blogradio.vn – Không ai trong chúng ta nói tiếng thương, tiếng yêu, thậm chí chỉ là đôi lời tán tỉnh đối phương. Anh sợ em khổ, sợ em chờ anh. Em biết chứ, em biết anh thương em và em cũng thế, nhưng chẳng qua Tổ Quốc cần anh hơn nên mối tình em đành ngậm ngùi cất sâu vào tim.

***

“Ngày x tháng y… rồi đấy, nay mình đi chứ”, câu hỏi bất giác chợt làm em tỉnh giấc. Bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày trôi qua, em cũng không đếm hết. À không, em đã bỏ quên chị thời gian mất rồi, chỉ còn lại nỗi nhớ và sự trông ngóng anh bao ngày.

Vẫn là buổi chiều ấy, khi hai bàn tay khẽ đan vào nhau, anh chỉ thì thầm bên tai: “Đừng chờ anh”, em nuốt trọn nước mắt vào trong, ngoẻn miệng cười thả theo một câu nói: “Anh đi bình an nhé!” Em không dám hay nói đúng hơn là em sợ, sợ khi phải đáp lại câu trả lời từ anh.

Anh và em… hai con người xa lạ nhưng lại cùng một lý tưởng cao đẹp. Thế rồi chúng ta cứ thế đến bên nhau, nhẹ nhàng đến yên bình như cái cách vũ trụ hút chúng ta lại, mãnh liệt đến điên dại. Mỗi ngày được bên anh, được cùng anh đi dạo khắp phố phường, ngân nga vài câu hát vu vơ rồi cười những trận cười sảng khoái như kẻ điên lạc trong mê cung không lối thoát. Chúng ta chưa từng ràng buộc nhau bởi hai chữ “danh phận”, người yêu… không, người tình… không phải hay thậm chí là nhân tình… cũng không phải. Đôi lần em cũng có nghĩ lan man, liệu khi có người thứ ba xuất hiện, em sẽ là gì trong anh hay liệu em sẽ biến mất cuộc đời anh như cái tên cho mối quan hệ này của chúng ta. Ấy vậy mà chúng ta vẫn hút vào nhau. Thứ tình cảm mà chúng ta không thể cho nhau cái “danh” cái “phận” lại giúp em và anh gắn bó, hơn cả yêu. Đơn giản chỉ là trong anh có em và trong em có anh.

dieu em khong muon

Không ai trong chúng ta nói tiếng thương, tiếng yêu, thậm chí chỉ là đôi lời tán tỉnh đối phương. Anh sợ em khổ, sợ em chờ anh. Em biết chứ, em biết anh thương em và em cũng thế, nhưng chẳng qua Tổ Quốc cần anh hơn nên mối tình em đành ngậm ngùi cất sâu vào tim. Em không phải cô gái mạnh mẽ như cái cách em vẫn thường thể hiện khi ở cạnh anh. Em sợ một ngày, chúng ta cũng mỉm cười nhìn nhau nhưng mà qua tấm ảnh. Em sợ anh đi mất, em sợ khi hay tin đâu đó nơi anh công tác đang tuyến lửa căng thẳng, em sợ…, em sợ…. và em sợ… Chỉ mong ngày anh trở về bình an.

Buổi chiều hôm ấy chúng ta vẫn đi cùng nhau, trên con đường quen thuộc nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào. Lần đi này của anh là lần đi dài ngày hơn các lần khác. Em muốn nói: “Anh ở cùng em nhé!”, “Anh đừng đi” nhưng em biết Tổ Quốc đang chờ anh, đồng đội đang chờ anh. Em không thể vì sự ích kỷ của cá nhân là giữ anh cho riêng em.

Ngày hoàng ca, ai ai cũng vui mừng đón người thân, em cũng không ngoại lệ. Em chạy tìm anh khắp nơi, ngó trước ngó sau chỉ để tìm hình bóng quen thuộc. Nhưng không… em gục ngã giữa dòng người tấp nập. Niềm vui của mọi người như lại là nỗi buồn trong em. Anh bỏ em thật rồi. Em ghét anh.

Ngày thứ nhất

Ngày thứ hai

Ngày thứ n

Em vẫn ngồi chỗ quen thuộc nơi chứa đựng kỷ niệm của em và anh. Người ta bảo em đừng chờ nữa, anh đi rồi, anh đi thật rồi nhưng em vẫn chờ. Em không khóc anh à, em vẫn có niềm tin anh sẽ trở về với em.

Cuốn nhật kí em viết còn dang dở: “Lại một ngày nữa trôi qua… em nhớ anh.”

Vẫn không gian ấy, vẫn thời gian ấy, chỉ còn một mình đứng lẻ loi. Cuốn nhật kí bỗng rớt xuống bãi cỏ, một dòng chữ được viết thêm cho trang giấy mới: “Anh về rồi, cô bé ngốc ạ.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hồi Ức Hoa Dã Quỳ (Phần 1) – Cuộc Gặp Định Mệnh | Blog Radio