Bạn đón bình minh như thế nào?


blogradio.vn – Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

***

Sáng sớm, khi thành phố còn ngái ngủ, Vy đã dắt bé Thảo rời khỏi căn nhà nhỏ. Không khí mát lành của buổi sớm lùa qua từng con hẻm nhỏ, mang theo mùi của đất sau cơn mưa đêm qua.

Bé Thảo nắm tay mẹ, tung tăng trên vỉa hè, giọng trong veo:

“Mẹ ơi, hôm nay trời đẹp quá hả mẹ?”

Vy mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc lòa xòa của con gái.

“Ừ, sáng nay có nắng rồi. Sau mấy ngày mưa, trời cũng tươi tắn hơn.”

Những tia nắng đầu tiên rọi xuống, len qua tán cây ven đường, phản chiếu trên vũng nước nhỏ còn sót lại trên mặt đường. Vy hít sâu, cảm nhận hơi thở của một ngày mới.

“Mẹ ơi, mẹ có thích buổi sáng không?”

Vy nhìn con, ánh mắt dịu dàng:

“Mẹ thích lắm. Sáng sớm giống như một cơ hội mới, một khởi đầu mới. Cứ bước tiếp, rồi chúng ta sẽ thấy ngày hôm nay tốt đẹp như thế nào.”

Bé Thảo cười tươi, nắm chặt tay mẹ hơn.

Cô không biết rằng, ngày hôm nay sẽ thực sự là một khởi đầu mới – khi có một người lặng lẽ dõi theo cô từ xa, và định mệnh sắp đưa họ đến gần nhau hơn.

Nam đã để ý đến Vy từ nhiều ngày trước. Là một sĩ quan quân đội làm việc gần khu vực này, anh thường chạy bộ vào mỗi sáng sớm, và không ít lần bắt gặp hình ảnh một người phụ nữ dắt tay con gái đi trên con đường phủ đầy sương.

Cô luôn mặc những bộ trang phục đơn giản, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ dịu dàng, ánh mắt lặng lẽ nhưng chứa đựng nhiều tâm sự. Mỗi sáng, cô nắm chặt bàn tay bé gái, cúi xuống chỉnh lại cặp sách cho con trước khi bước vào trường. Nhìn cách cô ôm con vào lòng mỗi khi gió lạnh ùa về, Nam biết cô là một người mẹ hết lòng vì con.

Anh không biết gì về cuộc sống của cô, nhưng bằng trực giác, Nam cảm nhận được sự mạnh mẽ ẩn giấu trong dáng hình mảnh mai ấy.

Và rồi, một buổi chiều muộn, khi những áng mây xám báo hiệu cơn mưa sắp đến, Nam tình cờ gặp lại Vy trong hoàn cảnh mà anh không thể ngó lơ.

Ban Don Binh Minh Nhu The Nao

Cơn mưa bất chợt trút xuống khi Vy vừa đón bé Thảo từ trường về. Cô vội vàng tìm chỗ trú dưới mái hiên, siết chặt tay con trong lòng. Bé Thảo run lên vì lạnh, còn Vy thì loay hoay lục tìm ô trong túi xách nhưng không thấy.

Nam đứng từ xa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó. Không chần chừ, anh bước nhanh về phía hai mẹ con, cầm chắc chiếc ô trên tay.

“Hai mẹ con đứng đây lâu chưa?”

Vy giật mình, ngước lên. Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục ngay ngắn. Mái tóc hơi ẩm vì những hạt mưa lấm tấm, nhưng ánh mắt anh lại sáng và ấm áp lạ thường.

“Trời mưa thế này, để tôi đưa hai mẹ con về nhé.”

Vy lưỡng lự. Cô chưa kịp trả lời thì bé Thảo đã reo lên:

“Chú là chú bộ đội ạ? Chú đẹp trai ghê!”

Nam bật cười, cúi xuống xoa nhẹ đầu bé Thảo.

“Ừ, chú là sĩ quan quân đội. Chú giúp mẹ con một chút nhé?”

Vy ngập ngừng nhìn Nam, rồi nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt. Cô không có nhiều sự lựa chọn. Đưa mắt về phía con gái đang co ro trong lòng, cô khẽ gật đầu.

Nam lập tức cởi áo khoác quân phục của mình, choàng lên vai Vy, giọng trầm ấm:

“Đường trơn, đi sát vào lề nhé.”

Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Từ hôm đó, Nam không xuất hiện dồn dập trong cuộc sống của Vy, nhưng anh luôn ở đó – như một người bạn đồng hành thầm lặng.

Nam không phải kiểu đàn ông thích nói những lời đường mật, nhưng anh luôn dùng hành động để thể hiện sự quan tâm của mình.

Vào những sáng sớm trời lạnh, anh dừng xe bên lề đường, đưa cho Vy một ly cà phê nóng:

“Buổi sáng hơi lạnh, em uống cho ấm nhé.”

Vy cầm lấy, cảm nhận hơi nóng lan vào lòng bàn tay, rồi khẽ đáp:

“Cảm ơn anh.”

Anh cũng thường xuyên ghé qua trường đón bé Thảo những khi trời đổ mưa bất chợt, hoặc khi Vy phải về muộn. Mỗi khi thấy con gái vui vẻ leo lên xe Nam, ríu rít kể chuyện, lòng Vy lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô từng nghĩ trái tim mình đã đóng lại, từng e sợ những lời hứa. Nhưng sự kiên nhẫn của Nam dần khiến cô thay đổi. Anh không vội vàng, không ép buộc, chỉ nhẹ nhàng đồng hành, chờ đợi cô mở lòng.

Một ngày nọ, sau khi tan học, bé Thảo bỗng thốt lên:

“Chú Nam ơi, chú có thể mãi mãi ở bên mẹ con mình không?”

Vy sững người. Cô quay sang nhìn Nam, lòng chợt rối bời.

Nam vẫn giữ tay lái vững vàng, nhưng đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng và kiên định. Anh không né tránh mà nhìn vào mắt bé Thảo qua gương chiếu hậu, giọng anh trầm ấm nhưng đầy chắc chắn:

“Chú muốn, và chú sẽ. Nhưng điều đó còn phụ thuộc vào mẹ con nữa, có đồng ý cho chú ở bên không?”

Bé Thảo nghiêng đầu suy nghĩ, rồi hồn nhiên đáp:

“Mẹ con tốt lắm, nhưng mẹ hay buồn. Chú đừng làm mẹ con buồn nữa nhé.”

Nam bật cười, ánh mắt hướng về Vy, lần này là một sự chân thành không giấu giếm.

“Chú sẽ không bao giờ làm mẹ con buồn. Chú muốn là người đồng hành, là điểm tựa cho hai mẹ con. Nếu mẹ con đồng ý, chú nguyện dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ và yêu thương hai người.”

Vy siết chặt tay trên đầu gối. Cô đã từng nghi ngờ tình yêu, từng e sợ những lời hứa. Nhưng ở Nam, cô không thấy những lời hoa mỹ hay viển vông. Cô thấy một người đàn ông kỷ luật, nhưng luôn giữ lời. Một người quân nhân, nhưng lại có sự tinh tế đủ để hiểu được trái tim của một người phụ nữ đã chịu nhiều tổn thương.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi quay sang nhìn Nam. Không cần nói quá nhiều, nhưng trong ánh mắt cô, đã có câu trả lời.

Bé Thảo cười khúc khích:

“Vậy là mẹ con đồng ý rồi nha! Chú Nam, chú đừng quên lời hứa của chú nhé!”

Nam đưa tay lên, nghiêm túc giơ ngón út ra trước mặt bé Thảo:

“Chú là quân nhân. Quân nhân đã hứa thì phải giữ lời.”

Bé Thảo lập tức móc ngón út của mình vào tay Nam, như một sự cam kết đáng yêu.

Vy bật cười, và trong giây phút ấy, cô biết rằng, cuộc đời mình thật sự đã bước sang một trang mới.

© Phong Lan – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tìm Về Những Ngày Chưa Biết Đau Lòng | Radio Tâm Sự

 
 
 
 
 


Để lại một bình luận