blogradio.vn – Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy – người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.
***
Mai là cô gái sống khá khép kín, đam mê sách vở và mơ ước trở thành giáo viên. Sau nhiều năm nỗ lực, cô thi đỗ viên chức ngành giáo dục, nhưng niềm vui chưa trọn vẹn thì cô nhận quyết định công tác tại một trường Tiểu học trên vùng núi xa xôi, cách nhà hơn 300km.
Mẹ Mai phản đối kịch liệt, nhưng lần này, cô kiên quyết giữ vững lập trường. Cô muốn thoát khỏi vòng an toàn và thực hiện ước mơ dạy chữ cho những đứa trẻ vùng cao nghèo khó.
Ngày đầu tiên đặt chân đến bản Phạ, Mai không khỏi ngỡ ngàng trước khung cảnh núi non hùng vĩ nhưng cũng đầy heo hút. Ngôi trường Tiểu học đơn sơ nằm chênh vênh trên sườn đồi, những dãy phòng học lợp mái lá xiêu vẹo khiến lòng cô chùng xuống. Nhưng rồi, ánh mắt hồn nhiên của lũ trẻ, tiếng cười giòn tan giữa trời núi trong veo khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Vừa bước chân vào cổng trường, do mải ngắm nghía khung cảnh mới lạ xung quanh, Mai bất ngờ va phải một người đàn ông cao lớn. Cú va chạm mạnh khiến cô lảo đảo, đống sách trên tay rơi tung tóe xuống đất.
Mai khẽ xuýt xoa, vội cúi xuống nhặt sách. Mái tóc dài đen óng buông nhẹ trên vai, dáng người gầy dong dỏng uyển chuyển như nhành liễu giữa gió núi, nước da trắng như tuyết tương phản với bộ áo dài màu xanh nhạt, làm nổi bật chiếc cổ cao kiêu hãnh, thanh thoát.
“Ôi! Xin lỗi… Tôi không để ý…” – Mai bối rối lắp bắp, khuôn mặt thoáng đỏ bừng vì ngại ngùng.
“Không sao đâu.” – Giọng nói trầm ấm vang lên trên đầu cô.
Mai ngước lên, chạm ngay vào đôi mắt cương nghị nhưng ánh lên nét hiền lành của người đàn ông trước mặt. Anh có dáng người cao, khỏe khoắn, ngũ quan hài hòa tạo nên vẻ đẹp trai cuốn hút. Bộ đồng phục Công an chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ rắn rỏi mạnh mẽ của anh.
Khoảnh khắc ấy khiến tim Mai khẽ lỡ một nhịp. Cô thoáng ngẩn ngơ trước nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm toát lên sự chân thành.
“Để tôi giúp” – Anh cúi xuống nhặt sách, đôi tay to lớn nhưng cử chỉ lại vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận phủi bụi trên từng trang giấy.
Mai luống cuống đỡ lấy đống sách từ tay anh, vội vàng nói:
“Cảm ơn anh nhiều… Tôi thật vụng về quá…”
Anh mỉm cười, nụ cười như xua tan cái se lạnh nơi núi rừng:
“Không có gì đâu. Cô giáo mới chuyển về trường phải không?”
Mai ngạc nhiên:
“Sao… sao anh biết?”
Anh khẽ gật đầu, nụ cười thoáng chút ngập ngừng:
“À… thì… ở đây ai lạ mặt là nhận ra ngay thôi. Tôi là Duy, Công an xã. Trường học này nằm trong địa bàn quản lý của tôi”.
Mai khẽ gật đầu, bây giờ cô mới nhận ra phù hiệu trên vai áo anh. Hóa ra đây là chàng Công an mà mọi người trong bản vẫn thường nhắc đến với sự kính trọng.
Cô cười tươi, chìa tay ra trước:
“Tôi là Mai, giáo viên mới. Rất vui được gặp anh”.
