Bức thư ngày hạ chí


blogradio.vn – Những lần gối đầu lên chân anh, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xa nhau như thế nào, em đặt rất nhiều câu hỏi “giả sử” nhưng chuyện “giả sử” duy nhất mà em chưa từng nghĩ tới lại xảy ra.

***

Hôm nay là lần đầu tôi thử viết thư cho anh sau ba năm, bởi tôi có một lời hứa phải thực hiện, dù cầm bút đã lâu nhưng giấy vẫn trắng tinh.

Em nên viết gì nhỉ? Nên viết về anh hay về em? Lời hỏi thăm anh, cuộc sống anh thế nào? Về cuộc sống của em, những điều em đã trải qua? 

Bâng quơ nhìn về giá sách một quyển sách thu hút tầm mắt tôi và tôi muốn viết về nó cho anh biết.

“Chào anh, là em đây, khi bắt đầu viết thư cho anh, em đã suy nghĩ rất lâu rằng mình nên viết những gì? Đã nhiều lần muốn từ bỏ nhưng câu nói trong một quyển sách lại nhắc nhở em nên em muốn viết cho anh, chỉ đơn giản là muốn cho anh biết thôi. Tháng trước em vừa mua được một cuốn sách mang tên “Một thoáng ta rực rỡ ở nhân gian” câu nói trích dẫn ở bìa sau đã thu hút em:

“Người ta nhớ lại những gì về những ngày khi người ta trẻ?”

Câu hỏi ấy làm em xao xuyến trở lại, em nhớ về những tháng năm thuở thanh xuân và những ngày còn trẻ của em lại vừa hay có anh và… em lại nhớ về anh. 

Trong cuốn sách ấy, có hai người trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt, cháy bỏng nhưng cũng vội vã và hối tiếc, điều đó làm em nhớ đến chúng ta. Chúng ta của những ngày hạ ấy cũng như vậy, tuổi trẻ của em ở phía sau xe đạp anh, tuổi trẻ của em ở trong vòng tay anh, tuổi trẻ của em có anh luôn đi cùng. Còn tuổi trẻ của anh thì như thế nào?

Chúng ta đều là những người lớn chưa trưởng thành, quá vội vã vào tình yêu để rồi khi mất đi thì chẳng để gì lại cho bản thân cả. Nhưng em chưa bao giờ hối tiếc, vì em đã làm những điều mình muốn. Duy nhất một điều mà em hối tiếc là ngày anh rời đi, em đã không thể chào anh một cách tử tế? Em tệ quá anh nhỉ? Rõ ràng đã hứa phải chào tạm biệt thật tử tế mà, vậy mà em lại trốn, trốn trong góc tường, không chịu đối diện sự thật. Giống như hai người trẻ tuổi trong cuốn sách ấy họ chưa bao giờ nói lời “tạm biệt” vì họ sợ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa nên họ sẽ “tạm biệt” bằng cách “xin chào” với ngụ ý rằng ta sẽ gặp lại nhau. Em đã nghĩ chỉ cần em không tạm biệt, em vẫn còn cơ hội gặp anh.

Anh từng hỏi em rằng “Em thích mùa nào nhất?” Em đã trả lời là mùa hạ và khi anh hỏi tại sao, em chỉ chậm rãi nói rằng chỉ là thích thôi.

Thực ra em thích ngày nắng hạ đó vì là ngày đầu tiên em gặp anh, nhưng em lại mong anh chẳng bao giờ biết vì em sợ anh lại vương vấn như em. Em nên nói rằng em nên gặp anh trước hay gặp quả bóng rổ của anh trước đây? Rằng anh xuất hiện với chiếc áo đẫm mồ hôi, gương mặt đầy sự lo lắng sau khi quả bóng rổ to đùng màu cam đánh thẳng vào trán em.

Em rung động từ khi nào nhỉ? Là lúc anh lo lắng xoa trán em hay lúc anh kéo em vào chiếc ô, cả hai đi dưới cơn mưa, vai kề sát nhau. Thật hoài niệm anh nhỉ! Tuổi trẻ chúng ta đã cuồng nhiệt yêu nhau như thế nhưng lại kết thúc trong sự lạnh lẽo và đầy hối tiếc.

Những lần gối đầu lên chân anh, em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xa nhau như thế nào, em đặt rất nhiều câu hỏi “giả sử” nhưng chuyện “giả sử” duy nhất mà em chưa từng nghĩ tới lại xảy ra.

Buc Thu Ngay Ha Chi

Ngày ta gặp nhau là ngày nắng hạ nhưng ngày ta xa nhau là ngày mưa rào. Và em lại vô tình ghét cả hai ngày đó, nên cuộc sống của em đã từng rất không vui, ngày hạ em lại da diết nhưng ngày mưa em lại day dứt.

Thật tệ đúng không anh?

Không ngờ khi viết thư cho anh, lại chỉ toàn những cảm xúc hờn dỗi và oán trách. Nhưng anh đừng vội buồn nhé, vì em cũng nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc cùng anh. Nhớ mình đã rạng rỡ như thế nào, nhớ mình đã vui vẻ thế nào và nhớ mình đã từng tuyệt vời như thế! Ngoài những chuyện ấy ra, em muốn cho anh biết thêm một điều, chắc có lẽ cũng là điều anh luôn ngóng trông. Em đã thực sự tìm được người ấy rồi, đừng lo nhé, người ấy không giống anh đâu, nhưng cũng không phải thay thế anh đâu. Mà là em đã thực sự gặp được người khiến em rung động trở lại, dù chỉ mới là gặp gỡ, dù không biết là bao lâu, nhưng em muốn để anh biết, rằng em hiện tại đang sống rất tốt, thời gian có hơi lâu thật nhưng em đã làm được. Vì vậy ở nơi nào đó hay một vũ trụ song song có tồn tại, anh cũng hãy sống thật tốt nhé. Ở một hình hài khác hay một không gian khác, hy vọng em vẫn sẽ gặp được anh, được cùng anh đi đến thực sự điểm cuối của cuộc đời hai chúng ta.

