Ánh trắng khuyết chạm nhẹ vào mùa thu (Phần 2)


blogradio.vn – Lần đầu tiên, trái tim An thật sự hiểu một điều: Nếu không nắm lấy tay cô ấy… sẽ có người khác làm điều đó thay mình.

***

(Tiếp theo phần 1)

 

Từ ngày ngồi cạnh Mạnh – lớp trưởng học giỏi toàn diện, đặc biệt là môn Toán – An cũng dần cải thiện được vài phần. Ban đầu là bị ép làm nhóm chung, dần dà là do Mạnh cứ kè kè kèm bài mỗi sáng, khiến thằng đầu gỗ này… cũng ngấm được vài công thức.

Linh – người vẫn được xem là học tốt toàn diện thật ra cũng có vài “lỗ hổng” nhỏ trong môn Toán. Không lớn, nhưng đủ để khiến cô phải vò đầu khi gặp bài khó.

Một lần nọ, trong giờ Toán buổi chiều, cả lớp đang im lặng làm bài, thì Linh bỗng nghiêng người về phía trước, lấy cây thước gõ nhẹ lên vai An.

“Ê An, bài này làm sao thế? Chỉ tui với!”

An ngớ người quay lại.

Cô ấy… không hỏi Mạnh – người ngồi sát bên mình và vốn dĩ có thể giải bài này trong vòng ba nốt nhạc. Mà lại gõ vai mình.

“Ơ… cậu không hỏi Mạnh hả?” – An ngập ngừng hỏi lại, ánh mắt lấm lét như vừa làm gì sai.

Linh mỉm cười, nửa đùa nửa thật: “Tui thích nghe ông giảng hơn, có được không?”

An đứng hình mất vài giây.

Đằng sau, Trang che miệng cười khúc khích. Bên cạnh, Mạnh vừa nghe vừa liếc sang, ánh mắt đầy hàm ý như thể muốn nói: Thấy chưa, tao nói rồi mà vì tình bỏ bạn…

An gãi đầu, cúi xuống bài, giọng nhỏ xíu: “Ừ… để tui coi thử…” Tay cậu run nhẹ khi cầm bút, nét chữ nguệch ngoạc hơn mọi khi. Nhưng ánh mắt Linh nhìn cậu lúc đó sáng như nắng xuyên qua tán cây mùa thu khiến mọi lý thuyết toán học trở nên dễ chịu lạ thường.

An chẳng giỏi nói, nhưng lần đầu tiên cậu giảng cho người khác mà không bị run vì sợ sai. Có lẽ vì… người đó là Linh.

Trong lớp, An nổi tiếng là học sinh yếu tiếng Anh – kiểu “năm lần thi thì bốn lần gần đội sổ, một lần trúng tủ được trung bình”.

Và điều đó, Linh biết rõ.

Anh Trang Khuyet Cham Nhe Vao Mua Thu (2)

Một buổi chiều, trước giờ Anh văn, Linh lặng lẽ bước lên bàn trên, tay cầm sách, rồi… không hề do dự kéo ghế ngồi chen giữa An và Mạnh.

An giật mình: “Ơ, sao cậu ngồi đây?”

Linh liếc xéo: “Không cho ngồi à?”

“Không phải, nhưng…”

Mạnh chưa kịp nói gì thì Linh đã bày sách ra bàn, chống cằm nhìn An, giọng tỉnh bơ:

“Dốt tiếng Anh thế, không lẽ không cần ai kèm?”

An đỏ mặt, gãi đầu: “Ờ thì… có… nhưng…”

“Vậy im lặng nghe tui giảng!” – Linh nói, rồi thản nhiên đưa tay sang lật sách cậu.

Suốt tiết học hôm đó, Linh ngồi sát bên, thỉnh thoảng lại ghé sát tai An, giảng từng cụm từ, từng cấu trúc ngữ pháp. Hơi thở nhẹ của cô thoảng qua khiến An chẳng hiểu nổi mình đang học thì hay… đang bị tra tấn tinh thần. Mạnh ngồi bên chỉ lặng lẽ cười, lật sách, rồi thì thầm đủ để An nghe:

“Dốt mà được đặc quyền ghê ha.”

An quay qua lườm, nhưng cũng chẳng phản bác nổi. Cậu chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ nghe giảng, trong đầu thì toàn những âm thanh hỗn độn. Còn Linh… ánh mắt cứ lấp lánh mỗi lần An không hiểu bài. Thích người ta mà cũng phải có chiến lược chứ.

Từ sau hôm chen ghế “dạy kèm tiếng Anh”, Linh dường như chẳng còn giữ kẽ gì nữa.

Giờ ra chơi, thay vì tám chuyện với Trang như trước, Linh lại thường đứng bên bàn An và Mạnh. Khi thì mượn sách, khi thì xin kẹo, khi thì chẳng cần lý do gì rõ ràng, chỉ là đứng đó, cười, rồi hỏi:

“Ông An hôm nay có buồn ngủ không?”

An ngơ ngác, chưa kịp hiểu gì thì cô đã chìa ra một lon cà phê sữa đá, còn mát lạnh.

“Cho ông đó, uống vô mà tỉnh, đừng ngủ gục nữa, xấu trai lắm.”

An nhận lon cà phê bằng hai tay, lúng túng nói cảm ơn, còn mặt thì đỏ như gấc chín.

Mạnh ngồi bên phì cười:

“Không lẽ ngày mai còn được tặng thêm bánh mì?”

Không đợi trả lời, ngày hôm sau thật sự có thêm… một cái bánh mì. Cứ thế, mỗi ngày Linh đều mang theo một món gì đó nhỏ nhỏ – khi thì một cái kẹo, lúc thì mẩu giấy note ghi mấy từ vựng tiếng Anh, có cả một lần là… một tấm ảnh vẽ nguệch ngoạc hình An đang ngủ gật, phía dưới ghi:

Cảnh báo: Đối tượng ngủ gật trong giờ, dễ bị tịch thu trái tim.

An nhìn tờ giấy, vừa xấu hổ vừa không biết giấu đi đâu. Cậu nhét vội vào ngăn bàn, tim thì đập thình thịch.

Mỗi ngày, sự quan tâm của Linh lại rõ ràng hơn một chút. Không nói ra, nhưng hành động của cô như muốn hét lên: Tui đang thích ông đó, đồ đầu gỗ!

Và cuối cùng, đến cả Mạnh – người tưởng như vô hình trong chuyện này cũng phải thở dài, chống cằm:

“Linh mà còn tăng level nữa chắc tôi chuyển bàn luôn quá.” Hôm ấy trời nắng nhẹ, gió thu lùa vào từng khung cửa sổ. Giờ thể dục cuối cùng vừa kết thúc, An vội vã thay lại áo sơ mi đã bỏ ra để chạy nhảy. Trong lúc đó, Linh đi ngang qua, tay lén cầm cây bút lông nhỏ dấu trong tay áo một thoáng nghịch ngợm hiện rõ trong đôi mắt trong veo.

Chỉ một giây thôi, khi An quay đi lấy chai nước, Linh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng áo cậu đúng ngay phía sau lưng áo sơ mi trắng và viết vội ba chữ cái: “ivn”.

Chữ nhỏ, nhẹ, nhưng vẫn đủ rõ để ai đó khi cởi áo ra sẽ thấy. Viết xong, cô giấu bút, quay đi như chưa hề có chuyện gì.

An chẳng hay biết. Cậu vẫn là cậu – vô tư, thậm chí còn đang hí hoáy kể Mạnh nghe về bài kiểm tra sắp tới.

Mãi đến tối, sau khi tắm rửa, An gấp áo lại thì khựng người. Mặt trong của lưng áo có dòng chữ viết nghiêng nghiêng bằng bút mực: “ivn”.

Cậu cầm áo lên, tim đập thình thịch.

i – chữ thứ hai trong tên cô ấy.

N – cũng là chữ thứ hai trong tên mình.

v – là… điều không ai nói thành lời.

Ba chữ cái – mà như một mật mã tình cảm.

Lần đầu tiên trong đời, không ai nhắc, không ai gợi ý, nhưng An lại hiểu. Hiểu rằng có một người con gái – hồn nhiên, đáng yêu – đã dùng cách riêng của mình để nói ra điều chưa thể nói.

Ánh đèn phòng lúc đó vàng nhẹ như hoàng hôn cuối ngày. Và An – với trái tim rung động như lần đầu biết thích – chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười thật ấm, thật dịu.

Cuối học kỳ một, khi cả lớp đang dần quen với nhịp điệu học hành, thì cô giáo chủ nhiệm bước vào cùng một học sinh lạ. Một cậu con trai cao ráo, mái tóc gọn gàng, ánh mắt sáng – mang theo nụ cười hơi ngại ngùng nhưng vẫn đủ cuốn hút để làm vài đứa trong lớp khẽ rì rầm.

“Đây là Nam, học sinh mới chuyển từ trường chuyên. Các em giúp đỡ bạn nhé.” Giọng cô giáo nhẹ nhàng, dứt khoát.

Và rồi – như sắp đặt – cô nhìn xuống dãy bàn phía sau Linh, chỗ trống từ đầu năm tới giờ vốn chẳng ai để ý. “Nam ngồi tạm phía sau Linh nhé, chỗ đó trống.”

An quay đầu lại. Trong khoảnh khắc, cậu bắt gặp Linh cũng đang nhìn về phía mình, ánh mắt hơi sững lại, rồi mỉm cười nhẹ với Nam khi cậu ấy bước tới chỗ ngồi.

Anh Trang Khuyet Cham Nhe Vao Mua Thu (4)

Từ hôm đó, phía sau lưng An không còn là Trang với giọng líu lo gọi Linh nữa – mà là tiếng nói trầm thấp của Nam. Và lạ kỳ thay, Linh bắt đầu cười nhiều hơn. Cô quay xuống nói chuyện với Nam thường xuyên, thỉnh thoảng còn đưa tay truyền đồ ăn vặt hoặc thì thầm điều gì đó khiến Nam bật cười.

An bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó rất lạ trong lồng ngực. Không rõ là buồn, là hụt hẫng… hay là ghen.

Đôi khi, trong giờ học, cậu quay xuống định đưa Linh quyển sách hay nhắc nhở bài vở thì đã thấy Linh quay đi, mắt lấp lánh nhìn người phía sau.

Nhưng rồi… mỗi lần Linh bước ngang qua An, ánh mắt cô lại dừng lại một nhịp, môi khẽ cong – như thể chưa quên gì cả.

Và một buổi chiều nọ, khi An đang gom sách vở chuẩn bị ra về, một tờ giấy gấp nhỏ được nhét khẽ vào hộc bàn. Chỉ một dòng chữ đơn giản: “ivn – vẫn là lời nhắn cho một người thôi.”

An nhìn dòng chữ, tim đập mạnh.

Tin Nam thích Linh chẳng phải điều gì lạ lùng nhưng đâu ai biết sau đó là cả một thuyết âm mưu đầy toan tính của Linh.

Và rồi, chuyện phải đến cũng đến. Một chiều muộn, khi sân trường vừa với tiếng ồn, Linh được Nam gọi ra khu ghế đá gần vườn hoa.

An biết chuyện đó. Trang kể lại bằng giọng vừa hồi hộp vừa phấn khích: “Ê, Linh bị Nam tỏ tình rồi! Tỏ tình thiệt đó, chứ không phải đùa đâu.”

An đứng im không biết làm gì ngoài mặt có vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng là cơn hỗn độn an cũng không biết là vì đâu.

Tối hôm ấy, gió lùa qua cửa sổ phòng học, tiếng lá xào xạc như lấn át cả tiếng giảng bài. An chẳng nhớ nổi hôm đó học gì. Mọi thứ chỉ là một màu mơ hồ, lẫn lộn giữa ánh đèn và suy nghĩ vẩn vơ về ánh mắt Linh. Nhưng rồi… một ngày sau đó, Linh đến lớp vẫn tươi cười, vẫn lí lắc, và chẳng có gì thay đổi ngoài ánh nhìn dành cho An:

Nhẹ hơn một chút. Dịu hơn một chút. Nhưng sâu hơn rất nhiều.

Vào giờ ra chơi, khi chỉ còn An ở lại lớp vì quên bút, Linh bước vào.

“An nè,” cô nói, giọng đều đều như chẳng có gì, “Nam dễ thương ha?”

An gật đầu, không nói gì. Cậu mím môi, quay mặt đi.

Linh nhìn An giây lát, rồi cười khẽ, bước đến gần, thì thầm:

“Nhưng tui không thích người dễ thương… Tui thích ánh trăng trong mộng. Cái người đầu gỗ ấy… không hiểu gì hết.”

Nói rồi Linh quay đi. Nhẹ như gió, nhưng trong lòng An là cơn sóng ngầm trào dâng.

Lần đầu tiên, trái tim An thật sự hiểu một điều: Nếu không nắm lấy tay cô ấy… sẽ có người khác làm điều đó thay mình.

Buổi chiều muộn, lớp học thưa dần tiếng cười. Trống tiết cuối vừa vang lên, vài đứa rủ nhau xuống sân chơi, chỉ còn lại vài ánh mắt còn nán lại. Linh ngồi bàn sau, mắt dán vào chiếc máy tính cầm tay lẩm bẩm với cô bạn ngồi bên cạnh: “Ê, cái câu em yêu anh hôm bữa Nam chỉ Chi cách viết ở trong máy tính là sao ta?” Cô dán mắt váo đó vào máy, tay gõ gõ như đang tìm một thứ gì đó thật quan trọng. “Phải đẹp để khoe Nam mới được…” – Linh nói đủ lớn để người ngồi bàn trước nghe được.

An – ngồi thẳng lưng, tay vẫn cầm quyển toán – cứng người trong một giây. Câu nói đó… như một mũi tên đâm trúng ngực.

Khoe… Nam?

Tim cậu co thắt lại, chẳng hiểu vì sao. Trong đầu là một tiếng “ồ” rất khẽ, mà lòng thì nhộn nhạo đến lạ.

Cả buổi chiều hôm ấy, An chẳng nói câu nào. Mạnh hỏi gì, An chỉ ừ hữ. Thậm chí lúc về nhà, cậu còn gõ thử cụm từ “em yêu anh” bằng mấy cách Linh từng nói – như một phản xạ lạ lùng.

Đến khi mở điện thoại ra trong nhóm chat lớp, Linh đăng một hình chụp chiếc máy tính cầm tay của Linh. Trên đó, chữ “em yêu anh” hiện lên giữa nền đen, nhưng caption lại là:

“Không phải để khoe đâu. Ánh trăng khuyết kia có thấy không nè?”

Ngay bên dưới là icon mặt đỏ + trái tim.

An ngồi im, tim đập loạn. Cậu đọc dòng caption đó đến ba lần.

Và đó cũng là lần đầu tiên, trong đầu cậu hiện lên một quyết định rõ ràng:

Tiết thể dục hôm đó trôi qua như thường lệ nắng nhạt, gió nhẹ, và cả sân trường phủ một màu mùa thu vừa chớm lạnh. Nhưng với An, tim cậu đập mạnh hơn mọi hôm. Mạnh đã về từ sớm, còn Linh thì ra sân sau rửa tay, để lại chiếc cặp nằm yên trên bàn – bàn ngay sau lưng An.

Cơ hội đây rồi.

An ngồi nán lại lớp, giả vờ tìm sách, mắt cứ liếc về phía sau.

Tiếng bước chân dần thưa, sân trường đã vắng tiếng học trò.

Anh Trang Khuyet Cham Nhe Vao Mua Thu (5)

Cậu rút từ trong ngăn bàn ra một chiếc hộp nhỏ – hộp giấy gói đơn sơ bằng giấy báo cũ, buộc dây ruy băng xanh nhạt. Bên trong là vài viên kẹo mút hình trái tim – đỏ, cam, vàng. Những màu sắc không ồn ào nhưng đủ khiến tim ai đó rung lên khi mở nắp.  Cùng với đó, An đặt vào một tờ giấy đánh máy – in rõ hàng chữ đều đặn:

 

Ánh trăng khuyết con thuyền trôi nhè nhẹ

Đèo ánh sao đi, đi mãi đến bình minh

Con thuyền trôi lặng lẽ giữa mây ngàn

Này sao ơi… đi đâu, trăng theo với…

 

Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng nhét thêm một tấm ảnh nhỏ – là hình vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa nền trời xanh đen, bên cạnh là một chấm sáng li ti – một ngôi sao ở chính giữa cái phần khuyết của vầng trăng. Tấm ảnh do An lặng lẽ chụp trong một đêm tháng trước, khi đứng một mình ở sân thượng.

Tất cả được đặt gọn gàng vào ngăn phụ chiếc cặp của Linh.

Không có tên người gửi. Không một lời nhắn riêng. Chỉ là vầng trăng và ánh sao như một ẩn ý dịu dàng gửi đến người con gái ngồi sau lưng mình suốt bao tháng ngày. Hôm đó, Linh về muộn. Khi cô mở cặp, thứ ánh sáng đầu tiên lấp lánh không phải từ bầu trời, mà từ những viên kẹo mút hình trái tim… và bài thơ ấy – khiến đôi mắt trong veo bỗng dưng cảm thấy lạ, tim thì đập không theo nhịp. Sáng hôm sau, lớp học vẫn như thường lệ. Nắng nhẹ xuyên qua khung cửa, rơi xuống bàn học thành những vệt vàng dịu. An lặng lẽ ngồi vào chỗ, tim vẫn còn lỡ một nhịp khi nhớ lại chiếc hộp kẹo hôm qua.

Cậu không biết Linh đã thấy chưa. Không có tin nhắn. Không có phản ứng. Mọi thứ như chưa từng xảy ra.

Cho đến giữa tiết đầu tiên.

Linh dựa nhẹ vào bàn An, giọng trong trẻo vang lên đủ cho cả bàn nghe:

“Không biết hôm qua ai xui xẻo chứ tui làm rơi cặp xuống vũng nước, đồ đạc rơi tùm lum hết… Không biết có mất gì không nữa…”

Cô ngừng một nhịp, như để lời nói trôi lơ lửng giữa không khí, rồi khẽ cúi xuống, giả vờ xếp sách trong ngăn bàn – nhưng mắt lại liếc ngang sang An, kèm theo một nụ cười nhẹ tinh nghịch và đầy mưu mô.

An như bị đông cứng. Tay cậu khẽ siết lấy bút, mắt nhìn thẳng về phía bảng, nhưng lưng thì nóng ran. Cậu không dám quay lại nhìn, chỉ nghe trong tai văng vẳng tiếng cười khẽ của Linh.

Cô ấy biết rồi…

Và cô ấy đang trêu mình…

An đỏ mặt. Cả tiết học sau đó, cậu chẳng hiểu gì ngoài việc tim mình cứ đập như thể đang chạy thể dục. Suốt cả buổi sáng hôm đó, Linh không hề nhắc gì thêm. Không một lời về chiếc hộp. Không một câu hỏi về bài thơ. Cứ như chuyện rơi cặp là thật, và tất cả những gì nằm trong đó đã trôi tuột vào hư vô cùng vũng nước nào đó.

An lặng lẽ quan sát cô từ phía trước. Linh vẫn cười, vẫn nói chuyện với Trang như mọi ngày. Vẫn hồn nhiên, vẫn tinh nghịch. Như chưa từng đọc được từng chữ An viết, chưa từng thấy viên kẹo hình trái tim nào.

Mỗi lần Linh đi ngang qua bàn, An đều ngẩng lên chờ đợi một điều gì đó – một cái nhìn, một câu nói ẩn ý, hay chỉ là một ánh mắt nhẹ nhàng hơn thường ngày. Nhưng không có gì cả. Không một lời. Không một dấu hiệu.

Chiếc hộp, bài thơ, bức ảnh trăng khuyết… giống như một giấc mơ An từng nghĩ là thật.

Cậu ngồi im, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, lá bàng vàng rụng thành từng lớp mỏng. Thời gian vẫn trôi, nhưng lòng An thì cứ lặng đi – chẳng biết là hụt hẫng, hay đang mong chờ thêm một màn trêu chọc khác.

Và rồi, giữa lúc tưởng mọi thứ chìm vào lãng quên, Linh bất ngờ nói nhỏ với Trang – nhưng đủ để An nghe được:

“Ê, dạo này tao lại thèm ăn kẹo mút hình trái tim ghê á…”

Giọng nói trong veo, vô tư. Nhưng đằng sau lưng An, cậu có thể cảm nhận rõ đôi mắt ấy đôi mắt đang cười khẽ, chờ một phản ứng. Buổi chiều hôm đó, trời chuyển lạnh nhẹ, gió thổi qua hành lang mang theo mùi cỏ ẩm và bụi phấn bảng.

An không nói gì sau câu nói “thèm kẹo” của Linh, chỉ khẽ gật đầu như chẳng nghe thấy. Nhưng trong đầu cậu, một kế hoạch đang âm thầm nảy mầm.

Hôm sau. Tiết Văn cuối cùng kết thúc, học sinh lục đục ra về. An là một trong số ít người ở lại lớp sau cùng, như thường lệ – dọn bàn, quét lớp, gom rác. Nhưng hôm nay, trước khi ra khỏi lớp, cậu lặng lẽ đặt một chiếc hộp nhỏ vào ngăn bàn Linh.

Không giấy gói, không thơ. Chỉ là một chiếc hộp giấy trắng tinh, được buộc dây ruy băng đỏ đơn giản.

Bên trong, vẫn là kẹo mút hình trái tim nhưng lần này là hai cây. Một cây có dán mảnh giấy nhỏ: “cho ánh trăng thèm kẹo mút”.

Cây còn lại không có ghi chú. Nhưng Linh hiểu. Cái kẹo thứ hai không phải là “cho bạn thân”, không phải là “cho ai đó khác” – mà là một lời ngầm thừa nhận.

Tối hôm đó, Linh mở hộp khi học bài cùng Trang. Cô bật cười, nhẹ nhàng nói:

“Thằng đầu gỗ này, cuối cùng cũng biết chơi đòn rồi…”

Trang liếc nhìn kẹo, cười xoa tay: “Ủa cho mày hai cây thiệt hả? Một cây cho mày, còn cây kia cho ai?”

Linh ngẩng lên, ánh mắt sáng long lanh, cười khẽ:

“Cho tao luôn.”

 

(Còn tiếp)

 

© Winter – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Có Những Kết Thúc Chính Là Sự Khởi Đầu | Blog Radio

 
 
 


Để lại một bình luận