Duy khựng lại một chút, đôi mắt thoáng nét lúng túng. Anh gãi đầu cười ngượng:
“À… Tôi… Tôi 28 tuổi rồi… mà không biết xưng hô thế nào cho phải. Gọi cô là… cô giáo… hay là em… nhỉ?”
Mai bật cười trước vẻ bối rối hiếm thấy ở một người đàn ông rắn rỏi như anh. Cô nhẹ nhàng đáp:
“Em 23 tuổi, nếu anh không ngại… thì cứ gọi em là Mai ạ”.
Duy cười tươi, đôi mắt ánh lên nét vui vẻ:
“Vậy thì… được rồi. Từ giờ gọi em là Mai nhé! À mà… em ở đây có quen chưa? Có cần giúp gì thì cứ nói với anh nhé”.
Mai khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy bớt lo lắng hơn khi biết có người tốt bụng như anh ở bản Phạ xa lạ này.
“Cảm ơn anh, vậy thì sau này em sẽ làm phiền anh nhiều đấy ạ.” – Mai khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Duy bật cười: “Ừ, cứ thoải mái nhé. Làm phiền càng nhiều càng tốt, anh lúc nào cũng sẵn lòng”.
Câu nói tưởng như vô tình nhưng lại khiến tim Mai khẽ xao xuyến. Cô vội cúi đầu giấu đi đôi má ửng hồng, còn Duy thì bất giác ngẩn ngơ trước nụ cười dịu dàng ấy.
“Thôi, anh phải đi làm nhiệm vụ đây. Hẹn gặp lại em sau.”
Mai đứng nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh khuất dần sau con đường đất đỏ. Nụ cười ấm áp của anh như vẫn còn vương lại trong tâm trí cô.
Từ lần gặp gỡ đó, Duy cũng thường xuyên ghé trường để giúp đỡ Mai làm quen với cuộc sống mới. Anh hướng dẫn cô cách trò chuyện với bà con dân bản, dẫn cô đi thăm những gia đình có hoàn cảnh khó khăn và thậm chí còn tự tay sửa lại bàn ghế hỏng trong lớp học.
Những cuộc gặp gỡ của họ cứ thế diễn ra một cách tự nhiên, tình cờ đến lạ. Có lần, khi Mai đang loay hoay với chiếc xe máy không nổ giữa con đường đất lầy lội, Duy bất ngờ xuất hiện:
“Lại hỏng nữa à? Để anh xem thử.” – Duy nhảy xuống từ chiếc xe máy của mình, đôi giày lấm lem bùn đất.
“Em… không biết sao nó cứ ì ra, không chịu nổ máy.” – Mai ngượng ngùng gãi đầu.
Duy bật cười: “Xe trên này phải biết mẹo mới nổ được.”
Anh cúi xuống kiểm tra, đôi tay thoăn thoắt lau chùi bugi rồi chỉnh lại bình xăng. Chỉ vài phút sau, chiếc xe máy của Mai gầm lên đầy mạnh mẽ. Cô tròn mắt ngạc nhiên:
“Anh giỏi thật đấy! Cái gì cũng biết.”
Duy nhún vai, nở nụ cười:
“Sống trên này thì cái gì cũng phải tự làm thôi. Lần sau xe có hỏng nữa, cứ gọi anh.”
Mai khẽ đỏ mặt, lúng túng gật đầu:
“Cảm ơn anh nhé… Nếu không có anh chắc em còn đứng đây cả ngày mất.”
Một lần khác, khi Mai đang đi bộ xuống chợ thì bất ngờ gặp cơn mưa rừng đổ xuống xối xả. Cô vội vã tìm chỗ trú thì nghe tiếng gọi lớn:
“Mai! Lên đây mau!”
Duy phóng xe máy tới, vội vàng đưa áo mưa cho cô.
“Mưa rừng trên này nhanh lắm, không tránh kịp là ướt hết.” – Anh vừa nói vừa mở áo mưa che cho Mai.
