Bống – Bi nhà ông Hai


blogradio.vn – Những buổi chiều đó trở thành ký ức không thể quên của lũ trẻ. Chúng không chỉ chơi với chó, mà còn ngồi nghe ông Hai kể chuyện đời xưa, chuyện chiến tranh, chuyện hồi còn trẻ chăn trâu cắt cỏ. Lần đầu tiên, chúng thấy một người già không đáng sợ, mà rất… hiền như ông nội của mình.

***

Nhà ông Hai nằm ở cuối xóm, một xóm nhỏ bình yên ven sông. Ông sống một mình từ khi bà lão qua đời, các con cái đều đã lập gia đình và rời đi xây dựng cuộc sống mới. Căn nhà tuy rộng nhưng chỉ có tiếng trống vắng mỗi ngày. Ông Hai quen với cuộc sống lặng lẽ đó, chỉ thỉnh thoảng có vài ba người bạn già trong xóm sang đánh cờ, uống trà và chuyện trò.

Sáng hôm đó, cũng như mọi ngày, ông Hai thức dậy từ lúc tờ mờ sáng. Ông mở cửa bước ra vườn hóng mát, hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai. Khi ánh nắng chưa kịp trải vàng trên mặt đất, ông phát hiện ra hai cục bông nhỏ xíu, lông vàng hoe, nằm co ro ở góc vườn gần bụi hoa hồng. Đó là hai chú cún con, giống hệt nhau như đúc, mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng run rẩy như đang mơ. Ông Hai sửng sốt:

– Ơ, hai đứa nhỏ này từ đâu ra thế?

Ông cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng. Hai chú cún con bắt đầu mở mắt, tròn xoe nhìn ông rồi rúc vào nhau kêu “riu riu” như thể vừa tìm được nơi ấm áp. Ông Hai không cầm nổi nụ cười, trái tim ông bỗng mềm nhũn trước hai sinh linh bé bỏng này.

Ông đem sự tình hỏi khắp xóm, hy vọng tìm được chủ của chúng. Nhà bác Ba nuôi gà, nhà cô Tư trồng rau, nhà anh Sáu làm thợ hồ… không ai là không biết tin này, nhưng tất cả đều lắc đầu:

– Tụi tôi có mỗi con chó mực to đùng, đâu ra mà hai đứa nhỏ xíu vậy ông Hai?

– Không phải của nhà tôi đâu, mấy hôm trước tôi còn sang nhà ông chơi, có thấy đâu!

Ông Hai đành chịu, chẳng lẽ chúng tự dưng từ trên trời rơi xuống? Hay là chúng được ai đó đem bỏ vì không muốn nuôi? Nghĩ đến đây, lòng ông nhói lên một cái. Ông quyết định mang hai chú cún vào nhà, chăm sóc chúng như thể chúng là một phần máu thịt của mình.

Ông đặt tên cho chúng là Bi và Bống – hai cái tên đơn giản nhưng nghe thật dễ thương. Bi lanh lợi hơn, hay chạy nhảy trước, còn Bống chậm chạp, lúc nào cũng dính lấy Bi như hình với bóng. Ông Hai pha sữa, nấu cháo trắng mềm cho tụi nhỏ ăn. Cứ thế, ngày qua ngày, Bi và Bống lớn nhanh như thổi.

Nhưng điều kỳ diệu không chỉ dừng lại ở việc ông Hai bớt cô đơn. Từ ngày có hai chú cún, căn nhà ông bỗng trở thành điểm hẹn lí tưởng của lũ trẻ trong xóm. Chúng nghe nói cuối xóm có “công viên chó miễn phí”, tò mò kéo nhau đến nhà ông Hai chơi mỗi chiều.

Mới đầu, ông Hai còn hơi ái ngại:

– Lũ nhỏ này vô nhà mình, có làm hư Bi với Bống không nhỉ?

Nhưng không, Bi và Bống như hiểu được sứ mệnh của mình. Chúng quấn quýt bên từng đứa trẻ, nằm im cho chúng vuốt ve, thậm chí còn “hợp tác” diễn trò để lũ nhóc reo hò.

Bong Bi Nha Ong Hai

Chẳng mấy chốc, nhà ông Hai thành nơi nhộn nhịp nhất xóm vào mỗi buổi chiều. Tí, Tèo, Na, cu Bin… từ các nhà quanh đó rủ nhau chạy đến, tay xách giỏ trái cây (ổi, xoài, cóc) hái từ nhà mình:

– Ông Hai ơi, tụi cháu chơi với Bi, Bống nha!

Ông Hai cười, pha nước chanh leo mời mọi người:

– Ồ, cứ thoải mái như nhà mình! Trái cây ăn thỏa thích, có Bi, Bống làm bạn rồi!

Thế là cả bọn ngồi vòng quanh sân. Bi và Bống nhảy vào giữa, lúc thì rượt bắt, lúc nằm ngoan ngoãn cho Tí cưỡi lên lưng. Cu Bin – đứa nhỏ nhất – ôm Bống rồi thủ thỉ:

– Bống ơi, Bống đẹp trai quá!

Na – chị lớn nhất nhóm – kể chuyện cổ tích, Bi nằm im nghe, đuôi ngoáy chậm rãi như gật gù. Tèo nghịch ngợm ném trái cóc cho hai chú chó đuổi bắt, cả sân cười ầm. Ông Hai ngồi trên bộ ván đá cũ, nhâm nhi tách trà, ngắm cảnh vui mà lòng ấm lại:

– Trời ơi, đúng là cảnh ‘nhà đầy đủ’ rồi!

Những buổi chiều đó trở thành ký ức không thể quên của lũ trẻ. Chúng không chỉ chơi với chó, mà còn ngồi nghe ông Hai kể chuyện đời xưa, chuyện chiến tranh, chuyện hồi còn trẻ chăn trâu cắt cỏ. Lần đầu tiên, chúng thấy một người già không đáng sợ, mà rất… hiền như ông nội của mình.

Ông Hai cũng bất ngờ vì điều này. Trước kia, ông toàn một mình ăn cơm, một mình xem phim, buồn lắm. Giờ đây, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ, tiếng sủa vui của Bi và Bống khiến căn nhà như được thắp đèn sáng rực.

Mọi người trong xóm thấy sự thay đổi này, cũng hay ghé sang chơi. Bác Ba mang mấy trứng gà mái tơ sang cho Bi, Bống ăn dặm. Cô Tư trồng thêm hoa mười giờ màu đỏ trước nhà ông, nói vui:

– Để lũ nhỏ đến chơi còn có hoa ngắm, ông Hai không cô đơn nữa rồi!

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Bi và Bống giờ đã là hai chú chó lực lưỡng, lông vàng óng mượt mà. Chúng trở thành “bảo vệ” cho nhà ông Hai, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ sủa khi lũ trẻ tới. Ngược lại, hễ thấy bóng Tí, Na là chúng vẫy đuôi chạy ra cổng chờ.

Nhưng đời không như là mơ. Một sáng thức dậy, ông Hai thấy Bi có vẻ mệt mỏi, nằm dài thở gấp gáp. Ông vội lấy sữa, đồ ăn ngon nhất đặt trước mũi nó, nhưng Bi chỉ ngửi ngửi rồi thôi. Bống lạ thay cũng nằm cạnh Bi, mắt thẫn thờ như hiểu được chuyện chẳng lành đang xảy ra. Ông Hai hoảng hốt chạy đi mua thuốc, hỏi kinh nghiệm nuôi chó của mấy người trong xóm. Bác sĩ thú y tới khám, lắc đầu:

– Hai chú chó này bị bệnh Parvo rồi, ông ạ! Bệnh này lây lan nhanh lắm, tiếc là phát hiện hơi muộn…

Trái tim ông Hai như bị bóp nghẹt. Ông ôm Bi và Bống vào lòng, nước mắt lưng tròng:

– Sao số tụi bây khổ thế… Mới hôm qua còn chạy nhảy, hôm nay…

Bác sĩ dặn dò đủ điều, kê đơn thuốc, nhưng ông Hai biết sâu trong lòng: hy vọng mong manh lắm rồi. Ngày hôm sau, Bống bắt đầu bỏ ăn, nằm im thin thít. Ông Hai như ngồi trên đống lửa, chạy ngược chạy xuôi lo chữa trị.

Lũ trẻ trong xóm cũng biết chuyện, chúng thay nhau sang nhà ông Hai, ngồi im không nói lời nào, chỉ nhìn Bi, Bống bằng ánh mắt buồn thăm thẳm. Tí – đứa nghịch nhất – hôm nay im re như khúc gỗ, nước mắt lưng tròng. Na ôm Bống, vuốt ve mãi:

– Bống ơi, đừng bỏ tụi mình nha…

Đêm cuối cùng, ông Hai nằm giữa hai chú cún, vuốt ve mãi không thôi. Bi yếu đến mức chỉ còn đủ sức liếm bàn tay ông một cái thật chậm, rồi nhắm mắt. Bống nhìn Bi, như hiểu bạn nó vừa đi trước, bỗng rùng mình một cái rồi gục xuống theo.

Ông Hai gào thét trong đêm vắng:

– Bi! Bống! Đừng bỏ ông! Ông xin tụi bây mà!

Lũ trẻ trong xóm cũng thức trắng đêm đó, nghe tiếng ông Hai khóc mà nước mắt chảy dài. Sáng hôm sau, cả bọn tự giác đến nhà ông, giúp ông đào lỗ, chuẩn bị chôn Bi và Bống ở cuối vườn, cạnh bụi hoa hồng – nơi ông tìm thấy chúng lần đầu tiên.

Ông Hai bọc hai chú cún vào chiếc khăn bông cũ kỹ, giọng nghẹn ngào:

– Tụi bây đi trước nhé! Ông sẽ ở lại thêm chút nữa…

Từ hôm đó, ông Hai như già thêm chục tuổi. Nhưng điều kỳ diệu là lũ trẻ không bỏ ông, chúng vẫn đều đặn sang nhà ông Hai mỗi chiều, không phải để chơi với Bi, Bống nữa, mà để trò chuyện với ông. Chúng mang sách vở ra đọc cùng nhau, hoặc đơn giản chỉ ngồi im nghe ông Hai kể chuyện ngày xưa.

Người trong xóm bảo:

– Nhờ hai chú chó đó, mà ông Hai bây giờ có cả ‘đàn cháu nhỏ’ rồi!

Ông Hai cười nhẹ, mắt rơm lệ:

– Không phải nhờ chúng nó thì giờ này tôi chắc đã thành ông già lẩm cẩm mất rồi. Bi với Bống như mở cửa nhà tôi, mở cả trái tim tôi… Chúng cho tôi biết, sống một mình không đáng sợ, nếu mình còn có tình thương!

Mấy tháng sau, ông Hai trồng thêm mấy bông hoa hướng dương vàng rực – màu giống hệt bộ lông của Bi và Bống – ngay trên nấm mộ nhỏ. Lũ trẻ giúp ông chăm hoa, chiều chiều lại trải chiếu ngồi đó, chuyện trò, ôn bài.

Và ông Hai tin rằng: Bi với Bống không thật sự đi đâu xa, chúng chỉ chuyển sang trông coi khu vườn hoa đó, để lũ trẻ và ông già có nơi sum vầy mãi mãi.

© Nguyễn Quang Tuyến – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Có Phải Trong Tình Yêu, Im Lặng Đồng Nghĩa Với Chia Tay | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận