lại quán “Lặng”. Cô vẫn là cô – lặng lẽ, chăm chỉ, gọn gàng trong chiếc tạp dề nâu. Nhưng Đức nhận ra một điều gì đó đã thay đổi. Trong ánh mắt cô, trong cách cô né tránh ánh nhìn của anh.

Chiều hôm ấy, như thường lệ, Đức đến quán sớm. Anh chọn chiếc bàn sát cửa sổ, lặng lẽ mở laptop. Trang đem trà ra, đặt nhẹ ly xuống bàn, không nói gì nhiều ngoài một câu chào khách sáo:

– Của anh đây.

Đức nhìn cô, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Anh không muốn ép cô phải đối mặt khi cô chưa sẵn sàng. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười.

Trang quay lưng bước đi, nhưng tim cô đang đập rất nhanh.

Cô ghét cảm giác đó – cảm giác trái tim mình bị kéo lại, khi lý trí cứ muốn bước xa. Cô đã nghĩ đến việc xin nghỉ hẳn, tránh xa Đức. Nhưng rồi, mỗi lần đ ingang qua quán, cô lại thấy lòng mình trống trải đến lạ.

Và cô biết, đã quá muộn để không cảm thấy gì.

Tối hôm đó, quán vắng khách, Trang dọn ly tách ở quầy, còn Đức vẫn ngồi viết lách ở bàn cũ. Anh đã ở đó gần ba tiếng, không gọi thêm đồ. Trang biết anh ở lại vì cô, chứ không vì bài tập nào hết.

Cô thở dài. Rồi chợt thấy trong ngăn bàn có chiếc khăn tay hôm trước Đức đưa. Cô đã giặt sạch, gấp gọn, nhưng chưa đủ can đảm trả lại.

Ngập ngừng một lúc, cô mang khăn ra, đặt xuống bàn anh.

– Anh này… cái này… cảm ơn anh.

Đức ngẩng lên, ánh mắt anh ấm và nhẹ như đêm Hà Nội không gió:

– Em có vẻ khá hơn rồi. Anh mừng.

Trang khẽ gật. Nhưng rồi, do dự vài giây, cô nói nhỏ:

– Anh đừng tốt với em quá. Em không chịu nổi đâu.

Đức không phản ứng ngay. Một khoảng lặng ngắn, rồi anh khẽ hỏi:

– Vì em nghĩ anh sẽ thay đổi khi biết rõ con người em?

Trang siết chặt tay vào nhau, môi mím lại. Cô không dám trả lời.

Đức đặt tay lên bàn, giọng anh không cao, nhưng vững:

– Trang, em không phải là người cần xin lỗi vì con người thật của mình. Nếu có ai phải xin lỗi, thì là những người đã khiến em nghĩ mình không đáng được thương.

Cô quay đi, nước mắt chực trào ra lần nữa. Nhưng lần này, cô không bỏ chạy.

Cô ở lại.

Và lần đầu tiên, cô để cho mình được yếu đuối, được tin vào một người.

Giua Hai The Gioi (4)

Tối muộn, Đức ra về. Trước khi bước ra khỏi cửa quán, anh quay lại nhìn Trang – cô đang đứng dọn những ly trà cuối cùng, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt thanh tú nhưng mỏi mệt.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ để lại mảnh giấy nhỏ dưới tách trà đã uống cạn:

“Anh không cần em giống ai cả. Chỉ cần em là em.”

Cuối tháng, Hà Nội trở gió. Những cơn gió lạnh đầu mùa mang theo chút hanh khô, len lỏi vào những con hẻm nhỏ nơi quán “Lặng” nằm im lìm giữa nhịp sống hối hả.

Trang vẫn đi làm đều, nhưng dạo này trông mệt mỏi hơn. Cô không còn hay cười như những ngày đầu. Gương mặt thường xanh xao, mất ngủ. Mỗi khi Đức đến, ánh mắt cô lảng đi, chỉ nói chuyện vừa đủ. Dường như cô đang cố lùi một bước. Càng lúc càng xa.

