News :
Gần như liệt 2 chân, người phụ nữ ngoại quốc hồi phục sau 2 ngày điều trị NMN là gì? Có phải là hoạt chất ‘làm chậm quá trình lão hóa’? Bật mí cách làm sườn nướng ngon như nhà hàng Khách nữ 42 tuổi bỏ đi, chủ nhà bàng hoàng khi phát hiện căn hộ ngập rác ETC nhận danh hiệu Doanh nghiệp xuất sắc Châu Á tại APEA 2025 Mẹ chồng nhất quyết không cho tôi về ngoại ở cữ vì lý do khó chấp nhận Cách chức một hiệu trưởng liên quan đến sửa điểm từ yếu lên giỏi cho học sinh VTV hồi sinh chương trình huyền thoại ‘Những bông hoa nhỏ’ Người dân Việt Nam và Malaysia đứng đầu bảng bị khủng hoảng tinh thần vì lừa đảo trực tuyến Đề án 06, VNeID là hình mẫu thành công trong giải quyết niềm tin số Lộ số tiền giải phóng hợp đồng của Bruno Fernandes với MU Miền Bắc đón không khí lạnh tăng cường Mâm cỗ Tết tháng 7 âm ở Tây Bắc đầy đặc sản lạ, khách mê nhất một món Đặc sản miền Tây tên lạ, có miếng giống đuông dừa khiến khách tò mò 8 món ăn từ sườn lợn thơm ngon, hấp dẫn, cách làm vô cùng đơn giản Loài cá có tên nghe cục súc đem làm gỏi thành đặc sản nức tiếng ở Hà Tĩnh, người khó tính nhất cũng gật gù khen ngon Đừng vội cho nồi thủy tinh đi vì vẫn có cách dùng được trên bếp từ Cách làm thịt kho trứng chỉ 30 phút thơm ngon khó cưỡng Người có 4 thói quen này ngày càng trẻ trung, quyến rũ bất chấp tuổi tác 8 điều người khôn ngoan thường làm khi giao tiếp Công ước Hà Nội bảo vệ con người trong thế giới số Cách cài đặt nút Home trên iPhone trong vòng một nốt nhạc MSI EdgeXpert chính thức ra mắt tại Việt Nam: Siêu máy tính AI tích hợp NVIDIA DGX Spark GB10 [Giải đáp] Nên chọn màn hình 24 inch hay 27 inch? So sánh chi tiết Giảm sốc mùa Halloween: Mua ngay màn hình MSI được tặng quà giá trị đến 1.1 triệu Ngon hết ý với thịt vịt áp chảo sốt mận Bayern Munich thắng 3-0, nối dài chuỗi trận toàn thắng lên con số 13 Trò rắn săn mồi “huyền thoại” nay có thể chơi ngay trên thanh địa chỉ trình duyệt Doanh nghiệp sử dụng Bizfly Cloud Database để tăng tốc độ truy xuất và vận hành ổn định Lộ diện điện thoại Xiaomi pin 9.000mAh sắp ra mắt KHÔNG PHẨY TÁM PHẦN TRĂM QUANG HÙNG #tabthinhhanh #vietnam Nhà 3 thứ này đứng yên: Hao tài khánh kiệt, đó là gì? Mức lương ngành điện – điện tử hiện nay là bao nhiêu? Mẫu biên bản thanh lý hợp đồng lao động chuẩn nhất hiện nay phải đảm bảo những nội dung chủ yếu nào? Bí kíp kiểm tra ổ cứng laptop là ổ SSD hay HDD mà không cần tháo máy Khám mắt cho bé ở đâu Hà Nội an toàn đạt chuẩn y khoa? FPT ra mắt ứng dụng FPT Life: Một chạm mở trọn tiện nghi cho gia đình Việt Thay vì phải quản lý hàng loạt ứng dụng cho từng thiết bị trong nhà, giờ đây chỉ cần một chạm để bật đèn, mở rèm, giám sát an ninh và chăm sóc người thân – tất cả gói gọn trong ứng dụng FPT Life vừa ra mắt. ra mắt Website mua hàng dịch vụ Microsoft 365 cho doanh nghiệp đầu tiên tại Việt Nam Máy chủ ảo là gì? Doanh nghiệp có cần thuê máy chủ ảo (VPS) không? Đau đầu triền miên cả tháng, người trẻ phát hiện ổ nấm ‘ẩn mình’ trong xoang bướm IVF Phương Châu Sài Gòn tái đạt chứng nhận RTAC: Chuẩn quốc tế hỗ trợ sinh sản CÁCH LÀM CƠM CHÁY CHÀ BÔNG ĂN RỒI NHỚ MÃI Rắn ‘khủng’ bò lổm ngổm trong bếp ở Phú Thọ, chủ nhà có quyết định bất ngờ Techfest Hải Phòng 2025 – Sân chơi thúc đẩy đổi mới sáng tạo Mẹ vợ ép tôi phải đổi xe, mua nhà mới xứng với con gái bà Sinh viên chưa tốt nghiệp đã có việc làm lương chục triệu Người đẹp Ngọc Trinh tiều tụy Hé lộ vụ rửa tiền 6,7 tỷ USD bằng Bitcoin của trùm lừa đảo ‘Nữ thần tài lộc’ Hàng loạt đại gia bán dẫn đến Hà Nội trong tháng 11

Chạm

Chạm


Thông tin chi tiết về Chạm

blogradio.vn – Cùng với sự khắc nghiệt của cuộc đời, mỗi chúng ta luôn có những con đường riêng mà bản thân phải đi đến nơi tận cùng. Không phải vì kết quả đang chờ đợi ta phía trước, mà chính là quá trình tận hưởng từng bước đi một, có vấp ngã, có suôn sẻ, có khó khăn và đầy thử thách, dù vậy ta vẫn bước đi qua từng ngày, có thể chậm nhưng lòng vẫn không ngần ngại tiến lên.

***

Mình từng nghĩ cứ việc sống rồi mọi việc sẽ tốt dần lên. Nhưng cớ sao càng ngày, mình lại càng cảm thấy mọi thứ dường như rơi vào ngõ cụt. Mình cảm thấy chật chội với chính cái nơi mà mình từng ham muốn nó đến tột cùng. Dường như mọi việc đối với mình, chính là những chuỗi ngày nối tiếp thất vọng này đến thất vọng khác. Mình không còn biết mình là gì. Thỉnh thoảng mình thấy có một cái gì đó xa lạ, và lạc lõng. Không cách nào có thể giải bày cho một ai đó biết mình cảm thấy như thế nào. Đối với một số người, sống chính là không ngừng trông chờ và hy vọng. Còn riêng mình, sống chính là chấp nhận mọi thứ rồi sẽ làm ta thất vọng theo cách này hay cách khác.

Có những chuyện vượt quá tầm hiểu biết của một người. Mình cũng không ngoại lệ, mình cứ nghĩ bản thân đã biết đủ nhiều, để có thể đối mặt với cuộc sống một cách trực diện. Để rồi bị nó vùi dập đến mức tê liệt toàn thân, cảm thấy nhục nhã với chính sự tự cao của mình. Càng trải qua nhiều chuyện, mình lại càng hiểu rằng, những gì mình biết được luôn ít hơn rất nhiều những gì chưa biết đang tồn tại ngoài kia. Mọi người xung quanh, vẫn luôn bảo rằng thế giới còn nhiều điều tốt đẹp, sao lại cứ nghĩ đến cái chết để làm gì. Mình chỉ mỉm cười với họ, và thế là chỉ còn mình và không còn mọi người nữa.

Cham (2)

Lại cũng chính là họ, những người luôn khuyên mình sống phải vui vẻ và tích cực hơn, lại là những người đòi chết đi vì không đạt được những chuyện mà mình mong muốn. Mình lại quay về tự hỏi chính mình, rốt cuộc mong muốn của mình đối với cuộc sống này là gì? Mình thử liệt kê ra làm hai bảng, một bên là những việc mà mình yêu thích, bên còn lại là đối lập. Kết quả phía đối lập, nhiều hơn hai phần ba bên còn lại. Và rồi mình vo tròn tờ giấy, vứt vào sọt rác. Yêu thích với không yêu thích, mong muốn với không mong muốn, mình cóc cần quan tâm. Mình chỉ cần sống là được. Rắc rối suy cho cùng cũng chỉ là một mớ hỗn độn mà người với người vui vẻ trao cho nhau, rồi lại dùng sự bực tức, và hằn học để giày vò nhau.

Có lúc mình thường nghĩ, giá mà mình có thể tan biến như hạt sương trên lá. Từ từ mà bốc hơi trong không khí, chưa từng biết đến ai, cũng chưa ai biết đến mình, có lẽ đó là sự giải thoát mà mình từng mong muốn. Mỗi ngày trôi qua, mình lại càng thấy cái ý chí sống của mình lụi tàn dần đi, vậy mà mình vẫn cứ sống, lặng lẽ sống cho qua ngày đoạn tháng. Đêm về mỗi khi ngủ, mình lại tự nhủ giá mà ngày mai mình đừng mở mắt thức dậy thì hay biết mấy. Mình cũng chẳng còn mong chờ gì ở cuộc sống này, đơn thuần sống một ngày trọn vẹn và cảm thấy vui vẻ là được.

Có những người, bề ngoài thì nhìn thấy họ vô cùng trầm ổn. Nhưng thực ra mình biết họ đã ở trong cái bóng tối ấy quá lâu, và không còn thoát ra khỏi nó được nữa rồi. Họ trông có vẻ cứng rắn và kiên cường, sự thật thì họ mong manh và le lói như những ngọn nến lập lòe trước gió. Thình lình có thể họ sẽ chọn vụt tắt đi ngọn lửa của chính mình, hoặc cũng có thể thổi bùng nó lên như một ngọn hỏa ngục trong đêm đen, đốt cháy đi cái bóng tối đang vây lấy họ. Chỉ có họ mới biết rằng mình nên lựa chọn như thế nào. Mình chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn họ, không can thiệp, không khuyên bảo, cũng chẳng phán xét lấy một lời. Lặng lẽ để mọi thứ diễn ra theo trình tự tự nhiên của nó.

Đời người là một chuỗi ngày nỗ lực và không ngừng nỗ lực. Để bản thân đạt được một điều gì đó, hay cố gắng đạt được một điều gì đó. Có người nhận ra sớm, và có người nhận ra muộn hơn. Chỉ là cuộc sống sẽ không bao giờ bỏ quên một ai, một ngày nào đó, nó bất ngờ gõ cửa, và thét lên rằng: “Đến lúc rồi! Ván bài đã được chia. Mày sẽ phải chơi, dù là bài xấu hay bài đẹp, cứ chơi theo cách mà mày muốn.” Cho đến khi bạn học cách chơi sao cho ít mất mát nhất, nó vẫn luôn ở đó dõi theo, và không ngừng trừng phạt bạn mỗi lần bạn đi sai. Rồi một ngày bạn muốn thách đấu nó, nó lại im lặng và rời đi.

Mười năm trước và mười năm sau này, có lẽ chúng ta sẽ chẳng còn là những con người như ta từng là. Ngày còn nhỏ, chúng ta từng mong muốn khi lớn lên, ta sẽ làm mọi thứ theo ý thích của mình, ta mơ mộng ôm trọn cả những điều lớn lao vào trong lòng mình. Lúc ấy, không thể nào dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy về một tương lai đang ngời sáng phía trước, ta cho phép bản thân tự do trong suy nghĩ của mình. Như cái cách mà thế giới trong ta sẽ phải là.

Cham

Mình cũng từng là những đứa trẻ như vậy, nhưng cái gì là đã từng tức giờ đây mình chẳng còn mang nặng những điều ấy nữa. Ngày đó, mình cũng muốn được làm những gì mà mình thích, là giám đốc, là bác sĩ, là kỹ sư, là tất cả những vị trí quan trọng trong mắt mọi người. Mình cùng mẹ nói về những điều mà sau này mình phải làm để có thể có được một công việc như ý mình muốn. Một bức tranh sẽ mãi đẹp nếu như nó chỉ dừng lại ở trong trí tưởng tượng của chính mình. Giờ đây, khi nhìn lại mình hiểu rõ hiện thực và giấc mơ tương phản một cách rõ rệt trên con đường mà mình đang đi. Biến cố dồn dập biến cố, ngày qua ngày mình thấy mình không còn là những gì mà mình đã cố gắng tạo ra.

