News :
Gần như liệt 2 chân, người phụ nữ ngoại quốc hồi phục sau 2 ngày điều trị NMN là gì? Có phải là hoạt chất ‘làm chậm quá trình lão hóa’? Bật mí cách làm sườn nướng ngon như nhà hàng Khách nữ 42 tuổi bỏ đi, chủ nhà bàng hoàng khi phát hiện căn hộ ngập rác ETC nhận danh hiệu Doanh nghiệp xuất sắc Châu Á tại APEA 2025 Mẹ chồng nhất quyết không cho tôi về ngoại ở cữ vì lý do khó chấp nhận Cách chức một hiệu trưởng liên quan đến sửa điểm từ yếu lên giỏi cho học sinh VTV hồi sinh chương trình huyền thoại ‘Những bông hoa nhỏ’ Người dân Việt Nam và Malaysia đứng đầu bảng bị khủng hoảng tinh thần vì lừa đảo trực tuyến Đề án 06, VNeID là hình mẫu thành công trong giải quyết niềm tin số Lộ số tiền giải phóng hợp đồng của Bruno Fernandes với MU Miền Bắc đón không khí lạnh tăng cường Mâm cỗ Tết tháng 7 âm ở Tây Bắc đầy đặc sản lạ, khách mê nhất một món Đặc sản miền Tây tên lạ, có miếng giống đuông dừa khiến khách tò mò 8 món ăn từ sườn lợn thơm ngon, hấp dẫn, cách làm vô cùng đơn giản Loài cá có tên nghe cục súc đem làm gỏi thành đặc sản nức tiếng ở Hà Tĩnh, người khó tính nhất cũng gật gù khen ngon Đừng vội cho nồi thủy tinh đi vì vẫn có cách dùng được trên bếp từ Cách làm thịt kho trứng chỉ 30 phút thơm ngon khó cưỡng Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác 8 điều người khôn ngoan thường làm khi giao tiếp Công ước Hà Nội bảo vệ con người trong thế giới số Cách cài đặt nút Home trên iPhone trong vòng một nốt nhạc MSI EdgeXpert chính thức ra mắt tại Việt Nam: Siêu máy tính AI tích hợp NVIDIA DGX Spark GB10 [Giải đáp] Nên chọn màn hình 24 inch hay 27 inch? So sánh chi tiết Giảm sốc mùa Halloween: Mua ngay màn hình MSI được tặng quà giá trị đến 1.1 triệu Ngon hết ý với thịt vịt áp chảo sốt mận Bayern Munich thắng 3-0, nối dài chuỗi trận toàn thắng lên con số 13 Trò rắn săn mồi “huyền thoại” nay có thể chơi ngay trên thanh địa chỉ trình duyệt Doanh nghiệp sử dụng Bizfly Cloud Database để tăng tốc độ truy xuất và vận hành ổn định Lộ diện điện thoại Xiaomi pin 9.000mAh sắp ra mắt KHÔNG PHẨY TÁM PHẦN TRĂM QUANG HÙNG #tabthinhhanh #vietnam Nhà 3 thứ này đứng yên: Hao tài khánh kiệt, đó là gì? Mức lương ngành điện – điện tử hiện nay là bao nhiêu? Mẫu biên bản thanh lý hợp đồng lao động chuẩn nhất hiện nay phải đảm bảo những nội dung chủ yếu nào? Bí kíp kiểm tra ổ cứng laptop là ổ SSD hay HDD mà không cần tháo máy Khám mắt cho bé ở đâu Hà Nội an toàn đạt chuẩn y khoa? FPT ra mắt ứng dụng FPT Life: Một chạm mở trọn tiện nghi cho gia đình Việt Thay vì phải quản lý hàng loạt ứng dụng cho từng thiết bị trong nhà, giờ đây chỉ cần một chạm để bật đèn, mở rèm, giám sát an ninh và chăm sóc người thân – tất cả gói gọn trong ứng dụng FPT Life vừa ra mắt. ra mắt Website mua hàng dịch vụ Microsoft 365 cho doanh nghiệp đầu tiên tại Việt Nam Máy chủ ảo là gì? Doanh nghiệp có cần thuê máy chủ ảo (VPS) không? Đau đầu triền miên cả tháng, người trẻ phát hiện ổ nấm ‘ẩn mình’ trong xoang bướm IVF Phương Châu Sài Gòn tái đạt chứng nhận RTAC: Chuẩn quốc tế hỗ trợ sinh sản CÁCH LÀM CƠM CHÁY CHÀ BÔNG ĂN RỒI NHỚ MÃI Rắn ‘khủng’ bò lổm ngổm trong bếp ở Phú Thọ, chủ nhà có quyết định bất ngờ Techfest Hải Phòng 2025 – Sân chơi thúc đẩy đổi mới sáng tạo Mẹ vợ ép tôi phải đổi xe, mua nhà mới xứng với con gái bà Sinh viên chưa tốt nghiệp đã có việc làm lương chục triệu Người đẹp Ngọc Trinh tiều tụy Hé lộ vụ rửa tiền 6,7 tỷ USD bằng Bitcoin của trùm lừa đảo ‘Nữ thần tài lộc’ Hàng loạt đại gia bán dẫn đến Hà Nội trong tháng 11