Đức không hỏi gì. Anh hiểu, cô đang tự chiến đấu trong lòng mình.

Một buổi chiều muộn, Đức đến quán sớm hơn thường lệ. Trời đang mưa lất phất. Trong quán, chỉ có Trang đang lau bàn. Cô mặc chiếc áo len sẫm màu, tóc buộc gọn, đôi mắt thâm quầng. Đức ngồi xuống ghế quen thuộc. Cô thấy anh, gật đầu nhẹ, rồi lặng lẽ rót trà.

 – Dạo này em ổn không? – Đức hỏi, giọng thấp.

Trang khựng lại một chút rồi gượng cười:

– Ổn. Có gì mà không ổn đâu anh.

– Nhưng em trông không giống “ổn” chút nào.

Trang cười nhạt:

– Anh tinh ý thật đấy.

Đức không nói gì thêm. Một lúc sau, Trang quay lưng bước vào trong. Và đúng lúc đó, Đức thấy tay cô run lên, khay trà trên tay nghiêng hẳn. May mà cô giữ lại được, nhưng rõ ràng là không ổn.

Anh không nói gì, nhưng lòng nặng trĩu.

Ba hôm sau, trời trở lạnh đột ngột. Trang vẫn đi làm, dù ho nhẹ. Cô không chịu nghỉ, dù chị chủ quán đã nhắc. “ Còn vài ngày là chuyển tiền nhà, em ráng được.” – cô nói vậy.

Tối hôm đó, quán đông khách hơn bình thường. Trang vừa chạy bàn vừa pha chế. Gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Đức nhìn thấy điều đó, nhưng chưa kịp nói gì thì Trang bỗng ngã khuỵu sau quầy.

Cả quán sững lại.

Đức bật dậy, lao đến. Anh đỡ lấy cô, người cô mềm nhũn, da lạnh toát.

– Trang! Trang! Em nghe thấy anh không?

Trang chỉ rên khẽ, rồi ngất đi.

Tại bệnh viện, trong khi bác sĩ kiểm trac ho Trang, Đức ngồi bên ngoài, lòng rối như tơ. Anh gọi cho chị chủ quán xin thông tin cơ bản của Trang để hỗ trợ thủ tục nhập viện. Lúc bác sĩ hỏi:

– Bệnh nhân có tiền sử nội tiết hoặc can thiệp y học gì không?

Đức hơi sững người.

– Ý bác sĩ là… ?

– Chúng tôi phát hiện hormone trong máu bệnh nhân đang mất cân bằng nặng. Có dấu hiệu liên quan đến điều trị nội tiết lâu dài. Có khả năng là bệnh nhân từng dùng hormone chuyển giới, hoặc đang điều trị liên quan.

Đức không trả lời. Anh cảm thấy cả thế giới lặng đi trong giây lát.

Trang chưa bao giờ nói gì.

Cô chưa từng để lộ một dấu hiệu rõ ràng. Mọi thứ trong anh xáo trộn: những lần cô rụt rè, những khoảnh khắc cô lảng tránh ánh mắt anh, và những câu nói như thể muốn giữ một khoảng cách an toàn.

“Em không phải là người giống như anh nghĩ đâu… ”

Bây giờ thì Đức hiểu. Không phải vì cô không tin anh. Mà vì cô sợ anh sẽ thay đổi.

Trang tỉnh dậy vào sáng hôm sau. Cô thấy Đức đang ngủ gục bên giường bệnh. Mắt anh thâm quầng, áo khoác còn ướt mưa. Nhìn thấy anh ở đó, tim cô thắt lại.

– Anh… không cần phải ở đây đâu.

Đức ngẩng đầu, mắt anh vẫn ấm như mọi khi:

– Anh muốn ở đây.

– Anh nghe bác sĩ nói rồi, đúng không?