Sau khi ta lớn, những nỗi đau có bé lại không? Mình nghĩ là nó sẽ chẳng bao giờ bé lại, thậm chí là nó lại khoét rộng ra hơn từng ngày. Mình vẫn nhớ về mẹ cho dù là mẹ không còn bên cạnh mình nữa, thỉnh thoảng mỗi khi đi dạo phố hay vào công viên, bắt gặp một gia đình đang vui đùa, mình lại thấy chạnh lòng nhớ về mẹ và mình cũng đã từng vui vẻ như vậy. Nhưng mình vẫn cố gắng đi tiếp, để xem ngày mai mình sẽ nhận được gì từ cuộc sống mà mình đã chọn. Mình đã thử và sai, và trả giá cho lựa chọn của mình để được sống theo những gì mà mình mong muốn. Điều mà khi còn nhỏ mình được tự do trong suy nghĩ, còn giờ đây mọi thứ lại rập khuôn như một dây chuyền trong nhà máy sản xuất. Có người chọn phớt lờ và để cho nỗi đau giày vò họ, lại có người chọn chấp nhận và để nó làm nhiên liệu đẩy chính mình tiến lên, về một nơi nào đó mà họ sẽ không bao giờ đoán ra được. Cách nghĩ và cách nhìn của mỗi người đi kèm với nỗi đau mà họ đang mang, không ai có thể chịu đau khổ thay cho người khác nếu như họ không là người can đảm nhìn nhận vấn đề của chính bản thân mình.

Mình chợt muốn đặt tên cho bài viết này là “Chạm”, một hành động mà nếu như sử dụng đúng cách có lẽ chính ta sẽ thấy mọi thứ nhẹ nhàng với mình hơn. Cùng với sự khắc nghiệt của cuộc đời, mỗi chúng ta luôn có những con đường riêng mà bản thân phải đi đến nơi tận cùng. Không phải vì kết quả đang chờ đợi ta phía trước, mà chính là quá trình tận hưởng từng bước đi một, có vấp ngã, có suôn sẻ, có khó khăn và đầy thử thách, dù vậy ta vẫn bước đi qua từng ngày, có thể chậm nhưng lòng vẫn không ngần ngại tiến lên.

Ngôn từ mang ý nghĩa gì? Nếu như nó chẳng thể gắn kết giữa người và người với nhau – Mình đọc được câu này trong một truyện ngắn cách đây khá lâu, nó vẫn cứ ám ảnh mình mãi. Mình hy vọng những gì mà mình viết ra ở đây, sẽ chạm được vào một nơi nào đó trong lòng các bạn. Dù rằng chính mình đều biết mình viết dở tệ, nhưng có những nỗi đau mình không cách nào có thể mô tả nó cặn kẽ bằng lời, có lẽ bạn cũng hiểu điều đó như mình, không thể giải thích hay chia sẻ với một ai, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim khi nó còn đập và ta còn thở qua từng ngày. Những ngày dông bão ấy, hẳn các bạn là người biết rõ nhất mình đã phải chịu đựng mọi thứ như thế nào. Sự bất lực không thể nào tóm gọn mọi thứ lại chỉ bằng hai từ vỏn vẹn ấy, vô vàn những điều oan trái đi kèm nỗi đau chạy dọc theo ta suốt cuộc đời. Mình nghĩ đôi khi mình nên dừng lại, để bản thân có thể ngắm nhìn trọn vẹn những nỗi đau đã giày vò mình nơi quá khứ, để mình không phạm phải nó một lần nữa. Mình thật sự cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng này. Sau tất cả mọi điều đã trải qua, mình cảm ơn các bạn đã chọn ở lại thế giới này.

© Nguyễn Thái Thoại – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ngôn Tình Giữa Đời Thực Là Sự Hòa Quyện Giữa Vị Ngọt Và Nước Mắt | Blog Radio


Để lại một bình luận