Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…


blogradio.vn – Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen…

***

Cuộc sống hiện đại với bao bận rộn, lo toan khiến ta bị cuốn theo vòng quay cơm áo đời thường. Tôi cứ tất bật để rồi giật mình khi ngày 8-3 đến, lòng se thắt nỗi nhớ thương về mẹ, người đã một đời vất vả vì chồng con.

Như bao người mẹ quê khác, mẹ tôi với đôi bàn tay thô ráp, chai sần đã tần tảo sớm hôm trên cánh đồng làng cằn cỗi. Mẹ thức khuya, dậy sớm, quanh năm suốt tháng lo cho con cái khi ba tôi cầm súng ngoài chiến trường bom đạn. Cả thời con gái, cả một khoảng thời gian dài thăm thẳm mẹ gắn bó với ruộng đồng. Tôi nhớ những mùa đông mưa như lát cắt vào da thịt giữa tiết trời giá rét căm căm. Vụ lúa đông xuân với người dân quê là mùa sương nắng vất vả và cực nhọc nhất. Trời lạnh cóng mẹ phải lội nước cấy cày, nhổ cỏ, bón phân. Dưới lạnh rồi, mưa còn thấm ướt áo nghe tê buốt và lạnh cóng người. Mưa cứ quất vào mặt mẹ, tê tái lòng. Hình như cái rét đã quá quen nên mẹ làm cứ như không, thoăn thoắt đôi tay cấy những hàng lúa thẳng tắp, xa tít đến bờ sông. Mẹ tôi cả đời phải lội ruộng vào những ngày đông nên giờ già cứ đau buốt liên miên.

di het doi long me van theo con%E2%80%A6

Thương mẹ làm sao những trưa hè nắng như thiêu như đốt đi cắt lúa ngoài cánh đồng xa. Cái nóng đổ lửa làm lưng áo đẫm ướt mồ hôi tuôn. Hết việc đồng áng, mẹ lại về với mảnh vườn, đàn con nhỏ. Vườn nhà tôi mùa nào cây đó, quanh năm xanh tươi rau, trĩu giàn mướp, bí hay bầu… Tôi thời tuổi nhỏ cứ mải mê học suốt nên có thấm thía gì đâu nỗi nhọc nhằn, cơ cực của mẹ. Tình mẹ thật bao la, tấm lòng mẹ chẳng gì sánh nổi. Bao đêm khuya khoắt, mẹ chong đèn dầu ngồi vá những tấm áo cho anh em tôi đến trường. Đêm mẹ thức giấc đắp cho anh em tôi tấm mền để ngủ được ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Những lần thức trắng lo lắng vì anh em chúng tôi bệnh. Thương mẹ những buổi xế trưa ngồi đầu hiên ngóng trông con cái đi học về…

Ngày ấy, còn nhỏ, tôi đã bao lần làm mẹ buồn lòng. Đó là những lần phá làng xóm, chọc phá bạn bè. Mẹ bao giờ cũng là người xin lỗi xóm giềng trước vì “con dại cái mang”, không tính toán thiệt hơn. Ấy vậy mà chẳng bao giờ mẹ dùng roi vọt để dạy chúng tôi, chỉ nhẹ nhàng nói cho con hiểu những phải trái làm bài học cho ngày mai. Mẹ răn dạy chúng tôi những bài học đạo đức làm người, cách đối nhân xử thế, những hành vi giao tiếp ở đời…

Sài Gòn giải phóng, mẹ mừng vui và hạnh phúc ngày ba trở về quê. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì ba trở lại đơn vị. Ba đằng đẵng xa nhà, mẹ lại một mình nuôi anh em chúng tôi ăn học, thành người. Tôi đi học xa rồi ra trường cũng lập nghiệp nơi xứ người. Thấy có lỗi khi những cái tết hẹn lần hẹn nữa mà không về để mẹ cứ ngóng đợi hoài cả chiều ba mươi. Mẹ vẫn như ngày tôi còn bé: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Thỉnh thoảng mẹ gọi điện nhắc nhở chuyện ăn uống, nghỉ ngủ, công việc của tôi. Mẹ buồn khi tôi cứ đi biền biệt, mẹ đau lần tôi vấp ngã. Những lời dạy xưa của mẹ giúp tôi đứng lên, bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai, gập ghềnh, đầy xô bồ, bon chen…

Bạn bè tôi ít có người còn mẹ. Cứ đến mùa Vu Lan, ngày của mẹ, ngày 8-3, họ lại bùi ngùi nhớ thương về mẹ. Ai cũng nhói lòng vì chưa một lần báo hiếu đấng sinh thành. Tôi hạnh phúc vì còn có mẹ trên cuộc đời này. Nhưng tôi cũng như những người bạn, chưa làm được gì nhiều cho mẹ yêu thương, cứ mãi đi xa…

© Đào Đồng Khởi – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Vị Của Thích, Yêu Và Thương | Radio Tình Yêu