_Tạm biệt anh_”

Tôi khẽ thổi nhẹ để hông khô giọt nước mắt làm ướt giấy, nhẹ nhàng thận trọng gấp lá thư vào phong bì. Nhìn đồng hồ và đứng dậy ra khỏi nhà. Nhưng nơi tôi đến lại chẳng là bưu điện hay thùng thư mà là một gốc cây trong khuôn viên trường đại học ngày xưa cũ, tôi nhẹ nhàng đặt một chiếc thùng xuống, khẽ bật quẹt lửa, nhìn chiếc phong thư chậm rãi rồi nhanh chóng cháy rụi. Lần này tôi đã thực sự chào tạm biệt anh được rồi.

“Chào em, không biết khi nào em mới đọc được lá thư này, anh tự hỏi khi em đọc được lá thư này, em đang sống như thế nào? Đây là lần đầu anh viết thư và anh nghĩ cũng là lần cuối cùng rồi. Em nhìn xem, chữ anh xấu quá đi mất. Anh từng hỏi em rằng “Em thích mùa nào nhất?” Em đã trả lời là mùa hạ và khi anh hỏi tại sao, em chỉ chậm rãi nói rằng chỉ là thích thôi. Thật ra anh biết lý do đấy nhé vì đó là ngày đầu tiên anh và em gặp nhau trong tháng hạ đầy nóng rực, nhưng anh chỉ muốn được nghe lý do từ em. Anh cũng thích mùa hạ, ngày đầu tiên anh gặp em, à không là cái bóng rổ của anh gặp em trước rồi mới đến anh. Nhìn khuôn mặt hồng lên vì ngượng và vết đỏ au trên trán anh vừa thấy lo, vừa thấy đáng yêu. Ta bên nhau ngày nào nhỉ, khi lá rụng gần hết, khi chỉ còn cành cây xác xơ nhưng lòng anh lại nảy mầm chồi xanh.

Anh thích lúc em dựa vào lưng anh, lúc em ôm anh, thích em gối đầu lên chân anh nói về những “giả sử” vu vơ. Nhưng anh cũng ghét lúc em cúi mặt xuống giường khóc, lúc em lén ra sau màn che lau nước mắt, lúc em đau đớn bên ngoài cánh cửa phòng bệnh. Anh không thể bên em đến hết tuổi trẻ, không thể đi cùng em đến hết tuổi trung niên lại càng không thể nắm tay em ở tuổi về già. Lời hứa của anh giờ đây như bồ công anh vậy, sơ sảy là bay theo gió chẳng để lại được gì cho em. Hôm nay là ngày đầu hạ, mặt trời cũng vừa mới lên, anh nghĩ mình nên để lại đôi lời phòng khi không thể được nữa.

Với anh

Em là ngọn cây cao nhất và sẽ luôn sinh trưởng dù là ngày nắng gắt hay mưa rào.

Em là ngọn hải đăng, hiên ngang giữa biển lớn dù sóng to gió lớn thế nào.

Em là đám mây trên bầu trời cao, sẽ trôi về nơi mình muốn, chẳng gì có thể cản bước.

Vậy nên, đừng để anh là bóng tối, là nỗi buồn cản trợ hay đè nặng lên em, hãy bước đi thật dứt khoát, đừng quay đầu lại nhé.

Em có thể nhớ anh, nhưng hãy nhớ những ngày em cười cùng anh, đừng nhớ những ngày em phải khóc vì anh.

Con người thường cô đơn nhất khi rơi vào hoàng hôn hoặc bình minh.

So I’ll be with you from dusk till dawn

Dù chỉ là từ nơi nào đó rất xa. Nhưng hãy hứa rằng đừng quá lâu được không, phải sống thật tốt nhé. Khi nào em tìm được hạnh phúc một lần nữa thì hãy phản hồi thư cho anh. Xem như đó là lời chào tạm biệt chính thức của chúng ta.

Chào em

Người yêu em.”

Anh gấp gọn lá thư vào phong bì, cẩn thận vuốt từng nếp gấp, chậm rãi vuốt ve lá thư. Anh kẹp vào cuốn sách, anh sẽ không nói về ai về lá thư này, anh muốn lá thư sẽ như định mệnh, sẽ tới được tay chủ nhân khi đúng thời điểm nó được định sẵn.

Thẫn thờ đôi lúc, anh lại tiếp tục lấy giấy ra để viết, anh muốn viết cho ba mẹ, cho ông bà, cho những người bạn thân thiết, chỉ là vài lời mà anh chưa bao giờ dám thổ lộ vì ngại ngùng. Anh viết khi trời vừa hừng sáng đến khi ánh chiều tà dần tắt. Anh muốn lời chào tạm biệt tử tế, để bất cứ ai không xem anh là nỗi buồn khi nhớ rồi rơi nước mắt.

Anh mỉn cười nhìn những tán cây ngoài cửa sổ, thầm nhủ:

“Đừng vội ngả vàng, đừng vội rụng nhé, hãy thật xanh và tốt như vậy, hãy sống thật lâu, thật lâu để đem đến bóng mát và cả những điều tốt đẹp mình gửi gắm cho mọi người xung quanh của mình.”

© Sea – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Duyên Phận Đôi Khi Không Đến Từ Đất Trời Mà Đến Từ Lòng Người | Radio Tâm Sự


Bài viết gợi ý

Để lại một bình luận