Đức gật nhẹ.

Trang quay mặt đi. Im lặng. Rồi khẽ thở dài.

– Em không có ý lừa dối gì. Em chỉ không biết… phải bắt đầu từ đâu.

– Vậy em có thể bắt đầu từ chính hôm nay. Nói cho anh nghe – vì anh không đi đâu cả.

Trang nhìn anh rất lâu. Rồi cô khẽ cười, nhưng đôi mắt lại long lanh:

– Em là người chuyển giới nữ. Em đã sống trong một thân xác không phải của mình hơn hai mươi năm. Em không cố gắng “giả làm con gái”, mà là em đang sống thật với mình lần đầu tiên trong đời.

Đức không nói gì. Anh đứng dậy, kéo chăn lại cho cô, rồi ngồi xuống, nắm nhẹ tay cô:

– Cảm ơn em đã nói ra. Anh chưa bao giờ thấy em “giả” điều gì cả. Em là chính em – và điều đó khiến anh quý em từ ngày đầu tiên.

Trang khóc. Nhưng lần này, cô không quay đi.

Sau hôm Trang xuất viện, Đức vẫn đến quán đều như cũ. Mọi thứ có vẻ không thay đổi gì – vẫn là chỗ ngồi quen, vẫn ly trà sữa không đá ít ngọt, vẫn là ánh mắt ấm áp mà anh dành cho Trang. Nhưng bên dưới lớp vỏ bình yên ấy, Trang biết, giữa hai người đã khác.

Không phải vì Đức xa cách. Mà vì Trang càng lúc càng cảm thấy mình không xứng đáng.

Có lần, đang dọn dẹp trong quán, Trang vô tình nghe thấy mấy cô sinh viên ngồi bàn sau nói chuyện.

– Ê, con bé kia chuyển giới đấy, mày biết chưa?

– Thật á? Nhìn không ra luôn.

– Ờ, mà tội, trông cũng phết, nhưng kiểu gì mấy ông yêu xong cũng bỏ thôi…

Trang đứng khựng lại, chiếc khăn lau trên tay rơi xuống đất. Cô không quay lại. Tim cô thắt lại từng nhịp. Cảm giác như thể mình vừa bị lột trần giữa chốn đông người.

Giua Hai The Gioi (3)

Tối hôm đó, Đức đưa Trang về. Cô ngồi sau xe, im lặng suốt cả đoạn đường. Khi đến đầu ngõ, cô bảo:

– Anh để em xuống đây được rồi.

– Muộn rồi, anh đưa em vào.

– Không cần đâu. Em muốn đi bộ một chút.

Đức nhìn cô qua gương chiếu hậu, định nói gì đó nhưng rồi thôi. Trang bước xuống, khẽ gật đầu với anh, rồi quay đi.

Cô biết mình không nên đẩy anh ra. Nhưng càng gần anh, cô càng sợ. Sợ ánh mắt người đời. Sợ anh sẽ bị tổn thương vì mình.

Một buổi chiều, Trang đang rửa ly thì có một người đàn ông trung niên bước vào quán. Gương mặt ông có nét giống Đức. Vừa nhìn thấy Trang, ánh mắt ông sầm xuống.

– Cô là Trang?

– Dạ… vâng.

– Tôi là bố Đức. Có thể nói chuyện với cô một lát không?

Trang bối rối, tay vẫn còn dính bọt xà phòng. Cô lau vội rồi mời ông ngồi xuống bàn gần cửa.

Giọng ông lạnh lùng:

– Tôi không biết giữa cô và con tôi là mối quan hệ gì. Nhưng tôi hy vọng cô đủ hiểu rằng, nó không thể có một tương lai nghiêm túc với cô được.

Trang sững người. Cô muốn nói gì đó, nhưng không thể mở miệng.

– Tôi không có thành kiến với người chuyển giới. Nhưng con trai tôi là một đứa có tương lai, có gia đình, có họ hàng. Cô hiểu chứ?

