Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ


blogradio.vn – Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được, đã là tình yêu thì phải xuất phát từ hai trái tim. Nếu như tớ đồng ý quen cậu thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc. Tớ ngượng ép ở bên một người tớ không yêu còn cậu lại yêu người không yêu mình.

***

Thời gian cứ thế trôi đi mặc cho sự níu kéo, cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh, trời sẽ lại quang. Người đứng trú mưa dưới mái hiên năm nào cũng sẽ phải trở về nhà mà thôi, đâu thể nào mãi đời người cầm ô đi trong màn mưa đến đón được. Suy cho cùng thì thanh xuân của người con gái thật sự rất ngắn ngủi vậy nên không thể chờ đợi sự thay đổi của một người được.

Gửi cậu – người con trai năm ấy theo đuổi tớ,

Đã rất lâu rồi đúng không nhỉ? Nếu tớ nhớ không nhầm thì cũng hơn hai năm trôi qua rồi. Thấm thoát thời gian thoi đưa, một thời áo trắng cắp sách đến trường nay còn đâu. Giờ đây tớ cũng đã là những cô sinh viên năm hai gần năm ba rồi.

Dạo này cậu thế nào, cuộc sống liệu có ổn không?

Những ngày gần đến kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quyết định một tương lai phía trước, ai cũng cân nhắc lựa chọn kĩ càng ngành nghề mình theo học. Đó cũng chính là lúc tớ bước vào ngã rẽ cuộc đời, không một ai kể cả chính tớ cũng chẳng nghĩ rằng có một ngày tớ từ bỏ ước mơ khoác trên mình bộ cảnh phục để đến với màu áo xanh thiên thanh cả. Ngày ấy cậu cũng bất ngờ lắm, tớ biết hôm đấy cậu cũng đã rất buồn. Điều khiến tớ rất bực mình đó là cậu lại phó mặc tương lai của chính mình. Cậu bảo vì tớ ra Hà Nội học thế nên cậu sẽ đi du học, sao lại ngốc đến thế.

“Không sao, cậu cứ học đi tớ hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, tớ sẽ đợi cậu đến khi cậu tốt nghiệp” – câu nói ấy đã khắc ghi trong tâm trí tớ. Tớ ghét cậu lắm chẳng hiểu vì sao trên đời lại có người cố chấp đến như vậy. Biết rằng sẽ chẳng có kết quả nào nhưng lại vẫn đâm đầu vào.

Kể từ ngày chúng ta tốt nghiệp thi thoảng tớ vẫn nghe được ít thông tin của cậu từ những người bạn cũ. Nghe bảo cậu lại không đi du học Nhật nữa mà ở lại Việt Nam học đại học.

Bo Lo Chinh La Bo Lo

Ngày đó có một chàng trai hàng ngày vào tường nhà tớ xem liệu tớ có đăng tải gì không vì sợ bỏ lỡ bài đăng nào của tớ. Tớ tưởng rằng thói quen nào rồi cũng có ngày sẽ phải thay đổi, thế nhưng cậu vẫn duy trì nó đến tận bây giờ. Tớ vẫn luôn sống lowkey như ngày nào, chẳng đăng gì thế nhưng cậu vẫn hàng ngày vào tường nhà tớ. Cậu biết tại sao tớ biết không? Đã có lần tớ khoá trang cá nhân trong vỏn vẹn vài tiếng thế nhưng có người lại nhắn tin hỏi tớ liệu rằng có ổn không mà lại làm thế. Tớ ngớ người không hiểu chuyện gì thì biết được hoá ra là do cậu thấy nên nhờ người đó hỏi tớ.

Cậu vẫn chẳng chịu thay đổi tí nào cả.

Vừa chụp ảnh kỉ yếu xong tớ liền không còn liên lạc với cậu nữa. Tớ biết là tớ thật vô tâm tuyệt tình nhưng đó chính là cách tốt nhất để khiến cậu quên đi tớ. Thế nhưng hoá ra đó chỉ là suy nghĩ của tớ mà thôi. Tớ nghe hội bạn bảo rằng cậu từ ngày đó không ổn lắm, chẳng biết từ khi nào cậu lại va vào những thú vui đấy. Họ bảo rằng cậu vì muốn quên đi tớ mà mượn đến thuốc lá và rượu bia. Tại sao lại tự hành hạ bản thân mình như thế chứ.

Nhiều sáng ngủ dậy tớ nhìn thấy dòng thông báo tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại. Nhấn vào thì thấy cậu đã thu hồi tin nhắn. Tớ hỏi rằng cậu nhắn gì thế? Cậu bảo rằng đêm qua say nên nhấn nhầm. Tớ biết là suốt thời gian dài vừa qua cậu vẫn chưa quên tớ. Cậu bảo rằng sợ làm phiền đến tớ, sợ tớ không trả lời tin nhắn nên chỉ biết tìm đến men rượu để tiếp thêm can đảm.

Cậu từng nói tớ rằng sẽ không gặp tớ nữa, thế nhưng vẫn là chàng trai ấy vào đêm tết uống thật say rồi liên lạc cho tớ. Tớ thật sự bất ngờ khi cậu lại đi xa đến thế chỉ để muốn gặp tớ, mặc cho tớ từ chối vẫn đứng trước cổng đợi. Chàng trai đó hứa rằng sẽ không đi họp lớp vì tớ nhưng lại cố tình đến chỉ để nhìn xem dạo này tớ như nào. Sao lại mâu thuẫn như thế chứ.

Tớ không nghĩ đến những bức ảnh tớ gửi hội bạn thân đều được cậu nhắn tin xin. Cậu in những tấm ảnh ấy rồi để vào trong ví, hôm cậu trở lại trường đã vô tình đánh mất tấm ảnh thẻ mà tớ tặng hôm thi tốt nghiệp trên xe buýt. Cậu đã cuống cuồng hỏi nhà xe rồi đi tìm lại nó. Ảnh nền điện thoại cậu là tớ, trong album ảnh gần như đều là tớ, những story đều đăng ảnh tớ để chế độ mình tớ nhìn thấy. Cậu ắt hẳn thắc mắc tại sao tớ biết phải không? Đó là vì tụi bạn cậu nói cho tớ. Chúng nó hỏi rằng tại sao lại không đáp trả lại tình cảm của cậu. Cậu biết gì không? Tớ không trả lời được. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được, đã là tình yêu thì phải xuất phát từ hai trái tim. Nếu như tớ đồng ý quen cậu thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc. Tớ ngượng ép ở bên một người tớ không yêu còn cậu lại yêu người không yêu mình.

Suốt ba năm thanh xuân ấy, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo tớ, tớ biết chứ. Đã có người hỏi tớ rằng suốt đoạn đường thanh xuân ấy có bao giờ để tâm đến cậu chưa, tớ luôn lắc đầu bảo chưa từng thế nhưng không thể nói dối rằng tớ chưa từng cho cậu cơ hội. Chỉ là đáng tiếc cậu lại không trân trọng cơ hội ấy để rồi dẫn đến sự bỏ lỡ. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ không thể nào thay đổi được. Cậu từng hỏi tớ rằng cậu còn cơ hội hay không, tớ một mực khẳng định là không. Có những chuyện vốn dĩ từ đầu đã định đoạt kết quả như thế chỉ là do cố chấp nên mãi không chấp nhận kết quả đó.

Đừng liên lạc với tớ nữa. Tớ biết tớ vô tâm vô tình lắm, đã có đêm cậu liên lạc và hỏi tớ rằng tại sao lại không yêu cậu mặc dù đã hơn năm năm rồi cậu vẫn luôn thích tớ, thế nhưng tớ vẫn không thể cho cậu một kết quả cậu mong muốn được. Giờ đây cả hai đều đã có cho mình cuộc sống riêng. Tớ cũng đã tìm được người tớ thật sự muốn gặp, một người vẽ ra cho tớ tương lai. Cậu cũng đã có người khiến cậu mở lòng. Hãy trân trọng người hiện tại, đừng khiến cô gái vô tội ấy trở thành người thay thế cho tớ. Tội nghiệp cho cô ấy và cũng coi như là sự tôn trọng cuối cùng dành cho tớ đi được không. Đừng lúc ở bên cạnh cô ấy nhưng lại bảo rằng không thể quên được tớ.

© Hà An – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Càng Trưởng Thành Càng Cô Đơn | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận