News :
Âu lo của gần 7.000 hộ dân một phường ở Hà Nội Kết quả bóng đá Đài Bắc Trung Hoa vs Thái Lan, Vòng loại Asian Cup Ra mắt hồi ký của Anh hùng liệt sĩ Lê Văn Dỵ Người đàn ông xông vào trường túm cổ áo, đánh nam sinh lớp 6 Nghỉ hưu, sau khi ở cùng con một thời gian tôi quyết định quay về nhà: Không phải con bất hiếu, mà là tôi sai Generali mang ‘Mùa trăng như ý’ đến trẻ em An Giang Loại tiếng ồn có thể giúp ngủ ngon hơn Tiết lộ 6 loại đồ uống tốt nhất cho hệ miễn dịch trong mắt chuyên gia: Rẻ nhất lại đứng đầu! Phụ huynh Hà Nội phát hiện thịt, trứng cút bốc mùi tuồn vào trường học Lắp camera doanh nghiệp Đồng Nai tại FPT – Uy tín, trọn gói Nút âm lượng điện thoại không chỉ chỉnh âm: 6 chức năng ẩn ai cũng nên biết ngay Tổng Thư ký Liên Hợp Quốc và lãnh đạo nhiều nước sẽ đến Hà Nội dự lễ mở ký Công ước SAU TẤT CẢ CHILL COVER QUANG HÙNG Samsung xác nhận ra mắt kính thực tế ảo cạnh tranh với Apple Vision Pro trong tuần tới Ghost of Yōtei: Mài giũa công thức cũ để tạo nên một “Kiếm Ma” mới — đã tay hơn, tự do hơn bao giờ hết Chỉ có phép màu mới giúp Isak và Gyokeres còn cơ hội dự World Cup 2026 Quà như ý, cho người trân quý: Ưu đãi cực hời mừng Ngày Phụ Nữ Việt Nam 20/10 Microsoft khai tử Windows 10 sau 10 năm ra mắt, nhưng có 40% người dùng vẫn đang sử dụng Bâng khuâng tuổi mới lớn Họp báo quốc tế công bố Dự thảo Văn kiện trình Đại hội XIV của Đảng Ánh đèn đường vẫn sáng, chúng ta vẫn bước đi Vụ lừa đảo AntEx: Gần 900 tỷ bị phong tỏa, nhà đầu tư có cơ hội lấy lại tiền? Thắng nhọc Nepal, tuyển Việt Nam tiếp tục xếp sau Malaysia OPSWAT Việt Nam – Top 10 Doanh nghiệp Công nghệ hàng đầu Việt Nam Định lý Pytago là gì? Công thức định lý Pytago thuận, đảo Còng lưng trả nợ xây nhà cho bố mẹ chồng, khi bán đi chị chồng đòi chia tài sản 3 hành động thực hiện lúc đói bụng vô tình gây hại sức khỏe

Cái chết lặng lẽ của cẩm chướng


 

blogradio.vn – “Con gái lớn lên, có thể không đẹp, không giỏi… nhưng đừng để lòng mình héo như hoa không ai chăm.”

***

Căn phòng trọ nơi Mai lớn lên chỉ vừa đủ để đặt một chiếc nệm mỏng, một bếp gas mini, và ba lon sữa bò cũ được mẹ cô dùng để trồng hoa. Cẩm chướng. Màu hồng nhạt. Dễ héo, khó sống. Vậy mà mẹ vẫn nhất quyết trồng.

Mỗi sáng, trong lúc cha Mai còn ngáy rượu, mẹ cô lúi cúi tưới nước. Đôi tay run, móng tay cụt sát vì phải rửa chén ở bếp phở gần chợ. Mẹ luôn hái một nhành đẹp nhất, cài lên tóc Mai rồi nói bằng giọng khàn khàn:

“Con gái lớn lên, có thể không đẹp, không giỏi… nhưng đừng để lòng mình héo như hoa không ai chăm.”

Mai chẳng hiểu hết. Khi ấy, cô chỉ biết mình thương mẹ. Và thương hoa. Vì cả hai đều mềm yếu, mong manh, và luôn phải cúi đầu trước thứ gì đó to lớn hơn: đời.

Năm Mai 12 tuổi, cha dượng về nhà sau một tháng mất tích. Ông không mang tiền, chỉ mang theo rượu và một cái tát mạnh đến mức mẹ ngã xuống sàn gạch lạnh, đầu đập vào cạnh nồi cơm. Mẹ bất tỉnh. Không ai đưa đi viện.

Tối hôm đó, ông vào phòng Mai.

Lần đầu tiên, cô chạy trốn. Mẹ ôm cô vào lòng, nhưng lại không nói một lời. Mai nhớ như in ánh mắt mẹ đêm ấy – không có nước mắt, không giận dữ, chỉ có một nỗi buồn nghẹn lại như thứ gì đó đang chết dần bên trong.

Sáng hôm sau, mẹ vẫn cắm cẩm chướng vào lọ, vẫn đi làm như không có chuyện gì. Cô hiểu. Sự im lặng cũng có thể là một kiểu bất lực.

Và từ hôm đó, Mai im luôn.

Cai Chet Lang Le Cua Cam Chuong

Cô bỏ học. Lên thành phố. Theo bạn làm phục vụ quán karaoke. Họ gọi đó là “công việc”. Mai không hỏi. Cô đã ngừng đặt câu hỏi từ ngày mẹ không ôm cô chạy khỏi căn nhà đó.

Ban đầu, chỉ là bưng nước, dọn phòng. Sau là tiếp khách, nhậu cùng, rồi để họ chạm vào.

Cô học cách ngửa đầu ra sau để không nhìn thấy trần nhà đầy vết mốc.

Học cách cười trong khi bụng đói và tay bầm tím vì khách giật mạnh.

Học cách không thấy gì sai khi người ta đưa tiền để mua vài giờ đồng hồ với một thân xác biết vâng lời.

Không ai hỏi Mai có đau không. Không ai nhớ tên cô. Trong danh sách khách, cô là “em số 4, da trắng, ít nói”.

Lần đầu Mai có thai, cô vẫn còn hy vọng. Một gã khách cũ từng nói yêu cô, từng chạm nhẹ vào tay cô và bảo: “Em không giống mấy đứa khác.”

Anh ta biến mất sau tin nhắn: “Anh đang bận. Để sau nhé.”

Thai hỏng tháng thứ ba. Bệnh viện đông, Mai nằm chung giường với một người phụ nữ vừa sinh non. Không ai hỏi cô tên gì. Không ai đưa nước. Không ai cài hoa lên tóc như mẹ từng làm.

Bốn năm sau, Mai biết mình nhiễm HIV. Không rõ từ ai. Cô không trách. Không giận. Chỉ buồn cười. Mỗi lần bệnh viện phát thuốc, cô đều về cắm một nhành cẩm chướng khô vào cốc nhựa trong phòng trọ – thứ duy nhất còn sót lại từ mẹ.

Mỗi lần hoa úa, cô lại nhớ câu nói:

“Hoa này cần được chăm thì mới sống được.”

Nhưng cô – chưa từng được chăm.

Đêm cuối cùng của Mai, trời mưa nhẹ. Cô ngồi dựa vào tường dưới mái hiên chợ, quấn trong chiếc áo gió cũ rách vai. Không ai để ý. Không ai dừng lại. Thành phố có hàng ngàn người như cô – một cái bóng, một con số, một “em từng làm nghề đấy”.

Mai chết trong tư thế ngồi, tay ôm túi nilon chứa mảnh giấy bệnh án, chiếc áo của mẹ và nhành hoa cẩm chướng đã vụn nát từ bao giờ.

Không ai biết.

Không ai đưa tiễn.

Không ai nhớ.

Chỉ có cánh hoa khô, lẫn vào cát bụi, vỡ vụn dưới gót giày người qua đường.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Giao Lộ Giữa Trưởng Thành Và Cô Đơn | Radio Tâm Sự

 


Để lại một bình luận