Mang thai tháng thứ 7, đáng lẽ là khoảng thời gian cần được nghỉ ngơi, thư giãn, nhưng với tôi lại không phải vậy. Mỗi tối đi làm về, tôi đều ngồi ở ghế đá gần nhà, hít thở thật sâu mới đủ dũng cảm bước vào căn phòng trọ 18m² ấy.

Phòng trọ được chia làm đôi bằng một vách ngăn gỗ. Bên phải kê một chiếc giường đơn. Bên trái có một cái giường, tủ lạnh và chút khoảng trống.

Chị chồng tôi, 35 tuổi, chưa lấy chồng, lên thành phố làm công nhân chưa tìm được phòng trọ nên ở tạm cùng các em đã được nửa năm, chưa thấy chị chuyển đi. Chị kê giường ngủ riêng ở góc bên phải.

Còn bên trái, vợ chồng tôi và bố mẹ chồng sống chung. Tôi và chồng nằm trên giường, bố mẹ chồng trải đệm dưới sàn, ở giữa ngăn tạm bằng một tấm rèm.

con dau.jpg

Nàng dâu chán nản vì cảnh sống chung với nhà chồng trong phòng trọ nhỏ hẹp. Ảnh minh họa: FP

Trước đây, bố mẹ chồng tôi sống cùng cô em chồng. 3 tháng trước, cô ấy đi lấy chồng, bố mẹ chuyển đến ở tạm cùng chúng tôi.

Mẹ chồng từng nói sẽ thuê nhà ra ở riêng cùng với chị chồng. Nhưng nhiều tháng đã trôi qua, không thấy bà có động thái gì chuyện đi tìm nhà, cũng không đả động chuyện ra ở riêng nữa. Giờ bà lại lấy lý do ở lại chăm tôi bầu bí để tiếp tục sống cùng vợ chồng tôi.

Đêm đến, tôi không dám quay người, không dám nghiêng trái, nghiêng phải vì sợ mẹ chồng mất ngủ. Đến mặc đồ ngủ, tôi cũng không dám thoải mái vì cả mẹ chồng và bố chồng đều nằm cùng phòng.

Thời gian bầu bí mà tôi cảm thấy ngột ngạt, khó chịu vô cùng.

Tôi bàn với chồng bảo ông bà về quê sống nhưng mẹ chồng không chịu vì bà muốn ở thành phố gần các con, lại tiện đi gom đồ đồng nát bán. Ông đang làm bảo vệ, lương được vài triệu nên cũng không muốn bỏ về.

Dường như cuộc sống an nhàn lại tiết kiệm được tiền khiến bố mẹ chồng và chị chồng thay đổi ý định. Mẹ chồng hay nói, sống chung thế này tiện việc ăn uống lại tiết kiệm được một khoản thuê nhà. Chị chồng cũng thấy vậy.

Bởi mỗi tháng, tôi lo mọi việc từ tiền ăn đến tiền điện, nước. Bố mẹ chồng không phải đóng góp bất cứ thứ gì. Chị chồng chỉ góp đúng 1 triệu tiền nhà và 1 triệu tiền ăn bữa tối vì “chị ở một góc, chỉ đủ kê cái giường”.

Gánh nặng kinh tế đè lên vai vợ chồng tôi. Trước đó, tôi cứ nghĩ ông bà ở tạm, chị cũng ở tạm nên không yêu cầu đóng góp. Giờ thì tôi thực sự quá căng thẳng… Chưa kể, việc nấu nướng trong nhà cũng đến tay tôi.

Một bữa ăn cho từng ấy người lớn càng làm tôi mệt mỏi hơn.

Tối nào ông bà cũng trải đệm ngủ từ 20h, yêu cầu tắt điện, trong khi tôi lại muốn xem tivi đến 22h. Sáng, 4h ông bà đã dậy làm mất giấc ngủ của vợ chồng tôi. Ngày nào tôi cũng đi làm trong trạng thái mệt mỏi.

Tôi đã nói thẳng với chồng về việc để ông bà ra ở riêng nhưng chồng ngại đề cập nhiều vì cũng lo bố mẹ và chị tốn kém. Nhà anh không có điều kiện, kinh tế anh cũng gánh nhiều. Bố mẹ ốm đau, anh là người lo toan mọi thứ.

Tôi lo đến lúc sinh, bố mẹ chồng vẫn không chịu ra ở riêng thì tôi sẽ phải sống thế nào đây? Nhà có trẻ nhỏ mà chật chội, chen chúc thế này thì sống thế nào.

Thấy tôi khó xử, chồng đề nghị thuê một căn hộ chung cư để cho cả bố mẹ và chị gái ở cùng thì đỡ bất tiện hơn. Nhưng với kinh tế của chúng tôi, bỏ ra gần chục triệu để thuê nhà chung cư thì chẳng còn tiền tiết kiệm lo cho con cái sau này.

Vì chuyện này mà vợ chồng tôi thường xuyên mâu thuẫn. Thú thực, chẳng hiểu ông bà nghĩ gì mà lại chấp nhận sống cảnh như thế này? Tôi không thể nào tìm được câu trả lời.

Không biết, có ai cùng cảnh ngộ như tôi không, hãy cho tôi lời khuyên!

Theo VietNamnet