Ông đứng dậy, để lại một câu cuối cùng:

– Làm ơn, đừng khiến nó phải lựa chọn giữa cô và gia đình.

Trang ngồi im trên ghế, bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch. Không ai biết lúc đó cô đau thế nào.

Tối hôm ấy, Đức gọi cho Trang nhưng cô không bắt máy. Anh nhắn tin, chỉ nhận lại một câu ngắn:

“Anh đừng đến quán nữa.”

Đức đến tìm cô ngay hôm sau, nhưng Trang đã xin nghỉ. Chị chủ quán chỉ nói cô cần thời gian “ổn định sức khỏe”. Nhưng Đức biết, đó chỉ là cái cớ.

Anh đi bộ qua con ngõ nhỏ dẫn đến nhà cô, lòng rối bời. Trời bắt đầu mưa lất phất. Dưới ánh đèn vàng, từng giọt nước như rơi qua ký ức anh – về lần đầu gặp Trang, về nụ cười dịu dàng, và cả những giây phút cô dũng cảm kể ra sự thật.

Anh đứng trước cánh cửa gỗ im lìm, giơ tay định gõ, rồi lại buông xuống. Trong đầu anh vang lên giọng nói nghiêm khắc của bố.

“Con có biết con đang làm gì không?”

Nhưng rồi anh lại nhớ ánh mắt Trang – rất thật, rất người. Và anh biết, cô đang cố bảo vệ anh, bằng cách rút lui.

Đức gõ cửa. Một lần. Rồi hai lần.

– Trang, là anh. Em không cần phải mạnh mẽ một mình như vậy. Nếu ai đó bắt anh phải lựa chọn… thì anh sẽ chọn điều khiến anh hạnh phúc. Là em.

Bên trong không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, xuyên qua khoảng lặng chật chội giữa hai trái tim đang tìm đường về với nhau.

Mùa đông năm ấy, Hà Nội có những đợt gió lạnh đến sớm hơn thường lệ. Cái lạnh len lỏi vào từng con ngõ nhỏ, vào lòng người, và vào cả khoảng trống giữa hai người từng rất gần nhau.

Sau ngày Đức đến tìm, Trang không mở cửa. Nhưng cô đã nghe thấy tất cả. Từng lời anh nói như khắc vào tim. Cô đã khóc, không biết bao nhiêu lần, cho đến khi không còn nước mắt.

Nhưng Trang vẫn chọn đi.

Một sáng tinh mơ, cô rời Hà Nội. Không để lại lời nhắn. Chỉ để lại một cuốn sổ nhỏ dưới ngăn bàn nơi Đức hay ngồi trong quán, bọc trong tờ khăn giấy ghi mấy chữ nguệch ngoạc”

“Cảm ơn anh vì đã đến, và vì đã không rời đi khi biết sự thật.”

Trong cuốn sổ là những trang nhật ký rời rạc – có đoạn Trang viết lúc đang chờ hóa đơn điện nước, có đoạn là khi cô bị sốt mà vẫn phải dọn quán một mình. Nhưng có một đoạn viết rất gọn, ngày hôm trước khi cô rời đi:

“Nếu như em được sinh ra một lần nữa, em ước mình sẽ là một cô gái bình thường. Để được yêu một người như anh, mà không phải sợ hãi, không phải trốn chạy.”

Đức tìm Trang khắp nơi. Anh gọi điện, nhắn tin, thậm chí nhờ bạn bè dò hỏi nhưng không ai biết cô đi đâu. Mãi đến một năm sau, khi vô tình vào một hiệu sách nhỏ ở Hội An, anh bắt gặp một tập truyện ngắn có tên “Người con gái không có mùa xuân” – tác giả: Trang Phạm.

Anh cầm lên, lật trang đầu tiên.

“Gửi người con trai từng đến và ở lại trong mùa đông lạnh nhất của cuộc đời tôi. Nếu một ngày anh đọc được những dòng này, mong anh biết, em chưa bao giờ quên.”

Đức đứng lặng rất lâu. Bên ngoài, ánh nắng vàng trải lên những mái ngói cũ kỹ. Gió Hội An mang hương thơm của biển, của sự bình yên mà anh từng thấy trong mắt Trang.

Anh mua cuốn sách, rồi bước ra khỏi tiệm, như bước ra khỏi một giấc mơ cũ.

Đức không tìm Trang nữa. Không phải vì anh đã quên, mà vì anh hiểu – có những tình yêu, chỉ cần tồn tại là đủ. Không cần sở hữu, không cần gần gũi. Chỉ cần biết người đó đã từng đến, từng yêu anh bằng tất cả những gì họ có.

Và anh vẫn sống tiếp, mang theo một góc mùa đông dịu dàng, mà trong đó, có một cô gái đã dạy anh yêu thương không điều kiện.

Một ngày bình yên ở Đà Lạt.

Chiều Đà Lạt, trời đổ mưa nhẹ. Những giọt mưa như sương, không làm ai ướt nhưng cũng đủ khiến người ta muốn tìm một quán cà phê ấm cúng để trú chân.

Đức bước vào một quán nhỏ nằm trên dốc Trần Hưng Đạo. Quán có tiếng nhạc jazz du dương và mùi quế thoảng trong không khí. Anh chọn một góc sát cửa sổ, gọi một ly cacao nóng rồi mở cuốn sách mang theo.

Vài phút sau, cánh cửa lại mở ra. Gió lùa vào, kéo theo mùi mưa và mùi tóc của một người phụ nữ bước vào.

Đức ngẩng đầu lên – và thời gian như dừng lại.

Trang đứng đó, tóc dài hơn ngày xưa, khuôn mặt có phần gầy đi nhưng ánh mắt thì vẫn thế – trầm lặng và sâu thẳm. Cô cũng nhìn thấy anh. Ánh mắt cả hai gặp nhau như thể đã hẹn trước. Không ai ngạc nhiên. Chỉ có một nụ cười thoảng qua môi, rất khẽ.

Trang bước lại bàn anh, chần chừ một chút, rồi lên tiếng:

– Lâu rồi không gặp anh.

Đức mỉm cười, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:

– Ngồi đi. Mưa mà, còn đi đâu được nữa.

Họ không hỏi vì sao lại gặp nhau ở đây. Cũng không hỏi về những năm tháng đã mất. Chỉ kể nhau nghe vài chuyện nhỏ – Trang giờ dạy viết cho một nhóm học sinh cá biệt. Cô vẫn viết sách, nhưng không còn viết về nỗi buồn. Đức thì vừa xin nghỉ việc một thời gian, định sống chậm lại, tìm hiểu bản thân nhiều hơn.

Khi ly cacao của Đức chỉ còn vệt màu nâu dưới đáy, Trang đứng dậy:

– Em phải đi rồi. Có lớp học ở dưới dốc.

Đức cũng đứng lên. Cả hai bước ra hiên, nơi mưa đã tạnh. Trời Đà Lạt se se lạnh. Một buổi chiều không quá đẹp, nhưng đủ để người ta nhớ rất lâu.

Trước khi rẽ sang hướng khác, Trang quay lại, mỉm cười:

– Em vui vì anh vẫn sống tử tế.

Đức cười:

– Anh cũng vui vì em đã không còn buồn nữa.

Họ không hứa hẹn. Không nhắc đến những ngày xưa. Mỗi người đi về một hướng, nhưng đều mang theo một phần của nhau – bình yên và không còn day dứt.

Có lẽ, cuộc đời đôi khi chỉ cần như thế: gặp lại, để biết rằng mình đã từng yêu đúng người, chỉ sai thời điểm.

 

(Hết)

 

© Hoàng Sâm – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Giao Lộ Giữa Trưởng Thành Và Cô Đơn | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận