blogradio.vn – Mà mình thì biết gì về tình cảm đâu? Chưa từng thích ai, chưa từng yêu ai. Chẳng lẽ một ánh mắt, một lần chạm tay, hay vài lời trêu ghẹo… là thích sao? An vẫn chưa hiểu được những thứ đang nhen nhóm trong ánh mắt Linh, và cũng chưa hiểu được cả chính trái tim mình.
***
Có những năm tháng thanh xuân trôi qua nhẹ như gió thoảng, nhưng lại để lại trong lòng người những vết thương dịu dàng không bao giờ phai. Ở đó, có một chàng trai ít nói, một cô gái hồn nhiên, một lớp trưởng hiền lành và một cô bạn tinh nghịch – bốn con người vô tình chạm mặt trong mùa thu đầu năm học, vô tình lớn lên cùng nhau giữa những trò đùa, ánh mắt vụng trộm, và những điều chưa kịp nói thành lời.
Câu chuyện bắt đầu từ một ánh trăng khuyết, đi qua những ngày giấu đồ trêu nhau, những lần thầm lặng giúp đỡ, cho đến khi tình yêu vụng về cuối cùng cũng tìm được tiếng nói của riêng mình.
Nắng mùa thu dịu nhẹ rơi qua những tán cây bàng ngoài sân trường, lác đác vài chiếc lá vàng buông mình xuống nền đất. Sân trường cấp ba Nguyễn Cảnh Chân như khoác lên mình chiếc áo mới – vừa trong trẻo, vừa nao lòng.
An đeo balo bước qua cổng trường, lững thững theo dòng học sinh đang tíu tít trò chuyện. Cậu vẫn vậy, trầm lặng giữa những ồn ào, chẳng để tâm mấy đến việc ai nói gì, ai cười gì, chỉ khẽ gật đầu chào lại mấy đứa bạn quen sơ rồi bước nhanh lên cầu thang.
Lớp 12A1 – cửa vừa mở, tiếng cười nói vang lên rộn ràng. Cô chủ nhiệm đang đứng giữa lớp, tay cầm danh sách chỗ ngồi mới: “An, con ngồi bàn đầu, cạnh Mạnh nhé.”
An khẽ gật đầu, mắt lướt nhanh qua những khuôn mặt mới lạ, rồi bước về phía chỗ ngồi. Cậu bạn đã ngồi sẵn, nở nụ cười thân thiện: “Từ nay làm bạn cùng bàn nha.
“Ừm.” – An đáp khẽ, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Ngay sau lưng cậu, hai cô gái ríu rít kéo ghế ngồi xuống. Linh – lớp phó học tập mới được bầu lại, ánh mắt sáng long lanh, mái tóc ngang vai đung đưa theo từng bước chân. Trang – bạn thân của cô, lí lắc và luôn cười tươi như ánh nắng.
“Ê Linh, trai trước mặt kìa, nhìn lạnh lùng ghê.” – Trang thì thầm. “Nhìn hiền mà. Cũng dễ thương đấy chứ.” – Linh khúc khích, liếc nhìn An từ phía sau lưng.
An không biết rằng… ngay khoảnh khắc đó, trong một buổi sáng đầy gió và lá vàng rơi, một ánh nhìn thoáng qua đã gieo mầm cho một câu chuyện tình vừa chớm. Không ai hiểu vì sao từ sau hôm đó, Linh lớp phó gương mẫu, học giỏi, dịu dàng – lại có hứng thú đặc biệt với bạn nam bàn trên. Mà hứng thú theo cái kiểu… tinh nghịch khó tả.
“Trang, hôm nay tao sẽ giấu cuốn tập Toán của ông ấy!” – Linh thì thầm với vẻ mặt đầy âm mưu trong giờ ra chơi.
Trang che miệng cười, “Mày bị gì vậy trời? Thích người ta mà toàn bày trò hành hạ!”
“Thì… phải có lý do để nói chuyện chứ!” – Linh cười trừ, rồi lẹ làng nhét cuốn tập của An dưới gầm bàn mình trong lúc cậu đang ra ngoài lấy nước. An trở lại, mở cặp, nhíu mày: “Tập Toán đâu rồi?”
Mạnh bên cạnh ngơ ngác, “Lúc nãy còn thấy mày bỏ vào mà…” Phía sau, Linh giả vờ gục xuống bàn, tay che miệng để khỏi bật cười thành tiếng. Nhưng tiếng khúc khích vẫn lọt đến tai An. Cậu quay lại, ánh mắt như hiểu chuyện, nhưng chỉ lặng lẽ không nói gì.
Chiều hôm đó, Linh mở cặp ra thấy… đôi giày thể dục của mình biến đâu mất. Dưới lớp lót cặp, một mảnh giấy gấp gọn: “Lấy đồ người khác thì nhớ cất kỹ của mình trước.” – Không ký tên, nhưng Linh biết ai rồi.
“Trận chiến này vui rồi đây.” – Linh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như mùa thu đầy nắng.
Và thế là mỗi ngày đi học với An – người luôn ngồi im lặng như cục đá – lại là một cuộc “giằng co” không tuyên chiến, không ai thắng ai thua. Một cuốn tập biến mất. Một cái bút đổi chỗ. Một đôi giày “bốc hơi”. Và những lần mắt vô tình chạm nhau, Linh lại quay đi thật nhanh, che giấu trái tim đang lỡ nhịp.
Chẳng ai nghĩ một cô lớp phó nghiêm túc lại có ngày ngồi tính kế để trêu ghẹo người ta như thế. Nhưng trái tim là vậy. Nó chẳng nghe lời ai cả. Buổi học Văn buổi sáng thứ tư trôi qua chậm rãi trong tiếng giảng đều đều của cô giáo. An ngồi nghiêng người, giả vờ lật sách trong khi ánh mắt kín đáo quan sát… cây bút mực xinh xắn đặt ngay mép bàn sau lưng.
Chiếc bút hôm qua mình để mất, không chừng là bị Linh cất giữ… Mình trả đũa nhẹ thôi, lấy cây này một lúc rồi trả lại.
Cậu cúi người xuống, đưa tay ra dưới gầm bàn sau với lấy cây bút. Ngay lúc đầu ngón tay vừa chạm vào nắp bút… thì một bàn tay nhỏ khẽ đụng vào. An giật mình. Mềm mại. Ấm nhẹ. Dịu dàng tựa làn gió thu vừa chạm qua. Cả người An cứng lại trong một giây ngắn ngủi. Cậu vội rụt tay về như bị điện giật. Cậu ngước lên, tim đập lỡ một nhịp. Linh cũng vừa nghiêng đầu nhìn xuống, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Mắt họ chạm nhau một thoáng.
“Gì vậy?” – Cô mỉm cười, khẽ nói thật nhỏ như tiếng thở, trong khi vẫn giả vờ chăm chú vào quyển sách. “Không có gì.” – An lúng túng, giọng nhỏ hơn bình thường. Cây bút vẫn nằm yên đó, còn tay Linh… thì chạm đúng nhịp tim cậu vừa lỡ.
Từ sau hôm đó, An ít bày trò hơn. Còn Linh thì không nói gì, chỉ là… cô bắt đầu viết tên An ở góc sau vở nháp, thật nhỏ thôi. Như bí mật đầu đời mà cô chẳng muốn ai biết, kể cả chính mình.
Chiều muộn, nắng cuối ngày nghiêng nghiêng trên dãy hành lang lớp học. Những cơn gió lùa qua ô cửa sổ, cuốn theo vài chiếc lá bàng úa màu, lặng lẽ rơi xuống nền gạch cũ. 5h20, tiếng kim đồng hồ nhích chậm từng nhịp. Lớp học ồn ào hơn hẳn. Tiếng ghế kéo, tiếng sách vở lật soàn soạt, tiếng nói chuyện ríu rít như bầy chim vừa sổ lồng. Ai nấy đều hối hả thu dọn để kịp ra về khi tiếng trống vang lên.
Tùng… tùng… tùng…
Tiếng trống báo tan học vang lên trong không khí lộng gió. An bước chậm rãi ra khỏi lớp, vẫn giữ thói quen đi sau cùng. Cậu không thích chen lấn, cũng chẳng có gì vội. Nhưng ngay khúc rẽ ở hành lang, lúc đang mải nhìn lá rơi… cậu bất ngờ va phải một người.
“Ơ… Xin lỗi.”
Giọng cậu vẫn điềm tĩnh, nhưng khi ngẩng lên… Một đôi mắt tròn xoe đang nhìn cậu – Linh.
Khoảnh khắc ấy thời gian như ngưng đọng mọi, âm thanh, mọi chuyển động. Cả sân trường như đông cứng, chỉ còn lại hai ánh mắt đang dính chặt vào nhau, một ánh mắt to tròn không giấu khỏi sự thẹn thùng má cô ấy đỏ bừng lên, gió khẽ lướt qua mái tóc cô. Mái tóc bay nhẹ, và đôi mắt ấy… chứa đựng điều gì đó mà An không đọc được. Linh cúi đầu thật nhanh, lí nhí nói:
“Không sao đâu,” rồi bước lướt qua An, nhanh như thể đang chạy trốn điều gì. An đứng yên vài giây. Tay vẫn lỡ chạm vai cô, hơi ấm vẫn còn vương lại trên ngón tay. Lúc bước đi về phía nhà xe, cậu mới bất giác nghĩ đến ánh mắt ấy – có chút gì đó… không giống bình thường.
Có phải là… cô ấy thích mình không?
Rồi cậu lắc đầu. “Vớ vẩn.”
Ai lại thích một thằng như mình chứ?
Trên con đường nhỏ dẫn ra phía nhà xe, ánh hoàng hôn đỏ ửng cả bầu trời như gò má của cô ấy khi nhìn cậu. Từng chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống như những lời thì thầm của mùa thu. Trong đầu An vẫn vang lên khoảnh khắc ấy – ánh mắt ấy – mà cậu không dám chắc, bóng dáng người con gái ấy vẫn in sâu trong tâm trí cậu. Kể từ chiều hôm đó, An bắt đầu nhận ra một điều lạ lùng.
Mỗi khi học tiết Nhạc, lúc cả lớp đang cười đùa theo điệu hát vui tai, hay trong giờ Thể dục, khi cả sân trường ngập tràn tiếng nói cười… cậu luôn bắt gặp một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình – âm thầm, nhưng không giấu được sự dịu dàng – Linh.
Cô vẫn cười nói cùng Trang, vẫn năng nổ ghi bài trên bảng hay lắng nghe thầy giảng. Nhưng mỗi khi An lơ đãng quay lại, ánh mắt cô luôn dừng đúng ở cậu – như thể cô đã nhìn từ trước đó rất lâu, chỉ chờ cậu quay lại để bắt gặp.
Ánh mắt ấy… mang theo điều gì đó mà An không hiểu nổi. Có sự trìu mến, có chút ngập ngừng, và cả những điều chưa thể nói thành lời một chút ẩn ý gì đó mà chính cậu cũng không biết là gì. Trong giờ Thể dục, khi cả lớp tập chạy vòng sân, An thỉnh thoảng lướt nhìn về phía hàng nữ. Cô gái ấy luôn đi bên cạnh Trang, nhưng thỉnh thoảng quay sang phía cậu, mỉm cười rất khẽ. Không quá rõ ràng. Không quá thân mật. Nhưng đủ để cậu nghĩ ngợi suốt ngày dài
An không biết phải làm gì. Cậu vẫn là chính mình – ít nói, học chẳng giỏi, không thích nổi bật. Còn Linh… là lớp phó, luôn được thầy cô yêu mến, bạn bè vây quanh.
Cô ấy… thật sự đang nhìn mình sao? Hay mình chỉ tưởng tượng?
Nhiều lần, cậu định quay xuống hỏi: “Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?” – nhưng rồi lại thôi. Không dám. Không chắc. Cũng không muốn làm vỡ đi ánh nhìn ấy.
Thế là An cứ sống trong những ngày thanh xuân như thế – mỗi tiết học, mỗi bước chân ra sân trường, đều mang theo cảm giác kỳ lạ khi ánh mắt ai đó luôn ở sau lưng mình, dịu dàng mà bí ẩn. Một buổi sáng đầu tuần, lớp học vẫn còn lác đác vài đứa. Nắng mới len qua ô cửa sổ, đậu nhẹ trên mặt bàn bụi phấn. An ngồi im, chống cằm nhìn ra sân trường, mắt vô hồn như mọi khi
Bên cạnh, Mạnh đặt cặp xuống bàn, ngồi phịch xuống ghế, quay sang hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật:
“Ê An, Linh thích mày à?”
An quay lại, mắt mở to như thể vừa bị ném đá trúng đầu. “Hả?”
Mạnh bật cười khẽ, “Thì tao thấy bả hay nhìn mày lắm. Mỗi lần mày quay lại là bả giả vờ nhìn chỗ khác. Rồi mấy lần bả hỏi tao ‘An học bài chưa’, ‘An có làm bài không’… Tao có phải gia sư của mày đâu mà bị hỏi suốt.” An im lặng một lúc. Cậu cúi đầu, lật lật cuốn sách trên bàn, giọng nhỏ xíu:
“Chắc nhìn nhầm thôi. Ai lại thích tao…”
Mạnh chống tay lên má, nhìn bạn mình như thể đang nghiên cứu sinh vật lạ:
“Thích mày là chuyện thường tình, có gì lạ đâu? Mày hiền, dễ thương, tốt bụng. Chỉ có điều…” – cậu kéo dài giọng – “mày đầu gỗ quá, nên có thích thì cũng không biết.”
An khẽ nhếch môi cười, nhưng không nói gì. Trong lòng cậu, những lời Mạnh nói như viên sỏi rơi xuống mặt hồ – làm xao động những suy nghĩ vốn lặng lẽ bấy lâu.
Cô ấy… thật sự thích mình sao?
Nhưng rồi cậu lại nghĩ: Mà mình thì biết gì về tình cảm đâu? Chưa từng thích ai, chưa từng yêu ai. Chẳng lẽ một ánh mắt, một lần chạm tay, hay vài lời trêu ghẹo… là thích sao? An vẫn chưa hiểu được những thứ đang nhen nhóm trong ánh mắt Linh, và cũng chưa hiểu được cả chính trái tim mình.
Chỉ biết rằng… từ hôm đó, mỗi lần quay xuống nhìn Linh, tim cậu lại hơi bối rối. Giờ ra chơi hôm ấy, hành lang rộn ràng tiếng bước chân, tiếng cười nói vang vọng từ lớp này sang lớp khác. Linh đứng ở cửa lớp, khẽ tựa vai vào khung cửa, đôi mắt õi ra hành lang phía xa.
Cô đang chờ trang để cùng nhau ra ngoài đi dạo, tay cô khẽ đung đưa chiếc dây buộc tóc.
Từ trong lớp, An đang bước ra, lưng khom nhẹ, mắt cúi xuống như mọi khi. Khi đến gần cửa, thấy bóng người đứng đó, cậu hơi nghiêng người định tránh – nhưng rồi như có gì đó thôi thúc, cậu đi thẳng, “vô tình” chạm nhẹ vào vai cô gái ấy.
Linh, vẫn tưởng đó là Trang, theo phản xạ tự nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay người vừa chạm vào mình.
“Làm gì trong mà lề mề thế-” Câu nói dang dở. Tay vẫn nắm, mắt cô ngước lên.
Là An.
Khoảnh khắc ấy, như thể thế giới đột nhiên ngừng chuyển động.
Bàn tay Linh nhỏ nhắn, ấm áp, vẫn giữ lấy tay An – còn An thì… đứng đơ như khúc gỗ. Đôi má cậu đỏ ửng lên trong tích tắc, ánh mắt lúng túng, bối rối không biết phải nhìn đi đâu.
Linh vội buông tay ra, tim đập rộn ràng như thể mới chạy hết vòng sân.
“Ơ… xin lỗi… tớ tưởng là Trang…”
An chỉ khẽ gật đầu, không nói gì. Cậu bước nhanh qua cô, nhưng sau lưng là một cảm giác lạ – vừa ấm áp, vừa nhột nhạt – như thể tay mình vẫn còn được nắm lấy.
Linh đưa tay lên ngực, tim đập thình thịch. Gió ngoài hành lang thổi qua khe cửa, cuốn theo một mảnh lá khô lướt ngang chân hai người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, không ai nói thêm gì. Nhưng cả hai đều biết có một điều gì đó đang lớn dần, âm thầm và ngọt ngào, trong những buổi học cuối thu.
Từ sau lần “nắm nhầm tay”, An bắt đầu nhận ra điều gì đó trong lòng mình đã thay đổi.
Không phải là cảm giác ngại ngùng thoáng qua, cũng không phải thứ rung động mơ hồ nữa. Mà là… yêu một trái tim băng giá không ai khai quật bao nhiêu năm giờ đây như đang tan chảy dưới một tia nắng mặt trời. Một thứ tình cảm thật sự, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt – khiến cậu chỉ cần nghe tiếng cười của cô là đã thấy ngày ấy bỗng trở nên dễ thở.
Nhưng An chẳng nói gì cả. Cậu là người như thế – hiền lành, kín đáo, và chưa từng học cách để bước ra khỏi lớp vỏ của mình.
Cậu chọn cách thích thầm. Thấy hoa nở là tốt rồi đâu quan trọng hoa thuộc về ai…? Không ồn ào, không thể hiện. Chỉ là… mỗi lần Linh đến lớp muộn, An sẽ tự động đứng dậy lau bảng giúp. Khi cô lật đật chạy vào lớp lúc chuông sắp reo, chưa kịp bỏ cặp xuống, thì thùng rác đã được ai đó âm thầm mang đi đổ. Chổi quét lớp đã nằm gọn bên góc cửa sổ. Nét phấn trắng trên bảng như chưa từng có đã được lau sạch, Linh nhận ra tất cả. Cô không hỏi. Nhưng mỗi lần thấy dáng người quen thuộc cúi xuống cạnh thùng rác, hay thấy An đứng trên bục lớp lau bảng, tay áo xắn cao, cô lại thấy lòng mình ấm đến lạ.
An không nói gì cả, nhưng lại làm tất cả…
Có lần, Trang trêu Linh:
“Bà biết không, thằng An giống kiểu mấy nam phụ trong phim ấy. Lặng thầm bên cạnh nữ chính, không đòi hỏi, không giành giật, mà lúc nào cũng âm thầm giúp đỡ.”
Linh chỉ cười, nhưng trong mắt cô ánh lên điều gì đó thật sâu – như một lời cảm ơn chưa từng nói, và một chút xao động mà chính cô cũng chưa rõ tên. Còn An, dù tim đã ngập đầy bóng hình Linh, vẫn tự dặn lòng: Thích thôi là đủ rồi. Không cần gì hơn cả.
Hôm ấy, trời hanh hanh gió, sân trường lấm tấm nắng vàng cuối thu. An, như mọi lần, cầm túi rác của lớp bước ra hành lang. Tiếng giày vang nhẹ trên nền gạch, tay cậu đung đưa theo quán tính – không vội vàng, không nghĩ ngợi. Khi vừa quẹo qua hành lang tầng hai, phía gần cầu thang, cậu nghe thấy tiếng nói vọng lại:
“Xin một lần ngoại lệ…”
An khựng lại, ngẩng lên.
Linh đang đứng cùng Trang bên lan can. Cô không nhìn về phía cậu, chỉ nói đủ lớn để An nghe, giọng nửa đùa nửa thật.
Trang che miệng cười, trêu trêu: “Ngại gì nữa, nói đại đi.” Nhưng An – với bản năng của một thằng đầu gỗ, chỉ cau mày suy nghĩ vài giây rồi cười trừ lặng lẽ đi tiếp. Trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại câu ấy: Ngoại lệ gì? Mình đâu có phạt ai đâu mà xin ngoại lệ? Cậu không hề biết, có một ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng cậu, buồn cười nhưng cũng có chút bất lực.
Thật sự chẳng hiểu gì cả à, An?
Một lần khác, trong giờ ra chơi, không khí lớp học lặng yên lạ thường. Trang ra ngoài có việc, chỉ còn Linh ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm nghêu ngao hát một đoạn nhạc đang nổi:
“Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong đời anh mà…”
Giọng cô không quá to, nhưng cũng chẳng đủ nhỏ để An – đang ngồi phía trên – không nghe thấy. Cậu ngừng tay, cây bút trên tay khựng lại giữa không trung. Lưng cậu cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Giọng hát ấy… ngọt như nắng nhẹ, trong như mưa thu – khiến cậu nhất thời say sưa đến không thốt nên lời. Không biết có phải cố tình hay không, mà ngay khi hát xong câu đó, Linh bất chợt ngẩng đầu nhìn lên – bắt gặp ánh mắt An quay xuống.
Cả hai sững lại trong một giây. Rồi An vội vàng cúi đầu xuống, vờ như đang chăm chú ghi chép, còn Linh… khẽ mỉm cười, má hồng lên rất nhẹ. Thằng ngốc này, đến bao giờ mới hiểu đây… Những ngày sau đó, khi nắng thu đã ngả vàng trên mái ngói lớp học, An vẫn lặng lẽ như một thói quen, mỗi buổi chiều lại ra sau trường nơi dải cỏ dại mọc um tùm sát cửa sổ lớp. Đó là phần trực nhật không ai muốn làm. Nhưng An thì chẳng bao giờ than thở, cũng chẳng ai phải phân công.
Cậu cứ cặm cụi nhổ từng ngọn cỏ, lau sạch vết rêu bám ở bờ tường, thỉnh thoảng còn sắp lại từng viên đá dưới bệ cửa sổ – tất cả chỉ để… nếu một ai đó trong lớp mở cửa sổ ra, sẽ thấy nơi này luôn sạch sẽ và dịu mắt.
Linh thường là người đó.
Mỗi lần hé cửa, ánh mắt cô đều bắt gặp dáng người quen thuộc, áo đồng phục bạc màu, cúi xuống giữa những đám cỏ, như thể tất cả những gì An làm… là dành cho cô.
Cô không hỏi. Và cậu cũng không nói. Chỉ có những hành động nhỏ, đều đặn – như việc An luôn là người đầu tiên chạy đến khi Linh cần giúp đỡ. Dọn hộ sách, bê hộ thùng nước, thậm chí có lần lấy hộ cây thước rơi xuống khe bàn. An không nói gì nhiều. Nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, Linh luôn thấy tim mình chao đảo.
Cho đến một chiều nọ, khi tan học, đám con trai trong lớp nô đùa quá trớn. Một thằng bày trò nghịch ngợm, canh lúc linh không chú ý giấu lấy cặp Linh và treo lên nhánh cây phượng cao gần cổng trường. Linh giận tím mặt, ánh mắt có một chút đượm buồn vì không biết nhờ ai, đúng lúc đó thì An đã bước tới.
Không nói câu nào, cậu khẽ rướn người, bám vào thân cây thấp, lấy đà rồi nhảy lên. Chạm một lần không tới, cậu thử lại lần nữa. Bàn tay thon dài vừa khéo túm được quai cặp. An đưa lại chiếc cặp cho Linh, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi tim đập thình thịch, chẳng vì mệt, mà vì… cậu đã giấu trong chiếc cặp ấy một điều quan trọng. Một bức thư, nằm gọn trong ngăn phụ nhỏ phía sau.
“Cảm ơn cậu nhé” – Linh cất giọng lên không giấu khỏi sự ngượng ngùng, thinh thích của một trái tim còn trong tuổi thiếu nữ.
An giật mình quay đầu lại sợ rằng cô ấy sẽ biết bí mật mà mình giấu trong cặp linh: “Không sao, tiện đường thôi!”
Cậu ấy vẫn như ngày nào, ít nói, vụng về, nhưng những sự quan tâm vẫn lộ ra trong từng hành động. An vội vàng quay đi như thể đang có chuyện gì gấp gáp lắm.
Cả buổi chiều hôm đó, Linh không hay biết. Mãi đến khi về tới nhà, mở cặp ra lấy vở, cô mới thấy một tờ giấy gấp làm tư, nét chữ hơi nghiêng nghiêng quen thuộc:
“Tớ không biết đây có phải là cách đúng để nói điều này. Nhưng tớ đã để ý cậu từ rất lâu rồi – từ những lần cậu cười, từ lúc cậu gọi tên một ai đó mà không phải tớ.
Tớ không mong gì nhiều. Chỉ là… nếu một ngày nào đó, cậu quay lại và thấy tớ vẫn còn ở đó, thì… hãy mỉm cười một chút thôi, được không?”
Linh đọc đi đọc lại, tim đập nhanh như chạy trốn khỏi lồng ngực. Ánh mắt cô lấp lánh trong ánh đèn bàn. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi.
Thằng đầu gỗ này… cũng biết lãng mạn ghê.
(Còn tiếp)
© Winter – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Có Phải Trong Tình Yêu, Im Lặng Đồng Nghĩa Với Chia Tay | Radio Tâm Sự
Thời Sự
Quyết tâm cao, hành động quyết liệt để Việt Nam bứt phá trong ngành công nghiệp bán dẫn
Th8
Thời Sự
Tổ điều tra ‘bắt cóc online’ Công an TPHCM 1 đêm giải cứu 2 nạn nhân
Th8
Thể Thao
Cầu thủ U23 Việt Nam tìm chỗ đứng ở V-League
Th8
Giải Trí
NSND Thanh Ngoan hướng dẫn các ‘em xinh’ hát Xẩm, Phương Mỹ Chi gây ấn tượng
Th8
Công Nghệ
Sony Xperia Play sắp được hồi sinh, nhưng là bởi 1 công ty khác
Th8
Thể Thao
Chìa khóa để Real vô địch sẽ là những ‘số 10’
Th8
Công Nghệ
Hiểu hơn về tiêu chuẩn điều hòa: Sự khác biệt về nhãn năng lượng “5 sao”
Th8
Thể Thao
MU chi 70 triệu euro, tăng lương gấp đôi ký Fermin Lopez từ Barca
Th8
Radio My
Mở cửa phòng mẹ chồng lúc đêm muộn, tôi chết lặng nhận ra mình đã quá vô tâm
Th8
Radio My
Nữ hành khách quỳ xuống, gào khóc vì không được lên máy bay
Th8
Thể Thao
Tuyển Thái Lan thắng Saudi Arabia kịch tính để giành chức vô địch, Madam Pang thổ lộ niềm vui
Th8
Công Nghệ
Đề xuất quan trọng liên quan đến Căn cước trên VNeID, người dân cần biết
Th8
Thể Thao
Tuyển bóng chuyền nữ Việt Nam vs Thái Lan: Chờ cuộc lật đổ
Th8
Công Nghệ
Hacker ẩn mình 204 ngày trong hệ thống, đe dọa sinh mệnh của doanh nghiệp
Th8
Giải Trí
Ông xã bật khóc kể giây phút cuối của diễn viên Hiền Hạnh trước khi qua đời ở tuổi 38
Th8
Thể Thao
LĐBĐ Indonesia ra quyết định quan trọng, quyết bảo vệ tấm HCV SEA Games 33
Th8
Công Nghệ
Thời điểm nguy hiểm nhất trong ngày mà bạn không nên dùng điện thoại
Th8
Thời Sự
Phường Ô Chợ Dừa tổ chức thành công Đại hội Đảng bộ lần thứ I: Đoàn kết, đổi mới, hướng tới phát triển bền vững
Th8
Radio My
Ánh trắng khuyết chạm nhẹ vào mùa thu (Phần 1)
Th8
Thể Thao
Ronaldo đạo diễn kéo Bruno Fernandes về Al Nassr
Th8
Radio My
Chăm mẹ chồng ốm, ngày ra viện bà bất ngờ đưa tôi chìa khóa căn hộ mới cùng sổ tiết kiệm
Th8
Công Nghệ
Mức giá bất ngờ của iPhone 17 Pro Max
Th8
Thể Thao
Tin chuyển nhượng ngày 4/8: Arsenal có phương án thay Saliba; David Luiz trở lại châu Âu
Th8
Công Nghệ
Đồng hồ thời trang được giảm đến 30% khi mua kèm sản phẩm khác tại TGDĐ
Th8
Thời Sự
Thành phố Hà Nội hỗ trợ tỉnh Điện Biên 5 tỷ đồng, tỉnh Sơn La 3 tỷ đồng khắc phục hậu quả thiên tai
Th8
Radio My
Chàng trai làm mô hình vỉa hè Hà Nội sống động đến từng viên gạch, sợi dây điện
Th8
Công Nghệ
Redmi 15 5G lên kệ tại Châu Âu: Màn hình 144Hz, pin 7.000mAh và giá cực tốt
Th8
Thời Sự
Người đàn ông tử vong trên vỉa hè ở TPHCM
Th8
Thể Thao
Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 3/8: MU xuất trận
Th8
Công Nghệ
Bộ đôi OPPO A5 và OPPO A5x: Siêu pin lớn 6000mAh, có NFC chỉ từ 3,63 triệu
Th8
Công Nghệ
ChatGPT hồn nhiên tick vào ô “Tôi không phải robot”
Th8
Công Nghệ
vivo V60 Lite lộ diện: Dự kiến ra mắt sau vivo V60, có sạc nhanh 90W
Th8
Công Nghệ
Phát hiện đám mây ‘rượu’ khổng lồ, chứa đủ cồn để sản xuất 300.000 lít bia cho mỗi người mỗi ngày trong một tỷ năm
Th8
Giải Trí
Giữa Sài Gòn có một khu chợ rẻ và lâu đời bậc nhất, chỉ bán duy nhất một loại hàng mà đến nay vẫn tấp nập
Th8
Thể Thao
Benjamin Sesko: Tình yêu cổ tích của bom tấn chuyển nhượng
Th8
Giải Trí
Ca sĩ Hòa Minzy mâu thuẫn với hoa hậu Thiên Ân trong ‘Sao nhập ngũ 2025’?
Th8
Thể Thao
Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 4/8: Trực tiếp Barcelona đấu với Daegu FC
Th8
Thời Sự
Dự báo thời tiết 3/8/2025: Hà Nội lên đến 38 độ, miền Bắc bao giờ hạ nhiệt?
Th8
Thể Thao
Link xem trực tiếp bóng chuyền nữ Việt Nam vs Thái Lan hôm nay 3/8/2025
Th8
Giải Trí
Nét chữ cuối cùng của tác giả Hoàng Nam Tiến
Th8
Thời Sự
Thanh niên Việt Nam: Khát vọng cống hiến cho phát triển bền vững
Th8
Radio My
Mẹ chồng nổi giận khi biết tôi hay gửi tiền về ngoại nhưng phản ứng của bố chồng mới gây chú ý
Th8
Radio My
Con trai trở về trong dáng hình con gái, mẹ ở Lâm Đồng bật khóc nói một câu
Th8
Thể Thao
Napoli và mùa Hè của sự khôn ngoan
Th8
Thời Sự
Những cái chết oan uổng và nỗi ám ảnh mang tên ‘quái xế’
Th8
Radio My
Thất lạc nhau gần 3 thập kỷ, chị em ruột đoàn tụ nhờ một bức vẽ quê hương
Th8
Công Nghệ
Những mẫu iPhone dù có rẻ đến đâu cũng không nên mua lúc này
Th8
Ẩm Thực
Độc đáo mâm cỗ ‘tiết kiệm bát đĩa’ ở Hòa Bình, ăn xong dọn dẹp nhàn tênh
Th8
Thời Sự
Thiếu tướng Đỗ Thanh Bình hỏi câu khó, doanh nghiệp vận tải trả lời chân thật
Th8
Thể Thao
Tin tức về chuyển nhượng 2/8: MU chốt Nkunku, Man City ký Camavinga
Th8
Ẩm Thực
Ngon hết ý với thịt vịt áp chảo sốt mận
Th8
Thời Sự
Kết quả xử lý vụ xin nghỉ hưu trước tuổi bất ngờ được bổ nhiệm chức mới
Th8
Thời Sự
Cục CSGT đề xuất thí điểm cấm ô tô tải đi sát dải phân cách trên 2 cao tốc
Th8
Thời Sự
Xây dựng phường Cửa Nam là trung tâm dịch vụ – thương mại – du lịch bậc nhất Thủ đô
Th7
Radio My
Đi mua sắm với bạn thân tình cờ phát hiện chồng sắp cưới vào phòng khám sản, sự thật khiến tôi nghẹn đắng
Th8
Công Nghệ
Zalo thu phí zCloud trên iPhone đắt hơn Android, người dùng hỏi tại sao vậy?
Th8
Thời Sự
Lời khai bất ngờ của nghi can cướp tiệm vàng ở TPHCM
Th8
Thể Thao
Link xem trực tiếp bóng chuyền nữ Việt Nam vs Thái Lan hôm nay 3/8/2025
Th8