Tháng Ba đã đến rồi…


blogradio.vn – Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

***

Dòng tin nhắn hiện lên trong màn hình điện thoại, lặng lẽ chờ một hồi âm. Cô đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt vô định trôi theo tán cây ngoài cửa sổ. Trời xanh ngắt, vài áng mây lững lờ trôi. Một cơn gió thổi qua, lay động những chồi non vừa nhú, như thể nhắc cô về một thời điểm xa xôi.

Giữa không gian yên tĩnh, thời gian dường như chậm lại. Tiếng kim giây trên đồng hồ treo tường khẽ khàng nhảy từng nhịp, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc ngoài hiên. Một tia nắng nghịch ngợm len qua tấm rèm, vẽ lên bàn những vệt sáng lấp lánh. Cô lặng lẽ đưa tay lướt qua bề mặt gỗ, cảm nhận sự ấm áp còn vương lại.

Có những khoảnh khắc, sự im lặng lại vang lên rõ ràng hơn bất cứ lời nào.

Tháng Ba năm ấy, nắng cũng vàng như thế này. Gió cũng dịu dàng thế này. Nhưng có một người đã bước đi mà không hẹn ngày trở lại.

Anh đến vào một buổi chiều tà, khi mặt trời rọi xuống những tia sáng cuối cùng trong ngày. Trước hiên quán nhỏ, cô đang loay hoay dọn lại những chồng sách cũ thì một giọng nói cất lên sau lưng:

– Ở đây có bán cà phê không?

Cô quay lại. Chàng trai lạ đứng đó, áo sơ mi trắng xắn tay, đôi mắt trầm lặng nhưng ẩn chứa một nét gì đó mơ hồ khó đoán.

– Có. Nhưng mà không có menu đâu, chỉ có vài loại thôi.

– Vậy cho một ly đen không đường.

Anh kéo ghế ngồi xuống, không vội lấy điện thoại ra lướt như những vị khách khác. Đôi mắt vẫn dõi theo cây gạo trước quán, từng bông hoa đỏ rực rơi xuống, trải thành một tấm thảm trên nền gạch cũ.

– Hà Nội mùa này đẹp thật.

– Nhưng cũng rất buồn.

Câu trả lời khiến anh bật cười, ánh mắt xoay lại phía cô.

– Sao lại buồn?

– Vì hoa gạo chỉ nở khi sắp vào hè. Cái gì đẹp cũng đều chóng tàn.

Cô đặt ly cà phê xuống bàn, hơi nóng vẫn còn bốc lên, hệt như lòng cô lúc này. Đối diện một người lạ nhưng cảm giác lại gần gũi đến lạ thường.

– Có lẽ. Nhưng cái đẹp ngắn ngủi thì càng đáng nhớ.

Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Cô không nghĩ mình sẽ gặp lại anh lần nữa. Nhưng dường như số phận đã sắp đặt để tháng Ba của cô không thể nào bình lặng.

Anh bắt đầu ghé quán thường xuyên hơn. Không phải ngày nào cũng đến, nhưng cứ bất chợt một chiều nào đó, cô lại thấy dáng người quen thuộc xuất hiện nơi góc quán, nơi có thể nhìn thẳng ra gốc gạo già.

– Em có thích đi dạo không?

Câu hỏi bất ngờ khiến cô hơi ngẩn ra.

– Đi dạo?

– Ừ. Chẳng có lý do gì cả, chỉ là Hà Nội mùa này đẹp quá.

Thang Ba Da Den Roi%E2%80%A6

Cô không từ chối. Buổi chiều hôm đó, hai người rời khỏi quán, đi dọc con đường ven hồ Tây. Nắng đổ dài trên mặt nước, gió thổi tung mái tóc cô, làm vài sợi mắc vào môi.

– Lúc nhỏ em có bao giờ nghĩ đến tương lai mình sẽ thế nào không?

– Có chứ. Lúc bé em muốn làm nhà thám hiểm.

Anh bật cười, một kiểu cười đầy thích thú.

– Nhà thám hiểm? Em định đi đâu?

– Đi khắp nơi, nhưng chắc chắn là phải đến Nga.

– Nga à… Lạnh lắm đấy.

– Nhưng mà đẹp. Em thích sự rộng lớn, thích cả cái cảm giác đơn độc giữa một nơi xa lạ.

Anh nhìn cô, không nói gì, nhưng cô cảm thấy anh đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau này cô mới biết, những khoảnh khắc ấy, anh đã cố gắng ghi nhớ tất cả. Vì anh biết mình sẽ không thể ở lại lâu.

Anh biến mất vào một ngày tháng Ba nhiều gió.

Không một lời báo trước. Không một tin nhắn.

Cô chỉ biết khi một vị khách quen hỏi:

– Cậu bạn hay ngồi góc kia đâu rồi?

Cô không biết trả lời thế nào.

Chỉ biết rằng chỗ ngồi ấy vẫn còn nguyên, ly cà phê đen vẫn còn nóng, nhưng người uống nó thì đã không còn xuất hiện nữa.

Cô đã từng đi tìm anh. Không phải theo kiểu vội vã, hốt hoảng, mà chỉ là khi đi ngang qua một con đường, một quán sách, một quán cà phê lạ… cô đều tự hỏi, liệu có khi nào anh đang ở gần đây, nhưng chỉ đơn giản là họ đã lướt qua nhau mà không biết.

Những ngày sau đó, cô không còn ghé lại hồ Tây nữa. Không còn nhìn cây gạo già trước quán nữa.

Tháng Ba năm ấy trôi qua như một cuốn sách đóng lại mà cô chưa từng đọc hết. Dù vậy, những gì đã viết trong đó vẫn còn in sâu trong lòng. Và mỗi khi tháng Ba về, lòng cô lại dậy lên một nỗi trống trải không thể gọi tên.

Hà Nội bước vào những ngày cuối thu. Trời se lạnh, mùi hoa sữa nhạt dần trong gió. Cô ngồi bên cửa sổ quán quen, tay khuấy nhẹ cốc cà phê, lặng lẽ nhìn hàng cây bên đường dần trơ trụi lá.

Tin nhắn từ ba năm trước vẫn nằm trong hộp thoại cũ. Một dòng vỏn vẹn: “Tớ vẫn nhớ.” Cô chưa từng trả lời.

Anh không quay lại. Cô cũng không tìm kiếm nữa.

Nhưng sau hôm đó, cô bắt đầu dốc toàn bộ sức lực để thực hiện giấc mơ dang dở. Những đêm thức trắng bên đống tài liệu, những ngày lặng lẽ trong thư viện, những lần mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi… Cô không biết mình lấy đâu ra quyết tâm lớn đến thế.

Có lẽ vì cô muốn xem, nếu đi đến tận cùng con đường, liệu có thể gặp lại một điều gì đó đã đánh mất hay không.

Ba năm sau, cô đứng giữa Moskva.

Từ cửa kính xe buýt, Moskva trải dài trước mắt cô với vẻ đẹp lạnh lùng và huy hoàng. Hai bên đường, những hàng cây trơ trọi đứng yên dưới bầu trời xám. Đèn phố phản chiếu lên lớp tuyết mỏng vừa rơi xuống đêm qua, tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo. Cô kéo chặt áo khoác, bước xuống xe. Hơi thở hóa thành từng làn khói mỏng trong không khí lạnh.

Quảng trường Đỏ hiện ra trước mắt.

Cô đứng lặng hồi lâu. Cảm giác này thật kỳ lạ—vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Cô đã từng tưởng tượng cảnh mình đứng ở đây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng khi thật sự đặt chân đến, lòng lại trống rỗng như vậy.

Cô bật cười với chính mình.

– Mình đến rồi đây.

Không có ai đáp lại. Chỉ có cơn gió thổi qua, mang theo chút hơi lạnh của mùa đông đầu tiên nơi đất khách.

Một quán cà phê nhỏ nép mình trong con phố cổ thu hút cô bằng tấm biển gỗ giản dị. Cô đẩy cửa bước vào, gọi một ly đen không đường, rồi chọn một góc gần cửa sổ.

Lần cuối cùng cô uống kiểu này là khi nào nhỉ?

Hà Nội, tháng Ba, dưới gốc gạo già.

– Cà phê đen không đường à? Em uống vậy mãi sao?

Câu nói cũ bất chợt vang lên trong đầu. Cô thoáng mỉm cười, cúi đầu khuấy nhẹ tách cà phê.

– Cà phê đen, không đường.

Một giọng nói trầm thấp cất lên từ quầy gọi món.

Cô khựng lại.

Lúc đầu, cô nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng rồi, khi người đó xoay người, khi ánh mắt hai người chạm nhau qua lớp không khí se lạnh của mùa đông, cô biết rằng số phận chưa từng thực sự khép lại câu chuyện của họ.

Anh đứng đó, cách cô chưa đầy ba bước chân.

Vẫn dáng vẻ ấy, nhưng trưởng thành hơn, trầm lặng hơn. Chiếc khăn quàng cổ màu xám quấn hờ trên cổ, đôi mắt sâu như giữ lại cả một quãng đường dài đã qua.

Cô không biết mình đã ngồi bất động bao lâu.

Chỉ đến khi anh bước lại gần, đặt tách cà phê xuống bàn, giọng nói khẽ cất lên, như thể họ chỉ mới xa nhau từ hôm qua:

– Anh đã bảo rồi. Em sẽ đến.

Ngoài kia, tuyết rơi lặng lẽ.

Không phải tháng Ba, nhưng cô biết, mùa đông năm nay sẽ không còn lạnh như trước nữa.

© Hà Diệp – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Yêu Lại Từ Đầu Theo Một Cách Khác | Radio Tâm Sự