Tôi là Thu, năm nay đã ngoài bốn mươi. Gia đình tôi không khá giả, từ khi lấy chồng, tôi luôn tính toán tằn tiện. Chồng tôi bận rộn mưu sinh, còn mẹ chồng thì tuổi cao, sức yếu, nên tôi tự nguyện ở nhà chăm bà.

Dù vất vả, tôi vẫn luôn nghĩ chỉ cần gia đình thuận hòa thì mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.

Chị chồng tôi tên Lan, là con gái cả của mẹ, lấy chồng cách nhà 3km, điều kiện tốt. Biết tôi ở nhà chăm mẹ, chị có gửi về cho tôi 2 triệu mỗi tháng, bảo là “để đỡ đần chi tiêu, có thêm động lực chăm bà”.

Tôi nhận số tiền đó trong lòng biết ơn, không dám phàn nàn nửa lời, chỉ cố gắng lo cho mẹ chồng thật chu toàn. Từ bữa ăn, giấc ngủ, thuốc men, tôi đều để tâm từng chút. Mẹ chồng yếu, nhiều đêm sốt nhẹ, tôi cũng thức trắng.

Nhưng rồi, tôi bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi từ phía chị Lan.

chi chong 1.jpg
 Ảnh minh họa

Ban đầu, chị vẫn hỏi thăm mẹ, cảm ơn tôi. Sau đó, dần dà chị chỉ gọi về để dặn dò, sai việc. Câu chuyện chẳng còn hỏi han: “Mẹ ăn uống thế nào rồi?” mà chỉ là: “Thu ơi, nhớ đun nước lá cho mẹ tắm nhé”, hay “Tuần này mẹ có đi khám không, nhớ đừng quên thuốc”.

Cứ như thể tôi là người giúp việc do chị trả lương.

Một lần, mẹ chồng tôi sốt cao lúc nửa đêm, tôi hoảng quá vội gọi chị, mong chị có thể đưa bà đi viện vì nhà tôi không có xe.

Chị đáp qua điện thoại: “Em ở với mẹ, em xử lý đi. Chị gửi tiền hàng tháng rồi còn gì.”

Tôi đứng lặng giữa đêm, tay vẫn cầm điện thoại, tim nghẹn lại. Trong ánh đèn mờ, tôi nhận ra: tôi không còn là con dâu chăm sóc mẹ vì tình nghĩa, mà trở thành người “làm công” không danh phận.

Tôi tự mình đưa mẹ vào viện, chạy ngược xuôi làm thủ tục, thức suốt đêm bên giường bệnh. Bác sĩ nhắc tôi nên chú ý nghỉ ngơi, nhưng lòng tôi thì nặng trĩu.

Mọi thứ đổ vỡ thật sự sau một lần mẹ chồng bị ngã, phải nằm một chỗ. Tôi chăm bà ngày đêm, không có lấy một giấc ngủ trọn. Giữa lúc đó, chị Lan gọi điện, nói tháng tới “kẹt tiền”, có thể tạm ngưng trợ cấp một thời gian.

Giọng chị nhẹ như không, nhưng lời nói ấy như giọt nước tràn ly. Tôi nhận ra, với chị, mọi thứ chỉ là một cuộc “thuê mướn” bằng tiền.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm dọn đồ, rồi gọi chị Lan đến.

Khi chị vừa tới nơi, tôi điềm tĩnh nói: “Chị, từ hôm nay, chị thay em chăm mẹ nhé. Em đã cố hết sức rồi.”

Chị ngạc nhiên: “Em nói gì kỳ vậy? Chị có hỗ trợ em mà…”

Tôi nhìn chị, mỉm cười nhạt: “Em chăm mẹ vì mẹ là má chồng em, là người em thương, chứ không phải vì 2 triệu mỗi tháng. Nhưng nếu chị coi em là người làm thuê thì em xin thôi. Tới lượt chị báo hiếu rồi đó.”

Từ hôm ấy, tôi không còn nhận tiền hàng tháng, cũng không còn nặng lòng với vai trò mà chị gán cho mình.

Tôi vẫn sang thăm mẹ, vẫn nấu cho bà món canh bà thích, nhưng là với tư cách người thân chứ không phải một “bảo mẫu được thuê.”

Còn chị Lan, sau vài ngày vất vả lo cho mẹ, có lẽ cũng phần nào hiểu rằng: chăm sóc một người già không thể dùng tiền để đổi lấy sự kiên nhẫn và thương yêu thật lòng.

Cuộc sống đôi khi rất rõ ràng: tình thân là để sẻ chia chứ không phải là hợp đồng. Tiền có thể giúp giải quyết nhiều chuyện, nhưng không thể mua được sự chân thành. Và dù ai nói gì, tôi vẫn tin rằng: một tấm lòng thật, không bao giờ là vô nghĩa.

Chị chồng ly hôn về nhà ở, muốn chiếm phòng ngủ của vợ chồng tôi còn phán một câu xanh rờnChị chồng tôi vừa trải qua một cuộc ly hôn ồn ào. Từ khi chị về nhà mọi chuyện đã thay đổi không theo chiều hướng tích cực.

Theo Thương Trường