Bỏ lỡ

Bỏ lỡ


Thông tin chi tiết về Bỏ lỡ

blogradio.vn – Chưa bao giờ tôi để ý những điều nhỏ nhặt của cậu, cứ luôn nghĩ bản thân luôn yếu đuối, và có cậu, một người bạn cao to, mạnh khoẻ. Kể cả những hôm tôi bị trầy xước cậu vẫn hay, thậm chí là tôi đau bụng ở giai đoạn kinh nguyệt thì cậu vẫn nhìn ra, vẫn đi nấu nước nóng, cho vào chai để tôi làm ấm bụng. Tôi cười trong chua xót, bạn thân là như thế sao? Có đáng không?

***

Trân trọng một người đôi khi không nhất thiết ở bên cạnh họ mãi mà là học từ họ những vốn sống, lấy điều ấy làm động lực và khắc ghi. Năm đó rã hương phủ rợp trời, tiết trời se lạnh, hơi sương động lại buốt giá trên đầu mũi. Trong không khí đặc quánh lạnh lẽo, có tiếng thấp giọng hỏi: “Đã làm bài tập chưa?”

Ngày ấy, cậu là học sinh ưu tú của trường, tôi là học sinh chỉ ở mức trung bình khá. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau từ cấp một đến cấp ba. Dù đôi khi bị sắp xếp chỗ ngồi khác nhau, nhưng cũng không bao lâu hai chúng tôi sáp lại cạnh nhau. Trên bàn học của cậu chỉ sách vở, còn bàn tôi thì đầy giấy vở thì bị nhăn nhúm, bút bi thì bị tháo hết các bộ phận ra. Có nhiều lần uống trà sữa, tôi hậu đậu làm đổ hết vào sách vở khiến mặt bàn lúc nào cũng còn sót lại mùi ngọt ngấy. Cậu chỉ nhìn rồi không nói gì, lặng lẽ giúp tôi dọn. Rất nhiều người xung quanh không muốn chúng tôi chơi cùng nhau, vì người như tôi không đáng có một người bạn tài sắc vẹn toàn như thế. Thậm chí, họ còn sợ tính khí của  tôi sẽ lây sang người bạn này. Nhưng vẫn không hiểu sao, chúng tôi vẫn cùng nhau đi qua từng năm tháng. Những năm tháng cậu nghiêng người sang nhắc nhở: “Sai rồi kìa” hay là “Sao mà cứ sai bài này hoài vậy?”

Tôi vô cùng khó chịu khi có một người bạn thân như thế, là con trai nhưng lại ồn ào, lắm chuyện. Tuy nhiên, nếu hôm nào không nghe được giọng nói đó thì tôi sẽ thật khó chịu. Tôi và cậu bạn thân luôn có một thói quen là để giành tiền đến cuối tuần sẽ mua cá viên chiên ăn. Mỗi ngày mỗi đứa chỉ cần lấy một nghìn rồi bỏ vào bao lì xì. Ấy vậy mà, cả tuần tôi bỏ vào nhiều lắm là hai nghìn. Bằng sự nhẫn nhịn và bao dung thì cậu bạn ấy vẫn chưa nặng lời với tôi lần nào.