Hai người ngồi sát nhau trên chiếc xe máy, hơi ấm từ cơ thể Duy khiến trái tim Mai bất giác đập rộn ràng. Cơn mưa rả rích, nhưng không gian dưới tấm áo mưa nhỏ bé ấy lại trở nên ấm áp lạ thường.
Có lần, khi đang dẫn lũ trẻ đi nhặt củi trên đồi, Mai bị trượt chân ngã lăn xuống dốc. Cô đau đớn ôm chân, không thể đứng dậy nổi. Đúng lúc ấy, Duy xuất hiện như từ trên trời rơi xuống:
“Em có sao không?”
Anh vội vàng đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt đầy lo lắng. Mai nhăn mặt:
“Chắc… em bị trật chân rồi.”
Không nói lời nào, Duy cúi xuống, nhẹ nhàng cõng Mai trên lưng. Cảm giác lưng anh rộng lớn và vững chãi khiến cô an tâm lạ thường. Giọng anh ấm áp vang lên:
“Cô giáo thành phố lần sau đi đứng cẩn thận hơn nhé. Ở đây đất trơn trượt lắm đấy.”
Mai đỏ mặt, khẽ tựa đầu vào lưng anh, trái tim khẽ rung lên những nhịp đập dịu dàng.
“Anh đã quen với cuộc sống ở đây rồi à?” – Mai khẽ hỏi.
“Ừ. Quen rồi. Anh yêu nơi này, yêu con người và mảnh đất này. Dù khó khăn nhưng ý nghĩa lắm.” – Duy nhìn xa xăm về phía núi mờ sương, ánh mắt kiên định và đầy nhiệt huyết.
Tình cảm của họ cứ thế lớn dần qua những lần gặp gỡ, những ánh mắt trao nhau đầy tình ý và những nụ cười dịu dàng không cần lời nói. Nhưng rồi, đột ngột Duy biến mất suốt mấy ngày liền, không một tin tức, không một lời nhắn.
Mai lo lắng, lòng như lửa đốt. Cô hỏi thăm khắp nơi nhưng không ai biết Duy đi đâu. Mãi đến khi gặp trưởng thôn, cô mới biết Duy đang tham gia chuyên án vây bắt bọn buôn ma túy nguy hiểm ở biên giới.
Tim Mai thắt lại. Cô lo lắng không yên, đêm nào cũng thức trắng chờ tin anh. Nhưng những ngày chờ đợi cứ kéo dài trong vô vọng, đến mức cô bắt đầu sợ hãi những điều tồi tệ nhất.
Rồi một chiều mưa lạnh buốt, Mai nhận được tin từ một người bạn của Duy:
“Duy… đang cấp cứu ở bệnh viện tuyến tỉnh. Bị tội phạm hành hung khi làm nhiệm vụ.”
Tin đó như sét đánh ngang tai, Mai ngã quỵ, nước mắt trào ra không thể kìm nén. Cô vội vã bắt chuyến xe đường dài về bệnh viện. Trên suốt chặng đường, tim cô như bị bóp nghẹt, lo sợ mất anh mãi mãi.
Đến nơi, Mai chạy như bay vào phòng cấp cứu. Nhìn Duy nằm bất động trên giường bệnh, băng quấn khắp người, mặt mũi tím tái, nước mắt cô cứ vô thức trào ra không ngừng. Cô nắm chặt tay anh, thì thầm trong nước mắt:
“Anh phải tỉnh lại… Anh đã hứa sẽ luôn giúp em mà… Anh đừng bỏ em…”
Những ngày chăm sóc Duy ở bệnh viện, Mai mới nhận ra tình cảm sâu sắc của mình dành cho anh. Mỗi lần nhìn anh đau đớn rên rỉ trong cơn mê, lòng cô quặn thắt. Cô ước gì mình có thể chịu đựng nỗi đau thay anh.
May mắn thay, sau bao ngày nguy kịch, Duy tỉnh lại. Ánh mắt anh mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy Mai:
“Em… đến rồi à?”
Mai bật khóc nức nở:
“Anh ngốc lắm… Sao lại liều mạng như vậy chứ?”
Duy cố gượng cười:
“Đó là nhiệm vụ của anh… Bảo vệ bản làng… và bảo vệ cả em nữa.”
Giây phút ấy, Mai biết rằng trái tim cô đã thuộc về người con trai dũng cảm này.
Những ngày sau đó, Mai cứ chạy đi chạy lại giữa trường và bệnh viện với khoảng cách hơn 100km. Ban ngày, cô đứng trên bục giảng, cố gắng giấu đi đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nụ cười vẫn nở trên môi để động viên học trò. Nhưng cứ tan học, cô lại vội vã bắt xe lên thành phố, vào viện chăm sóc Duy.
Cô thay băng, đút từng thìa cháo, luôn miệng động viên anh:
“Anh phải mau khỏi để còn sửa bàn ghế hỏng cho bọn trẻ đấy. Không có anh, em không biết phải làm thế nào.”
Duy nhìn cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Anh nhất định sẽ sớm khỏi thôi. Anh còn phải bảo vệ bản làng và… bảo vệ cả em nữa mà.”
Mai ngỡ ngàng trước lời nói của anh, trái tim khẽ rung lên những nhịp đập lạ lùng. Cô không thể ngờ rằng, sau bao lần gặp gỡ tình cờ, anh lại dành cho cô một tình cảm chân thành đến vậy.
Duy kể cho Mai nghe về quá khứ của mình. Bố anh cũng là một chiến sĩ Công an dũng cảm, đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ khi anh ấy còn nhỏ. Chính sự mất mát ấy đã hun đúc trong anh ý chí mạnh mẽ và quyết tâm nối nghiệp cha. Anh tình nguyện viết đơn đến bản Phạ công tác từ 5 năm trước, giữ gìn bình yên cho vùng đất xa xôi này.
“Mẹ anh không biết chuyện anh bị thương đâu. Mẹ chỉ có mình anh, anh không muốn mẹ lo lắng.” – Duy nói, ánh mắt thoáng buồn.
Mai lặng người. Cô hiểu nỗi lo sợ mất đi người thân yêu nhất của Duy. Anh gánh trên vai trách nhiệm lớn lao, vừa với công việc, vừa với gia đình.
Cứ thế, Mai âm thầm chăm sóc Duy, giấu kín mọi chuyện với mẹ anh. Nhìn Duy từng ngày hồi phục, từ lúc còn yếu ớt nằm trên giường đến khi có thể tập đi những bước đầu tiên, Mai mừng rỡ không nói nên lời.
Nhưng đúng lúc tình cảm ấy đang lớn dần, Mai nhận được cuộc gọi từ mẹ.
“Mai à, mẹ xin chuyển công tác về thành phố cho con rồi đấy! Về gần nhà cho mẹ đỡ lo. Con ở đó xa xôi, hiểm trở, mẹ ăn ngủ không yên.”
Tin đó như sét đánh ngang tai. Mai lặng người, tay nắm chặt điện thoại, mắt cay xè. Cô biết mẹ yêu thương và lo lắng cho mình rất nhiều. Là con một trong gia đình, Mai luôn gánh trên vai trách nhiệm hiếu thảo, không muốn mẹ phải buồn lòng.
Nhưng rồi, hình ảnh những đứa trẻ nghèo ở bản Phạ hiện lên trong tâm trí, cả ánh mắt ấm áp và nụ cười hiền lành của Duy cũng khiến trái tim cô nhói lên. Mai biết mình đã thực sự yêu nơi này, yêu con người đã cùng cô chia sẻ bao vui buồn nơi miền núi xa xôi.
Nhờ sự chăm sóc tận tình của Mai, sức khỏe của Duy đã dần ổn định. Vết thương đã khép miệng, sắc mặt anh cũng hồng hào trở lại.
Nhưng mấy ngày gần đây, Mai cứ chìm đắm trong suy tư, ánh mắt đượm buồn. Nụ cười trên môi cô cũng gượng gạo hơn trước. Duy tinh ý nhận ra sự khác lạ trong biểu hiện của Mai. Trong lòng anh thoáng chút lo lắng.
“Dạo này em có chuyện gì à? Anh thấy em không được vui.”
Mai giật mình, cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Duy:
“Đâu… đâu có gì đâu anh.”
“Anh biết em có điều suy nghĩ. Nói với anh đi, đừng giấu trong lòng như vậy.”
Trước sự chân thành của Duy, đôi mắt Mai bắt đầu đỏ hoe. Cô cố gắng mỉm cười nhưng không giấu được sự nghẹn ngào trong giọng nói:
“Em… em vừa nhận được cuộc gọi của mẹ. Mẹ xin chuyển công tác về thành phố cho em rồi…”
Duy khựng lại, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên:
“Chuyển công tác? Về thành phố sao?”
Mai gật đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má:
“Mẹ lo cho em… Sợ em sống một mình trên này vất vả. Em là con một, mẹ không muốn em xa nhà nữa.”
Duy lặng đi, trong lòng anh dâng lên cảm giác mất mát khó tả. Anh đã quen với sự hiện diện của Mai trong cuộc sống hàng ngày, quen với giọng nói dịu dàng và nụ cười ấm áp của cô. Anh không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày không còn nhìn thấy cô, trái tim anh sẽ trống trải thế nào.
“Thế… em đã quyết định chưa?” – Duy cố giữ giọng bình tĩnh dù lòng anh đang rối bời.
Mai im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn xa xăm về dãy núi xanh thẳm ngoài cửa sổ:
“Em… em không biết phải làm sao. Ở đây, em cảm thấy mình có ý nghĩa khi dạy chữ cho lũ trẻ. Nhưng… em cũng không muốn mẹ buồn. Em nợ mẹ cả cuộc đời…”
Duy khẽ siết chặt tay Mai, giọng nói chân thành:
“Anh hiểu mà. Mẹ em chỉ có mình em, bà lo lắng là điều dễ hiểu. Còn ở đây… nếu thiếu em, bọn trẻ sẽ buồn lắm.”
Mai bật khóc nức nở:
“Em phải làm sao đây hả anh? Giữa gia đình và lý tưởng… em không biết phải chọn bên nào…”
Duy nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố mỉm cười động viên cô:
“Dù em chọn thế nào, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em. Nếu em về thành phố, anh sẽ vui vì em được gần mẹ. Còn nếu em ở lại… anh sẽ ở bên em, cùng em vượt qua mọi khó khăn nơi đây.”
Lời nói của Duy khiến Mai càng thêm bối rối. Cô biết trái tim mình đã thuộc về anh, nhưng trách nhiệm với mẹ khiến cô không thể ích kỷ. Cô phải làm sao để không ai phải đau lòng đây?
Ngày mai, Duy sẽ xuất viện. Ngày mai, cô phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Thời gian thấm thoắt trôi, Mai đến bản Phạ nhận công tác đến nay đã hơn một năm. Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy – người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.
Những kỷ niệm ngọt ngào cứ thế đong đầy trong tim Mai. Nhớ những ngày đông giá rét, Duy vượt núi mang đến cho cô một túi củi khô, ánh mắt dịu dàng nhắc nhở:
“Em phải giữ ấm, không được ốm đâu đấy. Nếu không bọn nhỏ ai sẽ dạy học?”
Nhớ những buổi chiều tà, cả hai cùng nhau ngồi trên triền đồi ngắm hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, tiếng cười của Duy vang lên giữa không gian tĩnh lặng, ấm áp đến lạ thường.
Nhưng chính lúc này, khi trái tim Mai đã trót trao đi, cô lại phải đối diện với sự lựa chọn khó khăn nhất đời mình. Mẹ cô đã gọi điện nhắc nhở bao lần:
“Con là con một, bố mẹ ở nhà già rồi, đi lại khó khăn. Mẹ muốn con chuyển về gần nhà, như thế vừa an toàn lại tiện chăm sóc bố mẹ.”
Mai lặng người trước lời nói của mẹ. Là con một, từ nhỏ cô đã được nuôi dưỡng trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ. Giờ đây, khi cha mẹ cần, cô lại không thể ở bên. Lòng hiếu thảo thôi thúc cô trở về, nhưng tình yêu dành cho Duy và lũ trẻ bản làng này cũng quá sâu đậm để buông bỏ.
Tối hôm đó, Mai lặng lẽ ngồi trên triền đồi, nhìn xuống ngôi làng mờ ảo trong sương đêm. Ngôi trường nhỏ nơi cô gắn bó suốt thời gian qua thấp thoáng dưới ánh đèn leo lét. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng suối chảy róc rách như hòa vào nỗi lòng trĩu nặng của cô.
Duy xuất hiện bên cạnh, lặng lẽ ngồi xuống mà không nói gì. Anh nhìn xa xăm về phía dãy núi mờ sương, nơi đường chân trời hòa lẫn với màn đêm u tịch.
Họ ngồi bên nhau, lặng im hồi lâu, chỉ nghe tiếng gió lạnh thổi qua làm khẽ rung những tán cây xào xạc.
Mai khẽ thở dài, giọng nói yếu ớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng:
“Em… đã quyết định rồi, anh à.”
Duy quay sang nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ xen lẫn lo lắng:
“Em sẽ… về thành phố sao?”
Mai gật đầu, đôi mắt rưng rưng nhưng cố gắng mỉm cười:
“Em không muốn mẹ phải lo lắng nữa. Mẹ chỉ có mình em… em không thể ích kỷ giữ riêng hạnh phúc cho bản thân mình.”
Giọng nói của Mai nghẹn lại, đôi vai khẽ rung lên trong cơn gió lạnh. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, đã đấu tranh với chính mình suốt những ngày qua. Nhưng cuối cùng, cô chọn chữ hiếu – chọn về bên mẹ, người đã hy sinh cả cuộc đời vì cô.
Duy khẽ cúi đầu, đôi mắt trĩu nặng. Anh đã đoán trước được câu trả lời này, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, trái tim anh vẫn đau nhói. Anh biết Mai là cô gái giàu tình cảm và trách nhiệm, sẽ không bao giờ để mẹ phải buồn lòng.
“Anh hiểu rồi…” – Giọng Duy trầm hẳn đi, cố nén nỗi đau trong lòng.
“Anh tôn trọng quyết định của em.”
Mai quay sang nhìn Duy, đôi mắt ngấn lệ:
“Em xin lỗi… Em thật sự xin lỗi, Duy à…”
Duy khẽ lắc đầu, mỉm cười dịu dàng:
“Đừng xin lỗi. Em đã làm điều đúng đắn mà. Mẹ em cần em hơn bất cứ ai.”
Mai bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, hòa lẫn cùng sương đêm lạnh buốt. Cô biết Duy đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt anh là nỗi buồn vô hạn.
“Cảm ơn anh… Cảm ơn vì đã luôn ở bên em, giúp em vượt qua những khó khăn nơi đây. Những kỷ niệm ở Phạ… em sẽ không bao giờ quên.”
Duy nén nỗi nghẹn ngào trong lòng, khẽ gật đầu:
“Anh cũng sẽ không quên em đâu… Mai à. Em là người con gái mạnh mẽ và dũng cảm nhất mà anh từng gặp. Anh tự hào vì đã được đồng hành cùng em trên mảnh đất này.”
Họ ngồi bên nhau rất lâu, không ai nói thêm lời nào. Chỉ có đôi bàn tay siết chặt, như muốn níu giữ khoảnh khắc cuối cùng trước khi phải rời xa.
Sáng hôm sau, Mai đứng trước cổng trường Tiểu học, nơi cô đã từng gắn bó, từng dạy dỗ những đứa trẻ ngây thơ. Bọn trẻ chạy đến ôm chầm lấy cô, đôi mắt trong veo ngấn lệ:
“Cô giáo ơi, cô đừng đi… Cô ở lại với chúng con nhé!”
Trái tim Mai quặn thắt, nước mắt rơi như mưa. Cô ôm từng đứa trẻ vào lòng, cố gắng mỉm cười dù giọng nói nghẹn ngào:
“Các con phải ngoan… phải chăm chỉ học nhé! Sau này trở thành người tốt, giúp đỡ bản làng mình, được không?”
Bọn trẻ òa khóc, không chịu buông tay cô ra. Mai đau đớn nhưng vẫn phải dứt áo ra đi. Cô biết quyết định của mình là đúng, nhưng sao trái tim cô đau đến thế này?
Ngày Mai rời bản Phạ, trời mưa lất phất. Duy đứng lặng bên con đường đất đỏ, ánh mắt dõi theo bóng dáng gầy gò khuất dần sau làn mưa mờ ảo.
Chuyến xe đưa Mai về thành phố, nhưng trái tim cô đã để lại nơi miền núi xa xôi ấy, bên chàng trai Công an hiền lành có đôi mắt sáng như bầu trời cao nguyên.
Tin rằng, dù có đi cùng trời cuối đất, nếu có duyên… ắt sẽ gặp lại. Dù lựa chọn ra đi, nhưng tình yêu giữa hai trái tim ấy vẫn sẽ mãi ở lại với đại ngàn.
© Niềm Thúy – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Nếu Trên Đời Tồn Tại Hai Chữ Giá Như | Radio Tâm Sự
Rò rỉ thông số và điểm chuẩn NVIDIA RTX 5060 Ti 16GB: Nhanh hơn 4060 Ti tới 14%?
Apple chính thức đưa Mac mini 2018 và iPhone 6s vào danh sách “sản phẩm cũ”
TÌNH ĐƠN PHƯƠNG , LÀ ANH | GHITAR QUANG HÙNG
Trải nghiệm xóa người yêu cũ trong ảnh bằng Galaxy A series mới: Qua rồi thời phải dùng bút xóa để tô
Liên Khúc Dòng Sông Và Tiếng Hát – Đường Về Hai Thôn – Tuỳ Hứng Lý Qua Cầu – NHẠC QUÊ HƯƠNG 2025
Bằng Cường 2017 – Tuyển Chọn Những Ca Khúc Nhạc Trẻ Hay Mới Nhất 2017
Thủ tướng: Đề nghị Warburg Pincus thúc đẩy thương mại bền vững Việt Nam-Hoa Kỳ
QUANG HÙNG COVER | ĐIỀU VÔ LÝ THỨ NHẤT | QUANG HUNG STUDIO
A.R Rahman Ruling the 90s (Tamil Mixtape)
Lần đầu tiên tại Việt Nam: Một “xưởng khởi nghiệp” được AI vận hành để tạo ra các startup từ… prompt
em của quá khứ
30 ngày không lặp món: Cứ nhìn bảng này là biết hôm nay ăn gì!
Tác dụng của mỡ lợn và cách bảo quản mỡ lợn thơm ngon
Nhạc chữa bệnh, Ngắm phong cảnh tây tạng
Xu hướng giảm cân độc hại do bắt chước mạng xã hội
Thắng nghẹt thở ở loạt luân lưu, U17 Hàn Quốc gặp chủ nhà ở bán kết U17 châu Á 2025
Triển lãm sắp đặt của hoạ sĩ Lê Hữu Hiếu: ‘Từ chiến thắng Bạch Đằng đến đại thắng 30/4/1975’
TECNO Spark 30 5G và những lý do bạn nên mua chiếc máy này!
Chuột Logitech giá cực ngon, giảm đến 38%, chỉ từ 195K cực hấp dẫn
Hợp tác công – tư thúc đẩy đổi mới sáng tạo, phát triển bền vững
ENG SUB【Hidden Master 侠客行不通】EP06 | A world of martial arts, the rise of a hero | WeTV
HOA BẰNG LĂNG x CÓ MỘT NGƯỜI VẪN ĐỢI ♫ NGÂN NGÂN COVER – Nhạc ballad buồn tâm trạng TOÀN BÀI HAY
Tăng Thanh Hà lần đầu khoe ảnh sinh quý tử 10 năm trước
Chuyện thầm kín: Tại sao khi cãi nhau, cặp đôi lại làm lành bằng tình dục?
LỆ TÌNH .10 Anh đi về bóng tối khuất lối | QUANG HÙNG
CHILL RADIO HAMLET TRƯƠNG | TÔI EM VÀ NGƯỜI LẠ NGƯỜI YÊU NGƯỜI ĐƯNG LẠI NGƯỜI YÊU | CHILL RADIO
WeTV Original Duren Jatuh | Cuplikan EP02B Usaha Anne untuk menggoda Om Julian
chillradio | chuyện ba người | quang HÙNG studio
Thấy ChatGPT đột nhiên gọi thẳng tên người “khi suy nghĩ”, người dùng giật mình
NVIDIA tung driver RTX 5060 Ti mới, hỗ trợ DLSS 4 và sửa lỗi
Nhận định U17 Saudi Arabia vs U17 Uzbekistan (22h00, 20/4): Thử thách khắc nghiệt cho chủ nhà
Quyền Linh đi dép tổ ong nhưng tặng con gái hẳn nhà biệt thự, đi xe 9 tỷ
Tài xế ô tô khách khai vừa lái xe vừa chơi game để giảm căng thẳng
BXH Nhạc Trẻ Remix Hay Nhất Hiện Nay ♫ Top 20 Bản EDM TikTok Hay Nhất 2024 – EDM Hot TikTok 2024
Giao con cho mẹ chồng trông, tôi thấp thỏm, lo sợ mỗi ngày
Cá thác lác làm theo cách này ngon tuyệt vời, người kén ăn mấy cũng mê
Có nên mua máy rửa chén không? Nên mua loại nào tốt?
CHILLBOLERO | RƯỢU CHANH MUỐI | QUANG HÙNG
Cường Tuse – người “nghịch đất” lạ nhất
Amorim tiết lộ bí mật đằng sau chiến thắng không tưởng của MU trước Lyon
Nữ đại gia 52 tuổi lên tiếng việc kết hôn với nhân viên bảo vệ kém 9 tuổi
Mang Apple Vision Pro lên bục giảng dạy Vật lý, thầy giáo Trung Quốc gây bão mạng xã hội, cư dân mạng ngậm ngùi: Trường tôi điều hòa còn không có, lấy đâu ra Vision Pro?
Chi tiết 102 xã, phường mới của TP.HCM
Nhạc Không Lời Hay Nhất Không Quảng Cáo ➤Hòa Tấu Guitar Cổ Điển, Nhẹ Nhàng Êm Tai Nghe Rất Thoải Mái
Cute Programmer | Quick Look EP06 | Yicheng demanded that Lu Li leave the firm!| WeTV [ENG SUB]
GẶP NHƯNG KHÔNG Ở LẠI COVER QUANG HÙNG
ĐÃ TỪNG ALBUM
Hướng dẫn update Windows 11 tại nhà an toàn mới nhất 2025
Động đất ở Myanmar làm lộ ra công trình kiến trúc hoàng gia cổ đại
Nhiều iPhone vẫn giảm giá mạnh giữa tháng 4
Trải nghiệm triển lãm trực tuyến ‘Hải cảng xưa: Từ Đông Dương ra thế giới’ với 200 tư liệu quý
Châu Tấn gây tranh cãi khi lộ nhan sắc không qua chỉnh sửa ở tuổi 51