Chiếc đồng hồ cũ


blogradio.vn – Một cánh cửa mờ hiện ra – nếu bước qua, anh có thể quay về mười năm trước, ôm lấy cha, gọi một tiếng “Cha ơi”, nói lời xin lỗi. Nhưng đổi lại, anh sẽ mất toàn bộ ký ức về cha – mãi mãi.

***

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ bị thời gian lãng quên, có một ông lão thợ đồng hồ tên là Lữ. Người ta đồn rằng ông có thể sửa được mọi loại đồng hồ trên thế gian – trừ một cái: chính chiếc ông đeo bên tay trái. Đó là một chiếc đồng hồ cũ kỹ, rạn mặt kính, dây da nứt gãy, và đặc biệt – kim dừng mãi ở đúng 3 giờ 15 phút.

Ông Lữ có một đứa con trai duy nhất – Tâm. Một cậu bé thông minh, sắc sảo, và đôi khi quá tò mò. Một lần, Tâm len lén mở chiếc đồng hồ ra khi cha đang ngủ. Nhưng lạ thay, mỗi lần cậu cố vặn kim, thời gian trong nhà lập tức đảo loạn: đồng hồ treo tường quay ngược, đèn chớp tắt, gió lùa vào căn nhà đóng kín…

Sáng hôm sau, ông Lữ biết chuyện, giận dữ chưa từng thấy. Nhưng ông không mắng mỏ – chỉ gằn giọng:

– Không bao giờ được ép thời gian chạy theo ý mình, con ạ.

– Nhưng nó đã chết rồi! – Tâm cãi lại.

– Không. Nó đang giữ một sinh mạng sống lại.

Câu nói ấy như một vết khắc trong trí nhớ Tâm. Nhưng thời gian trôi, ký ức mờ. Khi Tâm mười tám, cậu bỏ làng lên thành phố, để lại cha già cô đơn cùng tiệm đồng hồ cũ kỹ.

Mười năm sau.

Tâm đã trở thành giám đốc công ty công nghệ thời gian – một tập đoàn phát triển đồng hồ thông minh đo cảm xúc và hiệu suất con người. Anh là “kẻ làm chủ thời gian”, với mọi lịch trình, cuộc họp, kế hoạch đều chính xác đến từng giây.

Cho đến một hôm, hệ thống bị tấn công, toàn bộ lịch của anh bị xóa sạch. Hàng trăm đối tác rút lui. Danh tiếng sụp đổ chỉ trong vài giờ. Khi rời trụ sở, anh nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện:

– Xin chia buồn. Cha anh vừa mất sáng nay, tim ngừng đập lúc 3 giờ 15 phút.

Tâm chết lặng. Anh chưa kịp nói lời cuối, chưa kịp gọi, chưa kịp…

Anh trở về làng. Ngôi nhà cũ phủ rêu, nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Trong chiếc rương, anh tìm thấy chiếc đồng hồ năm xưa, cùng một bức thư có dòng chữ:

“Nếu con vẫn còn sống, thì thời gian chưa bao giờ là muộn.”

Khi Tâm đeo chiếc đồng hồ vào, một cơn chấn động kỳ lạ xảy ra. Căn phòng tối sầm. Đồng hồ treo tường tự động quay ngược. Gió từ không đâu lùa vào.

Kim đồng hồ nhích – và thời gian đảo ngược.

Chiec Dong Ho Cu

Tâm bị cuốn về quá khứ, nhưng không phải như mộng. Anh trở về đúng khoảnh khắc 3:15 chiều, năm cậu mười tuổi – lúc mẹ qua đời, khi cha ôm lấy cậu mà khóc, lần đầu tiên anh thấy nước mắt cha.

Anh lại bị cuốn đi – đến chiều mưa hôm cậu suýt chết đuối, lúc cha run rẩy nhấn tim cho con giữa dòng nước lạnh. Khi ấy, kim đồng hồ rơi đúng 3:15 – khoảnh khắc cha cứu được anh từ tay Tử Thần.

Rồi đến thời điểm cuối cùng: hôm Tâm bỏ đi, cha đứng bên hiên nhìn theo, tay đặt lên cổ tay trái. Lúc đó, đồng hồ kêu một tiếng, như vỡ.

Nhưng có gì đó lạ hơn – lần này, khi thời gian quay lại 3:15, một lựa chọn hiện ra – như thể đồng hồ đang hỏi anh:

“Anh muốn quay lại… để thay đổi điều gì?”

Một cánh cửa mờ hiện ra – nếu bước qua, anh có thể quay về mười năm trước, ôm lấy cha, gọi một tiếng “Cha ơi”, nói lời xin lỗi. Nhưng đổi lại, anh sẽ mất toàn bộ ký ức về cha – mãi mãi.

Tâm đứng lặng.

Một khoảnh khắc đau đớn khủng khiếp – được sống lại một lần, nhưng không được giữ lại. Được yêu thương, nhưng không được nhớ.

Cuối cùng, anh bước lùi lại. Không đi qua.

Chiếc đồng hồ run lên – và kim dừng lại.

Sáng hôm sau, người dân thấy anh đứng trước cửa tiệm đồng hồ cũ, tay cầm chiếc đồng hồ đã tắt lặng. Nhưng lần này, anh mỉm cười.

Anh mở lại tiệm. Gắn biển gỗ đơn sơ:

“Sửa đồng hồ – và ký ức.”

Người đến không chỉ để xem giờ – mà để tìm lại những khoảnh khắc đáng giá nhất. Bởi Tâm biết:

Không phải chiếc đồng hồ nào cũng cần chạy.

Có những chiếc chỉ cần nhắc ta rằng: có một khoảnh khắc – nếu đánh mất – cả đời không lấy lại được.

Bạn thân mến,

Chúng ta sống trong một thời đại mà mọi thứ đều vội. Mỗi sáng thức dậy là một danh sách việc cần làm, lịch họp, thông báo, chuông báo thức… và ta cứ thế lao đi, chạy đua với thời gian như thể có thể bắt kịp nó.

Nhưng rồi sẽ đến một lúc – có thể trong một buổi chiều mưa, một cơn bệnh bất ngờ, hay một khoảnh khắc cô đơn – bạn sẽ ngồi lại và tự hỏi:

“Mình đã đi đâu trong suốt chừng ấy năm?”

“Thời gian đó, mình thật sự đã sống… hay chỉ là tồn tại?”

Chiếc đồng hồ trong truyện không chạy – bởi vì có lẽ điều ta cần, không phải là đếm từng phút giây, mà là dừng lại để nhớ xem mình đang sống vì điều gì.

Thời gian quý giá, nhưng điều làm nó trở nên có ý nghĩa là ai ở đó cùng ta, ta đã yêu thương thế nào, và ta có thật sự hiện diện trong những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé ấy không.

Bạn có nhớ lần cuối cùng mình ngồi ăn cơm với ba mẹ mà không cầm điện thoại không?

Lần cuối bạn ôm ai đó mà không nghĩ về công việc?

Hay đơn giản chỉ là… lần cuối cùng bạn nhìn bầu trời và mỉm cười?

Nếu bạn không nhớ nổi – thì có lẽ đã đến lúc ta nên đeo “chiếc đồng hồ cũ” của riêng mình.

Không phải để biết bây giờ là mấy giờ.

Mà để biết: giờ đây, mình còn điều gì đáng sống.

© Lặng mai nghiêng nắng – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hãy Yêu Khi Rung Động, Độc Thân Nếu Chưa Sẵn Sàng


Để lại một bình luận