Kể từ khi học xong cấp ba, chúng tôi mỗi người mỗi hướng. Cũng không hẳn, vì chúng tôi vẫn sống cùng một thành phố. Hàng ngày chạy deadline đến quên ăn quên ngủ. Dần dà về sau, chúng tôi cũng ít gặp nhau hơn vì công việc bận rộn. Cuộc gọi cũng dần thưa thớt đi, không còn đều đặn mỗi ngày nữa. Tuy nhiên vẫn chưa bao giờ quên rằng chúng tôi là bạn thân. Năm hai đại học, cậu bạn của tôi bảo lưu kết quả học tập rồi đi sang Mỹ với ông bà ngoại có công việc. Nhưng tôi không rõ cụ thể là việc gì.

Bo Lo (2)

Hôm tiễn cậu ra sân bay, tiết trời Sài Gòn không mấy mát mẻ, vẫn oi bức như mọi ngày. Vậy mà lòng bàn tay tôi cứ lạnh ngắt như ngâm trong nước đá, hơi ấm như bị hút cạn đi, máu trong người như đã thôi ngưng chảy. Chiếc vali màu nâu lăn theo bánh xe phát ra thứ âm thanh lạch cạch, tiếng loa phát thanh gọi tên những chuyến bay khác làm tim tôi như hẫng đi một nhịp. Cậu bạn thân của tôi, người cùng tôi đi qua biết bao nhiêu năm tháng của tuổi học trò. Hôm nay thấy tôi yên lặng nên cũng có chút nực cười. Giờ đây cậu lại sắp bước lên một chuyến bay dài, cách tôi nửa vòng Trái đất, không biết đến khi nào mới lại được gặp nhau. Trước lúc vào cửa kiểm tra an ninh, chiếc vali dừng lại, cậu đứng yên rồi lặng lẽ rút ra một hũ ngũ cốc. Cậu đặt lên tay tôi.

– Nè! Sáng mà không kịp ăn sáng thì uống ngũ cốc vào. Đừng bỏ bữa hoài, nghe không? – Giọng cậu rất nhỏ, vẫn bình thản như bao ngày nhưng tôi thấy rõ sự chùng xuống nơi khóe mắt. Tôi cầm hũ cốc, định nói gì đó nhưng không thành lời. Tôi bật cười:

– Tưởng đi M thì để lại món gì sang chảnh, ai ngờ chỉ là gói ngũ cốc.

Cậu cũng cười rồi tiếp tục kéo vali, vừa đi vừa thở dài.

– Ờ, tôi biết mấy người thường không ăn sáng. Có gì sang chảnh bằng việc không để bạn mình đói.

Câu nói đơn giản thôi nhưng khiến cả hai nặng trĩu, cổ họng nghẹn đắng lại chẳng thốt ra được gì.

– Khi về nhớ mua socola hạnh nhân cho tôi đó. – Tôi vừa nói vừa vỗ vỗ vào bắp tay cậu. Cậu kéo vali đi qua cánh cửa, tôi đứng chết lặng. Cậu còn cố hét lên:

– Đừng đau bao tử trước thằng này nhé, nhớ ăn sáng vào. – Rồi cậu cười, mất hút giữa dòng người lạ. Tôi siết chặt bọc ngũ cốc đến mức nhăn nhúm. Tôi bước về, không ở lại quá lâu. Nhìn lên bầu trời, hai chiếc máy bay cất cánh cùng lúc. Không biết là, chuyến nào là của cậu. Thì ra, giữa bộn bề tuổi trẻ, tình bạn đôi khi chỉ gói gọn như một hũ ngũ cốc nhưng cũng đủ làm tôi hạnh phúc.

Cậu đi được hơn hai tháng rồi biệt tích, tôi gọi cũng không trả lời. Tôi nghĩ rằng sang bên nước ngoài thì dùng mạng và sim khác cho thuận tiện nên cũng không nghĩ nhiều. Tôi định gửi ít cà phê, bánh với khô ra cho cậu ăn, vì sợ cậu thèm đồ ăn Việt. Tôi xách ít đồ chạy sang nhà của cậu nhờ chị hai gửi giúp sang địa chỉ cậu đang ở. Chị hai cậu thấy tôi nên cũng niềm nở ra đón, chị hỏi thăm chuyện học tập xong rồi đỡ lấy túi đồ. Chị lật xem sơ qua, vừa cười vừa nói:

– Ở ngoài đó nó có thiếu thốn gì đâu mà mắc công em quá. – Chị nói xong bỗng có chút cau mày:

– Bé ơi, cà phê nó uống không được.

– Sao không được vậy chị? Bình thường còn rủ em uống nữa mà. – Tôi ngạc nhiên. Chị thoáng khựng lại, như vừa lỡ miệng. Một lúc sau chị nhìn tôi rồi đặt túi đồ xuống dưới nền gạch.

– Nó mới được hiến tủy, bác sĩ dặn kiêng hẳn cà phê, mấy thứ có cồn, đồ chiên có dầu… Nhiều thứ lắm. Giờ ăn gì cũng phải theo bác sĩ kê chứ không phải muốn ăn gì là ăn.

Tôi yên lặng, chôn chân một chỗ. Đồng tử của tôi như không thể nào giãn được hơn nữa. Tay tôi lạnh toát, tôi ngồi xổm xuống cắn lấy ngón tay:

– Sao nó không nói cho em hay? Em không biết gì hết.

Chị ngồi xuống ôm tôi, chị cũng đang khổ tâm rất nhiều vì bệnh tình và chi phí điều trị đắt đỏ. Chị nói:

– Nó cũng không cho chị hay, đến ngày nó đau không chịu được mới dám nói với chị.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, trán tôi nóng hổi. Thì ra cậu đau lưng nhưng luôn nói đau bụng, tôi thường thấy cậu ấy đau, nhưng chỉ lừa tôi là bị đau bao tử, đang điều trị uống thuốc. Thời gian sau nặng hơn, nhưng tôi vẫn đày đoạ cậu ấy ngày nào cũng đến chở tôi đi học. Đi căn tin cũng lôi cậu theo. Chưa bao giờ tôi để ý những điều nhỏ nhặt của cậu, cứ luôn nghĩ bản thân luôn yếu đuối, và có cậu, một người bạn cao to, mạnh khoẻ. Kể cả những hôm tôi bị trầy xước cậu vẫn hay, thậm chí là tôi đau bụng ở giai đoạn kinh nguyệt thì cậu vẫn nhìn ra, vẫn đi nấu nước nóng, cho vào chai để tôi làm ấm bụng. Tôi cười trong chua xót, bạn thân là như thế sao? Có đáng không?

Bo Lo

Sau ngày hôm đó, tôi đã không liên lạc được với cậu ấy gần hai tháng trời. May mà cậu đã gọi lại cho tôi sau hơn 200 cuộc gọi điện từ tôi. Tôi kiên trì gọi cậu mỗi ngày, cuối cùng cũng đến ngày cậu gọi lại. Cậu bảo rằng ở bên Mỹ cậu dùng điện thoại khác, điện thoại cũ đã bị hư loa, gửi sữa chữa đến nay chưa lấy được vì vướng lịch phẩu thuật. May mà nơi sữa chữa giúp bảo quản. Tôi đã khóc khá nhiều khi nhận được cuộc gọi. Còn cậu thì chê cười vì tôi yếu đuối, nhưng có vẻ giọng cậu rất yếu, nói một câu lại hụt hơi mấy lần. Cậu nói rằng sẽ điều trị khá lâu nên có khi rất lâu mới về. Ông bà định cho cậu định cư, vừa học sẵn khám sức khoẻ định kì. Tôi và cậu vẫn giữ liên lạc với nhau, ngày tốt nghiệp đại học tôi đã chụp rất nhiều ảnh gửi cho cậu. Hôm tốt nghiệp, tôi đã làm một người que có hình mặt của cậu rồi chụp, nhưng ngại nên chưa dám gửi. Thời gian sau bận nhiều việc nên cả hai chúng tôi hiếm khi gọi nhau.

Sau tốt nghiệp được hai năm, tôi được tham gia tổ chức sự kiện của một công ty có chi nhánh ở New York. Tôi hạnh phúc đến mức khi nhận được job, liền gọi báo cho cậu ấy hay. Tôi đã ngỡ cậu sẽ rất vui khi tôi gửi tin nhắn, nhưng có lẽ không như tôi mong đợi. Cậu chỉ ghi một dòng: “Chúc mừng cậu”. Nếu là bạn tôi của khi xưa sẽ không bao giờ khen tôi, chỉ luyên thuyên dặn đủ điều. Tôi cảm thấy khoảng cách quá xa khi lời cậu nói dường như là lời nói khách sáo. Tôi cũng không nghĩ nhiều vì ai rồi cũng lớn, ai cũng sẽ trưởng thành. Nên có thể sau khi trưởng thành cậu trở nên ít nói hơn. Tôi có hỏi cậu địa chỉ nhưng tin nhắn chỉ hiển thị “đã gửi”. Ngày nào tôi cũng chờ cậu trả lời, nhưng đến cuối sự kiện tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn. Tôi trở về nước với một tâm trạng không tốt chút nào.

Sau khi xuống máy bay, tôi đến gặp một số người bạn để gửi cho họ một ít sô cô la. Tiện thể ghé sang nhà chị hai của cậu. Đến nơi thì chỉ thấy ông của cậu. Tôi đến chào hỏi, chưa kịp thưa thì ông đã đứng lên, nói to:

– Trời ơi con bé này, lâu lắm không gặp con. Lớn quá trời lớn he.

Tôi thẹn thùng rồi cười phá lên, hai ông cháu ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời. Lúc lâu, tôi mới hỏi ông:

– Ông không ở cùng cậu ấy à. Dạo này nó khoẻ không ông?

Ông nhìn tôi rồi thở dài:

– Nó khoẻ lắm rồi con, tưởng suýt chết không à. May mà có người có HLA phù hợp nên cũng thành công.

Tôi thở phào nhẹ nhõm

Ông cười rồi nói tiếp:

– Con bé hiến tủy cho thằng cháu ông, thấy thương lắm. Ngoan nữa. Không nhờ nó chắc là… Ừ, sắp tới hai đứa nó về nước để đăng kí kết hôn. Có muốn gặp thì khoảng vài hôm nữa. Có gì ông nói với nó giúp con.

Tôi lặng người đi. Lời ông nói khiến tôi vừa mừng vừa âm ỉ điều gì đó. Mừng vì cậu khoẻ mạnh, có thể tiếp tục sống. Buồn vì có lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lòng ngực tôi như bị rút hết không khí.“Đăng ký kết hôn”… bốn chữ khiến lòng tôi hoang hoải. Tôi cố mím môi, kìm một nụ cười méo xệch. Cổ họng nghẹn lại như có thứ gì đó đang chắn ngang thanh quản, cay xè nơi khóe mắt.

– Con mừng cho nó quá. – Tôi vừa nói vừa lau nước mắt.

Có lẽ ai cũng lớn, tôi lại quá ích kỉ khi luôn muốn mọi thứ đều như xưa. Sau thời gian đó, tôi cũng nghe tin cậu về nhưng không dám đến, chỉ hỏi thăm qua điện thoại. Cậu cũng không đề cập đến việc sắp kết hôn.

Thời gian sau tôi dường như ít xen vào chuyện của cậu ấy, vì chẳng ai đi gọi điện mỗi ngày khi họ đã có công việc riêng, vả lại sắp có vợ, nên tôi thấy mình nên hạn chế điều tế nhị này tránh có hiểu lầm không may xảy ra. Tôi bắt đầu tập trung vào công việc mỗi ngày đến mức quên cả ăn sáng. Tôi được nhận những công việc đi đây đi đó, ít khi về nước mình. Lâu lâu, mỗi khi uống ngũ cốc tôi vẫn nhớ đến cậu bạn năm xưa.

Mãi khi tôi trở về nước, độ cũng hơn tám năm. Tôi thấy trước căn nhà cũ có một túi đồ đã loang lỗ rêu phong, hạn sử dụng đã hết từ sáu, bảy năm trước. Xung quanh dường nổi mốc meo. Tôi cũng tò mò nên dùng nhánh cây khều khều, xem thử là gì. Hai gói sô cô la hạnh nhân. Tôi ngước nhìn lên bầu trời cao thật cao, nhìn mây trôi nhanh qua bầu trời vô tình bỏ lỡ những vạt nắng. Sau này, tôi không biết cậu hiện tại ở đâu. Tôi chỉ biết rằng, ngày cậu về nước. Không kết hôn, không ràng buộc, chỉ chu cấp như một cách trả ơn cho cô gái đã cứu cậu. Chỉ tiếc rằng, thời điểm đó cậu lựa chọn im lặng. Là cậu không có niềm tin hay do tôi quá vội?

Bỏ lỡ rồi, đành vậy thôi!

© Nguyễn Hằng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vì Cuộc Sống Là Một Đường Chạy Dài | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận